Nông Kiều Có Phúc
Chương 3: Con nuôi
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Cơm nước xong, Trần A Phúc cảm giác nước lèo thuận theo cái cằm chảy xuống, cánh tay còn chưa nâng lên, Trần Đại Bảo liền tới móc ra cái khăn từ trong lòng nàng, giúp nàng lau miệng sạch sẽ.
Trần A Phúc cười nói: “Nhi tử thật – – tài giỏi.”
Trần Đại Bảo mặt mày hớn hở, nói: “Nương, người thật thông minh, cũng biết khen ngợi nhi tử.”
Bên cạnh một lão phụ kinh ngạc nói: “Ông trời ơi, tiểu nương tử này giống như chỉ có mười bốn mười lăm tuổi đi, chải đầu vẫn còn là song nha kế (búi tóc hai bên), liền có nhi tử, còn là một nhi tử lớn như thế?”
Vương thị gấp rút giải thích: “Khuê nữ của ta tình huống đặc thù, đây là con nuôi của nó.”
Thì ra Đại Bảo là con nuôi của mình, rốt cuộc bản thân mình còn nhỏ như thế.
Trần Đại Bảo không thích nghe lời nói này, đôi mắt đo đỏ nhào vào trong lòng Trần A Phúc nói: “Nương là mẹ ruột của Đại Bảo, Đại Bảo là con ruột của nương.”
Trần A Phúc cảm giác thân thể nhỏ của Trần Đại Bảo cũng có chút phát run, liền dùng sức ôm lấy nó.
Trần A Lộc vội vàng an ủi Trần Đại Bảo: “Đại Bảo chúng ta chính là con ruột của tỷ tỷ, cháu trai ruột của ta, cháu ngoại trai của cha mẹ ta.”
Trần Đại Bảo lại nháy nháy con mắt, tràn trề mong đợi nhìn Vương thị.
Vương thị cũng biết rõ vừa rồi giải vây giúp nữ nhi mà tổn thương lòng Đại Bảo, vội vàng nói: “Là mỗ mỗ nói sai lời, Đại Bảo là con ruột của nương con, ngoại tôn của mỗ mỗ.”
Mấy người đi đến ngoài cửa thành, tìm đến xe bò trong thôn, trên xe đã ngồi sáu người. Vương thị nâng Trần A Phúc lên xe, Trần A Lộc cố sức mà ôm Trần Đại Bảo lên xe, sau đó hai người bọn họ mới ngồi lên, phân biệt ngồi ở hai bên Trần A Phúc. Đại Bảo lại bò đến trên hai chân Trần A Phúc, tựa vào trong lòng nàng.
Trần A Phúc lại tự nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc, mấy vị thân nhân này thật không tệ, cũng không bởi vì nàng si ngốc mà ghét bỏ nàng.
Chờ một khắc, trên xe lại chen lên hai người, phu xe mới đánh xe bò đi.
Vương thị cùng Trần A Lộc đều là người tính tình hướng nội, trừ lúc mới vừa lên xe thì chào hỏi mọi người một chút, cũng ít nói chuyện. Trần Đại Bảo lại là một tiểu tử ba hoa, bên này đại nương bên kia đại gia, cái này tỷ tỷ cái kia đại bá, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào như mật. Người trên xe cũng đều thích hắn, hai phụ nhân lớn tuổi thỉnh thoảng đưa tay ra xoa bóp mặt nhỏ xinh đẹp bẩn của hắn.
Tiểu tử vô cùng đắc ý giới thiệu nói bệnh nương khỏe rồi, còn biết kẹp mì cho hắn ăn, khen hắn tài giỏi. Nhưng người trên xe nhìn ánh mắt Trần A Phúc dại ra như cũ một chút, cho dù có Trần A Lộc giúp đỡ phụ họa, người ta rõ ràng vẫn không tin. Cái này khiến cho tiểu hài tử rất bị thương, về sau tâm tình cũng thấp xuống, ngậm miệng lại.
Cũng không phải là Trần A Phúc không phối hợp với hắn, thật sự là năng lực phối hợp của thân thể nàng còn không tốt. Nguyên chủ khả năng lớn nhất có thể là bại não, từ nhỏ thân thể chưa linh hoạt qua, cũng thiếu hụt rèn luyện, cho nên mới tạo thành tình huống toàn thân cứng ngắc không linh hoạt hiện tại.
Nàng lại lấy ra toàn bộ sức mạnh nhéo nhéo Đại Bảo, dùng cái cằm đụng đụng đỉnh đầu hắn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần Đại Bảo hình như cảm giác được nương đang an ủi mình, ngẩng đầu lên đảo mí mắt nhìn nhìn qua Trần A Phúc, cúi đầu kêu một tiếng: “Nương”.
Hiện tại đúng là mùa xuân tháng ba, một đường cỏ mọc yến bay, chim hót hương hoa, bên trong ruộng lúa một mảnh xanh biếc, rất nhiều nông nhân đều đang bận rộn dưới ruộng. Không khí trong lànhh, gió xuân ấm áp, ánh nắng tươi sáng, cảnh xuân thật tốt làm người ta tinh thần sảng khoái.
Trần A Phúc thưởng thức quang cảnh điền viên xinh đẹp, ôm tiểu thân thể gầy như que củi, trong lòng mềm mại, ôn nhu. Âm thầm thề, vì thân nhân, nàng cũng phải nghĩ biện pháp để ngày qua tốt. Tốt nhất không lấy chồng, trông coi người nhà cùng nuôi con, làm một bà địa chủ thật sự giàu có. Nếu như nhất định phải lập gia đình, nhất định phải rời xa cao phú soái, tìm con em môn đăng hộ đối. Đừng có lại giống như đời trước, bị cao phú soái đùa giỡn, không chỉ xấu mặt, còn ném mạng.
Đồng thời, còn chú ý nghe người trên xe nói chuyện phiếm, để hết sức hiểu rõ nhiều thêm một chút tình huống của nơi này.
Đại khái qua hơn nửa canh giờ, Trần Đại Bảo chỉ một mảnh thôn xóm phía trước nói: “Nương, chúng ta sắp đến nhà.”
Dõi mắt nhìn về nơi xa, ruộng lúa cuối cùng, một mảnh thôn xóm thấp thoáng ở trong thúy trúc xanh tươi.
Cận hương tình khiếp, Trần A Phúc thế nhưng có một chút kích động, cũng có chút khẩn trương.
Xe bò vừa tới cửa thôn, bốn người bọn họ liền xuống xe, nhà bọn họ ở ngay cửa đông bắc thôn. Bọn họ đi hướng bắc hơn một trăm mét, thì chứng kiến một tiểu viện cũ rách. Hàng rào tường viện, lướt qua hàng rào, trong sân nhìn một cái là không sót gì. Sân nhỏ không lớn, chỉ có ba gian phòng cỏ tranh tường đất, còn có một cây táo.
Nhìn sang nhà khác, nhà bọn họ hẳn là đặc biệt là hộ nghèo nhất.
Lúc này, một nam nhân gầy gò khoảng hơn ba mươi tuổi đang ngồi bện chiếu ở dưới mái hiên, nam nhân này chính là cha đời này của mình. Nghe bọn họ đối thoại, giống như lão cha bị bệnh nhà giàu – bệnh phổi, không thể mệt mỏi, phải ăn ngon, còn thường xuyên uống thuốc.
Mấy người tiến vào sân nhỏ, Trần Đại Bảo thông giọng tuyên bố tin tức tốt: “Ông ngoại, bệnh của nương con khỏe rồi.”
Trần Danh biết rõ Đại Bảo mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cũng không phải là người miệng nói lung tung. Nhưng cái tin tức này quá làm hắn khiếp sợ, cho nên không quá tin tưởng nhìn Vương thị cùng Trần A Lộc.
Vương thị cười nói: “Thật là tốt nhiều rồi, biết rõ gọi nương cùng đệ đệ, Đại Bảo. Nhưng mà, hành động vẫn không lưu loát, lại uống thêm vài thang thuốc xem sao.”
Trở về nhà, A Lộc xấu hổ cũng hoạt bát vài phần, kéo tà áo Trần Danh nói: “Tỷ tỷ còn biết khiêm nhượng, kẹp mì cho con cùng nương, Đại Bảo ăn.”
Hai mắt Trần Danh mừng rỡ nhìn Trần A Phúc, cười nói: “Vậy thì tốt, dù sao cũng có hi vọng.”
Vương thị cười nói: “Năm đó hòa thượng kia thật sự là cao tăng, hắn nói A Phúc là có phúc, bệnh ngốc nhất định có thể trị tốt, quả thật ứng nghiệm.”
Trần A Phúc thấy nam nhân này mặc dù gầy yếu, nhưng mặt mũi hiền lành, tướng mạo thanh tú, còn sạch sẽ, cũng không giống nông dân tráng hán thật sự, rất có cảm tình với hắn. Liền cười cười với hắn, hé miệng, phát ra một âm đơn: “Cha.” Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Trần Danh càng cao hứng, vội vàng đáp ứng: “Ừ, đứa bé ngoan.”
Mấy người cao hứng vào phòng.
Vừa vào nhà chính là phòng bếp, hai cái bếp lò, không chỉ nấu cơm, mùa đông còn có thể nung giường, chân tường và nóc nhà đều bị hun khói đen. Còn có tấm thớt, ngăn tủ, hai cái vạc lớn. Mặc dù cũ rách, nhưng thắng là sạch sẽ.
Vương thị bỏ cái sọt xuống, cầm một cái chậu múc nửa chậu nước ở trong vạc, rửa mặt cùng tay cho Trần A Phúc. Tiếp theo Trần A Lộc và Đại Bảo cũng tự mình rửa, cuối cùng Vương thị mới rửa cho mình.
Bọn họ tiến vào tây phòng, gần cửa sổ một cái giường lớn, chân giường bày một cái kháng (giường đất) cũ, dưới đất hai cái rương cũ nặng, còn có một cái bàn hỏng, hai cái ghế, hai cái băng ghế.
Trần Danh và Vương thị ngồi trên giường, Trần A Phúc cùng Trần A Lộc, Đại Bảo ngồi ở cạnh giường đất.
Vương thị lấy ra từ bên trong cái sọt vài gói dược cùng vài cái bao giấy dầu, một miếng gan heo, nói: “Lần này bức tranh thêu tổng cộng bán ba trăm mười văn, lấy thuốc cho ông một trăm hai mươi văn, thuốc của Phúc nhi tám mươi văn, còn mua chút nấm tuyết, bách hợp, đường phèn, một miếng gan heo, lại ăn một chén mì, chỉ còn một văn tiền.” Báo hết sổ sách, bà đau lòng mặt cũng đỏ, chậc chậc hai tiếng nói: “Tiền thật không đủ dùng, bận rộn hơn nửa tháng, đều không còn.”
Hết chương 3.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!