Nông Kiều Có Phúc
Chương 19: Hù dọa
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Bởi vì Vương thị bận rộn, Trần Danh có bệnh phổi, Trần A Phúc lại là một ngốc tử, người đi nhà hắn ghé chơi đặc biệt ít. Chỉ có Trần lão thái ngẫu nhiên sẽ đi qua thăm, lại có là Trần A Lan, Lý tam thẩm và tức phụ Trường Căn cùng vài nữ nhân sẽ tới nhà thỉnh giáo Vương thị thêu thùa.
Trừ Trần lão thái ra, mấy…người khác giống nhau đều không vào nhà, chỉ là gọi Vương thị vào trong viện, đứng ở ngoài tường hàng rào hỏi Vương thị. Còn có chính là Tứ Hỉ tử và tiểu Thạch Đầu đến chơi cùng Trần Đại Bảo, có lẽ bọn chúng cũng được người trong nhà dặn dò, chỉ ở ngoài cửa gọi Đại Bảo đi chơi.
Mấy người này cho dù chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy Trần A Phúc một cái, cũng cảm thấy nàng trở nên xinh đẹp, gặp người sẽ cười ngọt ngào. Không chỉ động tác lưu loát nhiều hơn, còn có thể giúp trong nhà làm công việc đơn giản.
“Khuê nữ ngốc lão Trần gia thôn phía đông thay đổi thông minh.” Lời nói này liền truyền ra ngoài.
Rất nhiều người vẫn giữ thái độ hoài nghi, vừa sinh ra đã là người ngốc nghếch, làm sao có thể thay đổi khỏe lên.
Cho nên, người không có việc gì đến bên ngoài Trần gia đi dạo nhiều hơn. Khi bọn họ nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ở trong sân, trên cơ bản đi đường giống như người bình thường, làm việc, chỉ là động tác hơi chút chậm chạp một chút, những người đó không thể không tin tưởng. Hơn nữa, những người này còn phát hiện, cho dù là chớp mắt một cái nhìn không rõ lắm, cũng nhìn ra được ngốc tử này lớn lên cực kỳ xinh xắn.
“Lời nói của hòa thượng Linh Ẩn Tự đã linh nghiệm, bệnh của ngốc tử Trần gia đầu thôn Đông hết rồi, ngốc tử kia quả thật là người có phúc, còn là tiểu mỹ nhân” các loại lời nói liền triệt để truyền ra ngoài.
Nghe đồn đãi này Trần A Cúc căn bản không tin tưởng, làm sao đứa ngốc có thể sẽ thay đổi tốt hơn, còn sẽ biến thành tiểu mỹ nhân, liền đi hỏi Trần lão thái.
Trần lão thái đối tôn nữ này đặc biệt nhức đầu, sợ nàng ta đi nhà con thứ hai gây chuyện, liền dụ dỗ nàng ta nói: “Ta vừa đi nha đầu kia liền trốn vào đông phòng, cũng không nhìn cẩn thận. Nhìn thoáng một cái, có lẽ là đẹp mắt hơn trước kia một ít. Nhưng mà, nhìn khá hơn cũng không có đẹp mắt như A Cúc chúng ta.”
Trần A Cúc nghe vậy thì cảm thấy hài lòng, có lẽ đi Hồ gia hẹn Hồ Thúy Thúy mười một tuổi đi xem đến tột cùng là thế nào. Hồ Thúy Thúy là tiểu khuê nữ Hồ lão ngũ, phía trên nàng còn có một ca ca Hồ Vi mười bốn tuổi.
Hồ Thúy Thúy còn cười nói: “Nếu như gọi ngốc tử kia ra, chúng ta còn nhét cục đá nhỏ vào trong gáy của nó.”
Trần A Cúc nói: “Nếu như nó còn là người ngu ngốc thì được. Nhưng mà, ai cũng nói bệnh ngốc của nó khỏe rồi, còn thành tiểu mỹ nhân.” Thời điểm nói ba chữ cuối cùng, rất đúng là không phục.
Hồ Thúy Thúy lắc đầu bày tỏ không tin, ở trong thôn Hưởng La, ra tiểu mỹ nhân chỉ có Hồ gia bọn họ. Bốn cô cô của nàng ta thời trẻ tuổi đều xưng là tiểu mỹ nhân, hiện tại lại có người nói nàng ta lớn lên còn dễ nhìn các bà cô của mình. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Hai người tới ngoài tường hàng rào Trần gia đầu thôn Đông.
Trần A Cúc không muốn tiến vào cửa nhà ngốc tử, nàng ta đứng ở ngoài cửa hàng rào chào hỏi Trần Danh nói: “Nhị thúc, A Phúc tỷ tỷ đâu? Nghe nói bệnh của nàng tốt rồi, chúng con muốn tìm nàng chơi đùa với nhau.”
Thái độ tốt hiếm có.
Trần Danh đang bện giỏ cùng Trần A Lộc ở dưới mái hiên, bọn họ không có ấn tượng tốt đối với Trần A Cúc, huống chi đi theo bên cạnh nàng ta còn là người Hồ gia. Đi qua, A Phúc từng bị các nàng lừa ra ngoài bắt nạt.
Trần Danh nghiêm mặt nói: “A Phúc còn đang nghỉ trưa.”
Trần A Lộc cũng nói: “Tỷ tỷ ta đang nghỉ ngơi, không có thời gian chơi với các người.”
Hồ Thúy Thúy đảo mí mắt nhỏ giọng mắng một tiếng: “Tên thọt.”
Lúc này Trần A Phúc đang ở đông phòng bện túi lưới, nghe thấy thanh âm thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Hỏi Đại Bảo bên cạnh: “Tiểu cô nương bên cạnh Trần A Cúc kia là ai?”
Đại Bảo nói: “Là Hồ Thúy Thúy khuê nữ Hồ lão ngũ.”
Không trách được, Hồ Thúy Thúy này lớn lên còn giống Hồ thị hơn Trần A Cúc.
Trần A Phúc nghĩ tới, nàng không thể nào liên tục trốn tránh Trần A Cúc, về sau cũng sẽ gặp phải, sao có thể ở ngưỡng cửa nhà mình cũng phải kinh sợ. Huống chi Trần A Cúc kia chính là một tiểu nha đầu bị làm hư, không có đầu óc. Một đứa mười hai tuổi, một đứa mười một tuổi, nếu ngay cả hai học sinh tiểu học cũng không thu thập được, nàng cầm miếng đậu hủ đâm chết mình cho rồi.
Hơn nữa, Trần A Phúc nghe hai tiểu shota nói chuyện Trần A Cúc và Hồ Thúy Thúy vốn đến để bắt nạt A Phúc ngốc, hôm nay các nàng tới cửa, vừa vặn giúp nguyên thân lấy chút lợi tức.
Nàng xuống giường, lại cầm lấy một cái mũi dùi may vá đế giày trong sọt, đi ra ngoài.
Đại Bảo vội vàng ôm lấy Trần A Phúc nói: “Nương đừng đi, hai người kia hư hỏng, các nàng muốn bắt nạt nương.”
Trần A Phúc vỗ vỗ hắn nói: “Nương hết bệnh rồi, không sẽ bị các nàng bắt nạt.”
Nàng đi ra cửa, nói với Trần Danh: “Cha, con dậy rồi.” Sau đó, đi tới phía cửa.
A Lộc và Đại Bảo sợ nàng thua thiệt, đều đi theo.
Trần A Cúc và Hồ Thúy Thúy nhìn thấy Trần A Phúc đi qua hướng các nàng, con mắt đờ đẫn, ngơ ngác, thân thể cứng ngắc giống như một cây côn gỗ, còn giống như là rất ngốc. Mặt mặc dù so với trước kia đẹp mắt hơn, nhưng mà đứa ngốc, nhìn đẹp hơn thì có cái gì dùng. Diendanlequydon~ChieuNinh
Trần A Cúc mừng thầm trong lòng, nói: “Trần A Phúc, theo chúng tao đi chơi, tao mua đường cho mày ăn.”
Trần A Phúc không nói gì, đi đến trước mặt các nàng thì đứng lại, một khắc trước vẫn còn sững sờ, sau một khắc lại đột nhiên thay đổi mặt. Chỉ thấy hai mắt nàng trợn tròn, mắt lộ ra hung quang, trước phun các nàng mỗi người một ngụm, giơ tay lên dùng mũi khoan đối với các nàng, thô giọng hung dữ nói: “Có phải các người còn muốn đi vung bùn bên trong tóc ta hay không? Còn muốn đi nhét cục đá nhỏ trong cổ ta? Có tin ta dùng mũi dùi đâm chết các ngươi hay không! Dù sao ta là người ngốc, ngốc tử đâm người cũng không có tội!” Nói xong, liền làm bộ đâm tới hướng các nàng.
Trần A Cúc và Hồ Thúy Thúy chứng kiến Trần A Phúc đột nhiên thay đổi vẻ mặt, phun các nàng, còn muốn lấy mũi dùi đâm các nàng, thì bị dọa hỏng. Thét chói tai một tiếng “Nương nha”, ù té bỏ chạy, Hồ Thúy Thúy cũng dọa khóc.
Mới vừa chạy ra vài bước, Hồ Thúy Thúy liền ngã chổng vó, vội vàng lại đứng lên khóc chạy đi. Thời gian nháy con mắt, hai tiểu bóng dáng liền biến mất ở cái nhà phía trước.
Trần A Cúc và Hồ Thúy Thúy chạy qua vài cái sân, quay đầu lại nhìn một chút Trần A Phúc không có đuổi theo, mới yên tâm, nhưng hai chân vẫn run không ngừng.
Hồ Thúy Thúy nói: “Cúc tỷ tỷ, nhỏ ngốc kia không ngốc nữa, lại càng điên hơn trước kia, giống như quỷ, thật là dọa người.”
Trần A Cúc cũng vỗ vỗ quả tim nhỏ nói: “Đúng vậy, ngốc tử không đáng sợ, kẻ điên mới đáng sợ.”
Mà trong sân Trần gia, A Lộc và Đại Bảo chứng kiến Trần A Cúc và Hồ Thúy Thúy chật vật, đều cười rộ lên ha ha.
Trần Đại Bảo sùng bái Trần A Phúc đến không thôi, nói thẳng: “Nương của con thật lợi hại, về sau chúng ta cũng không sợ tiểu di A Cúc nữa.”
Trần A Phúc dắt bọn họ đi trở về, đồng thời tiến hành giáo dục hiện trường: “Ta cũng chỉ là hù dọa các nàng một chút. Về sau, còn phải dựa vào hai đứa bảo vệ cái nhà này. Hai đứa là nam tử hán, nhất định phải ăn nhiều cơm, rèn luyện nhiều, lớn lên cường tráng, còn phải đọc sách. Thói đời này, muốn để cho người khác sợ ngươi, không chỉ phải dựa vào quả đấm, còn phải dựa vào đầu óc.” Ở nông thôn, quả đấm có lẽ so với đầu trực tiếp hơn, lại có tác dụng.
Trần A Lộc xem xem chân trái bản thân, ngoéo miệng nói: “Quả đấm của đệ có cứng rắn hơn, cũng đuổi không kịp người ta.”
Trần A Phúc an ủi: “Chúng ta nghĩ biện pháp kiếm được nhiều tiền, kiếm tiền sẽ nhanh chóng đi xem chân cho đệ.”
Trần Đại Bảo há to miệng, vẫn không nói ra. Nó cũng muốn ăn nhiều cơm, lớn lên cường tráng, nhưng mà bây giờ trừ ngoại công có thể đủ ăn ra, những người khác ăn không đủ no.
Hết chương 19.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!