Nông Kiều Có Phúc - Chương 27: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Nông Kiều Có Phúc


Chương 27: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Nhìn qua tòa nhà lớn kia, Trần Đại Bảo dặn dò Trần A Phúc không nên đi trêu chọc quý nhân.

Trần A Phúc gật gật đầu, nàng ăn nhiều rảnh rỗi mới có thể đi trêu chọc người không liên quan.

Hai người bắt đầu ngồi xổm xuống làm cỏ, Trần A Phúc động tác còn chưa có thuần thục như Đại Bảo.

Chỉ chốc lát sau, ngoài đất trồng rau một tiểu nam hài hơn năm tuổi chạy tới, lớn lên đen tròn trĩnh, rất rắn chắc, cao hơn Trần Đại Bảo nửa cái đầu. Cậu chàng chính là Ngô Thạch bạn tốt Đại Bảo, Tiểu Thạch Đầu. Nó đứng ở bên ngoài la lớn: “Đại Bảo, nương ta nói ngươi ở nơi này.” Lại lễ phép chào hỏi Trần A Phúc: “Dì Phúc.”

Trần A Phúc ngẩng đầu cười cười với Tiểu Thạch Đầu, rồi nói với Đại Bảo: “Ra ngoài chơi với Tiểu Thạch Đầu đi, nương tìm được đường về nhà.”

Trần Đại Bảo đứng thẳng vỗ vỗ bùn trên tay đứng không nhúc nhích, nó vừa muốn đi chơi cùng Tiểu Thạch Đầu, lại không yên tâm nương thân, thật là có chút rối rắm.

Trần A Phúc lại cười nói: “Nhi tử yên tâm, nhiều người ở đây, không có việc gì.”

Trần Đại Bảo nhìn một chút xung quanh thỉnh thoảng có người lui tới, xa xa trong ruộng còn có thật nhiều nông nhân bận việc, nghĩ tới nương đáp ứng sẽ không phải xảy ra chuyện gì. Liền nói: “Nương nhổ hết cỏ thì nhanh chóng về nhà, không cần đi địa phương khác.” Thấy nương gật đầu, nó mới yên tâm chạy đi chơi cùng Tiểu Thạch Đầu.

Làm nửa canh giờ, cỏ bên trong đều nhổ hết, Trần A Phúc đã mệt mỏi ra một thân mồ hôi. Nàng đứng thẳng, mới nhìn thấy nhị bệnh chốc đầu đã từng đùa giỡn qua mình đang đứng ở ngoài đất trồng rau thẳng tắp nhìn nàng, miệng rộng hé mở, thế nhưng còn chảy nước miếng, không biết thứ chán ghét này đứng ở chỗ này bao lâu.

Trần A Phúc tức chết, bị một người chán ghét dạng này ngấp nghé so với nuốt ruồi bọ còn khó chịu hơn. Nàng cầm lấy xẻng sắt hung dữ mắng: “Bệnh chốc đầu chết tiệt, còn nhìn nữa thì ta liền gõ chết ngươi.”

Nhị bệnh chốc đầu lau nước miếng trên cằm một cái cười nói: “A Phúc muội tử, muội quả thật như trong lời đồn, càng ngày càng đẹp.” Lại rất là ý tứ sâu xa nói: “Muội tử, muội vốn chính là một ngốc tử, hiện tại lại lập nữ hộ, không có người nguyện ý gia đến cửa làm con rể nhà muội. Muội cũng không hy vọng bản thân mình không có nam nhân cần chứ? Hắc hắc, ta liền chịu thiệt một chút, gả cho muội như thế nào…”

Vừa vặn có một lão nhân từ nơi này đi ngang qua, nghe lời nhị bệnh chốc đầu nói, phun nước bọt nói: “Hừ, lời nói này cũng không biết xấu hổ mà nói ra, Đại lão gia đều bị ngươi làm mất mặt hết. A Phúc người ta bệnh mới vừa vặn khá hơn một chút, không cần đi bắt nạt người ta.”

Nhị bệnh chốc đầu mắng nhau với lão nhân: “Vương lão đầu, ta nói chuyện với nàng mắc mớ gì tới ngươi. Nói không chừng A Phúc người ta chính là để ý ta, nguyện ý cưới ta thì sao? Nàng còn nhỏ tuổi, cũng không thể cả đời không có nam nhân cần đi.” Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Này lúc lại có hai người thanh niên một người trung niên đi qua đến, nghe lời nhị bệnh chốc đầu nói đều xông tới, người trung niên kia còn nói: “Nhị bệnh chốc đầu, đừng làm xuân thu đại mộng, người ta cho dù là chiêu con rể, cũng sẽ không chiêu ngươi dạng này. Nửa mạng cũng sắp xuống mồ, còn muốn gây họa

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN