Nông Kiều Có Phúc - Chương 22: Hát tuồng đánh nhịp.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Nông Kiều Có Phúc


Chương 22: Hát tuồng đánh nhịp.


Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần Danh biết rõ ý nghĩ trong lòng Hồ thị, cầm lấy tiền thở dài nói: “Một chút tiền này nhìn thì không ít, nhưng trong nhà chi tiêu lớn, mua thuốc, tu sửa phòng ở, chỉ chớp mắt là tiêu tốn không còn gì.” Rồi nói với Trần lão thái: “Nương, cái nhà này của con không phải là yếu thì chính là bệnh, để nhiều tiền như thế trong tâm của con không nỡ. Ba xâu tiền này nương bảo quản giúp con, tu sửa phòng ở, bàn giường dùng là gạch đất, gạch gỗ gì đó, sẽ dùng cái tiền này, đại ca đi lấy cũng thuận tiện.”

Lão phu nhân đáp ứng lấy qua.

Trần Danh lại cầm một xâu đưa cho Vương thị nói: “Ngày mai đi thị trấn một chuyến, trả tiền thuốc còn nợ, lại mua một ít dược trở về. Còn dư lại hai xâu tiền này, một xâu là tiền công mời người tu sửa phòng ở, còn mua nồi chén bồn chậu cho mẫu tử A Phúc. Còn nếu như có thiếu thứ gì không có tiền mua, thì nâng gia cụ đông phòng đi qua. Còn dư lại một xâu tiền, chỉ đủ mua hai tháng dược. Chao ôi, ngày ngày không ngừng uống thuốc, có bao nhiêu tiền cũng không đủ.”

Phân chia như thế, sáu xâu tiền thời gian nháy con mắt đã không còn, cái nhà này trôi qua cũng thực gian nan.

Lúc ăn cơm, vẫn là Trần lão thái cùng với hai đứa con trai, đại tôn tử ngồi ở trên giường ăn, lần này Hồ thị và Vương thị cũng ở bàn này, ngồi ở mép giường.

Trần A Phúc cùng mấy đứa hài tử khác dưới ngồi trên bàn đặt dưới mặt đất ăn. Không có Trần A Cúc ở đây, Trần Đại Hổ cũng biểu hiện ra một mặt đáng yêu. Nó vừa miệng to ăn thịt, vừa nhìn mặt Trần A Phúc sạch sẽ nói: “A Phúc cô cô, cô rửa mặt sạch sẽ, thì ra lớn lên xinh đẹp như thế nha, so với A Cúc cô cô còn đẹp hơn.”

Trần A Phúc cười nói: “Con không sợ A Cúc cô cô nghe thấy sẽ đánh con?”

Đại Hổ chẳng hề để ý nói: “Con lại không ngốc, ở trước mặt của nàng, con sẽ nói nàng là tiểu nương tử đẹp mắt nhất Hưởng La thôn chúng ta.”

Hài tử này thật đúng là di truyền trở mặt, không giống cha nó, không như Trần Nghiệp, thậm chí so với Trần Nghiệp còn nhiều hơn vài phân miệng lưỡi trơn tru.

Trần A Lộc và Đại Bảo nghe, đều ha ha cười rộ lên.

Bàn này rất vui vẻ, nhưng mà một bàn trên giường gạch kia cũng không phải như vậy, đều đang nhìn Hồ thị diễn tuồng.

Hồ thị hết lần này tới lần khác nhiều lần kể lể nam nhân của mình, nhi tử và chính mình vất vả: “… Ai da da, bận rộn hơn nửa năm, vô luận nổi gió trời mưa phụ tử bọn họ đều phải cắm đầu chạy ra đồng ruộng, trước đến giờ đều là chú ý nhà các ngươi trước, rồi mới để ý nhà mình . Vất vả đó, thường xuyên mệt mỏi buổi tối bò thẳng ở trên giường kêu ‘Ai da’. Có một ngày, rơi xuống mưa to, quản gia của ta đi thoát nước, còn ngã một cái, một thân nước bùn trở về, làm ta đau lòng …” Bà ta còn đấm đấm lồng ngực, lại tiếp tục nói: “Đi đâu mà tìm người thương huynh đệ như thế? Dù sao trừ quản gia của ta ra, thì ta chưa từng thấy qua ai… Trưởng tẩu ta đây cũng là mệnh mệt nhọc, vừa vào cửa Trần gia thì bận rộn giống như con quay, đều yêu thương hai tiểu thúc như là huynh đệ ruột…” Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Hồ thị hát nhịp, lông mày cũng vặn thành một sợi thừng, con mắt híp lại, khuôn mặt sầu khổ, nói đến chỗ xúc động, gần như muốn chảy cả nước mắt. Bà ta ở nông thôn cũng coi như là tướng mạo đẹp, bộ dáng này cực giống ca diễn trên sân khấu.

Nghe lời bà ta nói, nếu là người không biết, còn tưởng rằng đại phòng là trồng trọt miễn phí cho nhị phòng, nhị phòng không biết phải hồi báo thu hồi lại mà toàn bộ lương thực.

Trần Danh và Vương thị đều như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mỗi lần dẹp hoa mầu xong, Hồ thị đều muốn hát ra cái này.

Có một vài lời nói Trần Nghiệp vẫn rất hưởng thụ, trong ánh mắt chứa đựng vui vẻ, ngoài miệng lại mắng Hồ thị: “Cái người đàn bà thối này, tức tức méo mó cái gì? Huynh đệ thủ túc, chính là phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Trần Danh nghe vậy, vội vàng rót đầy rượu cho Trần Nghiệp. Nói: “Đệ đệ cám ơn ca ca.”

Trần Nghiệp uống một ngụm rượu, vỗ bả vai Trần Danh nói: “Ta là huynh trưởng, cha chết sớm, phải chiếu cố đệ đệ.”

Hồ thị nghe, lại nói: “Đều nói huynh trưởng như cha, huynh đệ lúc nhỏ coi ca ca giống như thành phụ thân mà dựa vào, nhưng trưởng thành, lại có mấy người có thể hiếu kính với huynh trưởng giống như cha ruột đâu?” Dừng một chút, lại nói: “Đương nhiên cũng không phải ai cũng đều không nhớ chuyện giống như vậy, Tam thúc còn không tệ, biết rõ quản gia của ta dưỡng hắn dưỡng đến vất vả, sẽ thường xuyên hiếu kính…”

Lời nói này lại để cho Trần Nghiệp đỏ mặt, vội mắng: “Ta nói bà cái đàn bà thối này, nói mấy cái này làm gì? Huynh đệ chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, đó là tình cảm chúng ta tốt. Bà nói những thứ đó, không phải là mang ân gì kia sao?”

Trần lão thái đặc biệt không thích nghe Hồ thị nói mấy thứ này. Ban đầu con cả thích nghe, bà cũng không có cản, hiện tại thấy con cả mắng, cũng đi theo mắng lên: “Nghe mày nói lời này, người không biết rõ còn nói ba huynh đệ bọn họ không chỉ chết cha, ngay nương cũng chết rồi. Mày coi như làm nương lão Nhị, lão Tam, bọn họ đều nên hiếu kính mày.”

Hồ thị dừng lại, cũng không dám tiếp tục hát tuồng. Nếu đúng là lão Tam Trần Thực, cho dù bọn họ có cản thì bà ta cũng sẽ nói tiếp, nói sẽ có chỗ tốt, bị mắng cũng đáng làm. Nhưng nhị phòng này một nhà keo kiệt đáng chết không nhớ tình, nói cũng nói vô ích, bị mắng không đáng.

Trần A Phúc thông qua quan sát cùng hai tiểu shota miêu tả, đối với người một nhà đại phòng càng có một bước tiến hiểu rõ. Trần lão thái và Trần Nghiệp vẫn không tệ, so sánh khôn khéo, điển hình lão nông hiểu biết, không muốn thua thiệt, nhưng đối với nhi tử, huynh đệ đều rất tốt, cũng sẽ không đi làm chuyện thương thiên hại lý. Đặc biệt là Trần Nghiệp, nhiệt tình hỗ trợ, lại vô cùng sĩ diện. Nhưng Hồ thị lại là ích kỷ không có giới hạn, da mặt dày, cái gì cũng muốn chiếm tiện nghi, là công lao của bà ta thì bà ta muốn khuếch đại gấp trăm lần nhằm mò chỗ tốt, không phải là công lao của bà ta thì bà ta cũng có bản lĩnh vơ qua cho mình. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Mấy người hài tử nhà đại phòng, Trần A Quý cũng được, chịu khó, ổn định, có chút giống Trần Nghiệp, nhưng so với Trần Nghiệp còn muốn thành thật hơn, không giỏi nói chuyện. Tính cách này, vừa không giống Trần Nghiệp, cũng không giống Hồ thị. Lúc còn nhỏ hắn được Trần Nghiệp mong con hóa rồng mà đưa đi đọc sách, nhưng mà học không vào. Đến khi hắn mười hai tuổi liền nháo chết nháo sống không đi đọc sách, Trần Nghiệp không còn cách nào, chỉ đành phải đưa hắn đi phủ thành đi theo Trần Thực học buôn bán. Đáng tiếc hắn cũng không thích, nói buôn bán phí suy nghĩ, nhức đầu, nửa năm sau thì tự mình vụng trộm chạy trở về nhà. Trần Nghiệp chịu thua, đành phải để cho hắn đi theo mình cùng nhau trồng trọt.

Trần A Lan tương đối ôn nhu, cũng chịu khó, ngẫu nhiên sẽ còn đến nhị phòng gặp Vương thị thỉnh giáo việc thêu thùa. Chỉ là có một chút ghét bỏ A Phúc ngốc, nhưng nhìn chung không có trở ngại, cũng sẽ không bắt nạt nàng.

Trần A Cúc như Hồ thị, cực kỳ ích kỷ, vừa ngầm xấu xa, lại không có khôn khéo như Hồ thị. Từ nhỏ thì thích bắt nạt Trần A Phúc, thường xuyên đánh A Phúc ngốc khóc. Sau khi lớn lên bởi vì làm mai không thuận lợi, lại trút oán hận lên Trần A Phúc và Trần Đại Bảo.

Hồ thị không dám lại tiếp tục hát, mấy người còn nói tới chuyện tu sửa phòng ốc cho A Phúc, Đại Bảo.

Ý tứ Trần Danh là, thỉnh Trần Nghiệp giúp đỡ thu xếp, thỉnh vài người đến tu sửa, người khác trả bao nhiêu tiền, thì nhà hắn cũng sẽ trả bấy nhiêu tiền, lại thêm một bữa cơm trưa.

Trần Nghiệp gật đầu nói: “Chỉ một cái viện nhỏ như vậy, ba gian nhà tranh, cũng không cần bao nhiêu người. Ta cùng A Quý, lại thỉnh ba người, hơn mười ngày là có thể sửa xong. Đệ chỉ trả tiền công cho ba người kia, ta và A Quý thì không cần trả.”

Trần Danh vội nói: “Vậy sao được, nên như thế nào thì cứ như thế đó, không thể để cho đại ca, chất tử uổng công khổ cực.”

Hồ thị cũng nói gấp: “Đúng vậy, nhị thúc làm sao không biết xấu hổ cho các người làm không công đây.”

Trần Nghiệp trừng mắt, bá đạo nói: “Làm sao không được? Nghe ta.” Rồi nói với Hồ thị: “Huynh đệ nhà mẹ đẻ của bà ta giúp đỡ còn ít sao? Nhà nhị đệ khó khăn, làm ca ca chất tử giúp chút việc là đương nhiên, không cho ngươi vụng trộm gặp bọn họ đòi tiền.”

Trần A Quý cũng gật đầu phụ họa.

Hết chương 22.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN