Nông Trang Chủ Cổ Đại - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Nông Trang Chủ Cổ Đại


Chương 39


“Lý Phỉ tỷ!” Xuân Vân chạy vào. Lý Phỉ nghe thấy tiếng của nàng lập tức ngồi dậy. Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh
mắt Xuân Vân hồng hồng cảm thấy kỳ quái, đang định mở miệng hỏi thì Xuân Vân nhảy nhào vào. Tựa vào bả vai Lý Phỉ khóc lên.
Lý Phỉ vội vàng ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng an ủi: “Làm sao vậy?”

Trong miệng
hỏi nhưng trong lòng lại nhịn không được hâm mộ Xuân Vân, tâm tư Xuân
Vân đơn thuần không có phiền não gì, cho dù có người mẹ lắm điều nhưng
lại cực yêu thương nàng. Nàng muốn khóc liền khóc, thương tâm thì tìm
người dựa vào, còn mình thì sao?

“Lý Phỉ tỷ, hu hu, tỷ nói đi, Hoa Tử ca sẽ không sao chứ?”

Lý Phỉ nhìn
Xuân Vân hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn mình, cười lắc đầu, nàng nghĩ
nếu mình cũng tìm người dựa vào chắc là không được rồi.

“Lý Phỉ tỷ,
chẳng lẽ Hoa Tử ca sẽ có chuyện! hu hu hu ~~” Xuân Vân thấy Lý Phỉ lắc
đầu thì nghĩ là Hoa Tử sẽ có chuyện thì khóc mãnh liệt hơn!

“Không phải, không phải.” Lý Phỉ không ngờ nàng hiểu lầm vội ôn nhu an ủi: “Ngươi
yên tâm đi, Hoa Tử không sao đâu, ngày kia sẽ được đi ra.”

“Thật sự?” Xuân Vân nhìn chằm chằm Lý Phỉ đợi nàng cam đoan.

“Thật sự, ta khi nào thì lừa ngươi! Đúng rồi!” Lý Phỉ nhìn cái mũi nhỏ hồng hồng
của Xuân Vân, cười xấu xa nói: “Làm sao bỗng nhiên lại lo lắng cho Hoa
Tử vậy hả?”

Xuân Vân lập tức ngồi xuống lau nước mắt, ngượng ngùng cúi đầu: “Ta chỉ là lo lắng cho Hoa Tử ca.”

“Hoa Tử ca?
Khi nào thì gọi Hoa Tử ca vậy?” Lý Phỉ cười càng vui vẻ, kỳ thật hai
người này Lý Phỉ vẫn rất coi trọng, Hoa Tử ổn trọng, Xuân Vân hoạt bát
đơn thuần, rất xứng đôi.

Kỳ thật Lý
Phỉ làm chủ tử đúng là không xứng chức. Tuy rằng mẹ Xuân Vân làm một số
việc thật sự làm cho người ta không thích, nhưng đối với chuyện của con
gái mình thì rất quan tâm, thấy con gái sắp mười bốn, cho nên bắt đầu
tìm con rể. Ánh mắt mẹ Xuân Vân cũng không tệ, liếc mắt một cái liền coi trọng Hồ Hoa.

Cha Hồ Hoa
là quản sự, mẹ cũng là quản sự, tuy rằng không thích bà nhưng là xem ở
con bà không tệ nên không so đo. Hồ Hoa tuổi còn trẻ có thể lên làm quản sự, chỉ sợ không ít người nghĩ muốn gả cho hắn. Hơn nữa hai nhà ngay
tại một khu, nữ nhi không phải gả xa, tùy lúc có thể chạy đến, dù sao mẹ Xuân Vân cũng chỉ có một đứa con gái thôi.

Mẹ Xuân Vân
quyết định tiên hạ thủ vi cường, hơn nữa dựa vào quan hệ Xuân Vân và Lý
Phỉ, Lý Phỉ cũng sẽ đồng ý. Cho nên có nói trước với Lý Phỉ định ra Hồ
Hoa, đến tuổi lại thành thân. Kỳ thật mẹ Xuân Vân cũng không đem sự tình nói cho Xuân Vân biết, bà nghĩ để định ra rồi mới nói. Nhưng mẹ Xuân
Vân xuất phát từ quan tâm đại sự cả đời nữ nhi, vì thế mỗi ngày không có việc gì sẽ đi sang nhà Hồ Hoa cách vách ngồi quan sát Hồ Hoa. Bản thân
ra ngoài mua đồ xong về lại đi sang cửa hàng nhà Hồ Hoa ngồi tiếp tục
quan sát.

Vì thế Xuân Vân phát hiện mẹ nàng có chỗ kì quái nên hỏi, mẹ nàng trả lời thế này: “Nha đầu ngốc, còn không phải là vì ngươi.”

Mẹ Xuân Vân
chỉ là nói nhỡ miệng, mà Xuân Vân liên tưởng đến hành vi của mẹ mình mấy ngày nay, mới biết được mẹ mình chuẩn bị nói chuyện hôn sự.

Vì thế Xuân
Vân vốn không có ý tưởng gì, nhưng khi biết tướng công tương lai là Hồ
Hoa thì nhịn không được miên man suy nghĩ. Cái này cũng không thể trách
Xuân Vân, dù sao thời đại này kết hôn sớm, nữ hài tử cho dù là đơn
thuần, lớn như vậy thì cũng biết một ít tình hình. Xuân Vân khi không
biết Hồ Hoa sẽ là phu quân mình thì có thể thản nhiên đàm tiếu cùng Hồ
Hoa. Hiện tại nhìn thấy Hồ Hoa, chỉ cần hắn vừa bước lên thì Xuân Vân
ngoại trừ ngượng ngùng thì cũng chỉ còn lại ngượng ngùng mà thôi.

Vốn mẹ Xuân Vân đã coi trọng, chuẩn bị tìm Lý Phỉ nói vậy mà lại xảy ra chuyện này.

Lý Phỉ tiễn
bước Xuân Vân, bản thân một mình ngồi một lúc sau thì Đoạn Dật Sơn trở
lại. Hắn hiển nhiên không có thu hoạch gì, Lý Phỉ hiển nhiên không thèm
để ý, ngày mai…

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Phỉ vừa dậy mang theo Nữu Nữu và ba con chó chạy bộ trong sân.

Lý Phỉ cảm
thấy thân thể phải được rèn luyện từ nhỏ, nơi này thiết bị chữa bệnh lạc hậu, bản thân mà không có thân thể tốt, như vậy thì có kiếm được nhiều
tiền cũng không địa phương tiêu.

Cho nên mang theo Nữu Nữu chỉ có hai tuổi chạy trong sân.

Nữu Nữu chỉ
làm như đang chơi cùng nàng nên rất là vui vẻ. Nó nhấc cái chân ngắn thi chạy với ba con chó, thỉnh thoảng nhìn thấy bông hoa xinh đẹp lại đòi
hái xuống nói là muốn Lý Phỉ đội cho nó.

Hiển nhiên
Lý Phỉ thực hưởng thụ cuộc sống như vậy, nàng chạy chậm rãi ở phái sau,
mấy nha đầu cũng quen như vậy, không giống lần đầu tiên chạy vài bước đã thở hổn hển.

Tiếp theo ăn điểm tâm, Lý Phỉ để bọn họ mang Nữu Nữu đi về trước, chính mình cưỡi ngựa đi cùng Đoạn Dật Sơn.

Đoạn Dật Sơn không cưỡi, mỗi ngày chỉ nắm ngựa, để Lý Phỉ ngồi trên lưng ngựa rồi dắt ngựa đi rong.

Tuy rằng Lý Phỉ cảm thấy rất quái dị, nhưng làm một cái đệ tử tốt, không dám phản bác chỉ thị của lão sư.

“Phu nhân, lão gia tử bọn họ đến đây.” Một nha hoàn báo lại.

Lý Phỉ lập tức xoay người xuống ngựa, trong lòng nghĩ đến bọn họ tìm mình rốt cuộc là chuyện gì.

Đến đại sảnh thì thấy mẹ và cha Xuân Hoa đều ở.

“Tiểu Phỉ, con, con không sao chứ.” Cha Xuân Hoa lo lắng nhìn Lý Phỉ hỏi.

Lý Phỉ đại khái đoán được là chuyện gì, chắc là nghe được lời đồn đãi bên ngoài đi.

“Không sao.”

“Ai.” Cha
Xuân hoa thở dài một hơi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mẹ Xuân Hoa: “Đây đều là mẹ con tạo nghiệt! Ngươi nói ngươi gọi tỷ tỷ ngươi tới bàn chuyện hôn nhân, còn chưa nói gì đã loạn truyền khắp nơi, bây giờ
thì tốt rồi, hại ngay con gai mình.”

Cha Xuân hoa cả giận nói.

Mẹ Xuân Hoa
không mở miệng, việc hôn nhân này là tỷ tỷ nhắc tới, chính mình cảm thấy có thể cho nên mới chuẩn bị đi nhìn xem. Sau đó mọi người đều không
đồng ý thì nghĩ chắc không có việc gì, không ngờ là tỷ tỷ mình kia thế
nhưng chưa biết tình huống thế nào đã nói cho Hà sự. Hà Sự biết có người nói thân thì không nói cái gì, còn rất cao hứng chuẩn bị đi nhìn xem,
không nghĩ tới lại thấy tin tức này: nói người ta không muốn, không nói
chuyện!

Hà Sự nghĩ
Lý gia đùa giỡn mình thì đương nhiên mất hứng. Sau đó biết chuyện rõ
ràng, Hà Sự thẹn quá thành giận mới có chuyện sau này.

“Ta, ta cũng không biết sẽ thành như vậy.” Mẹ Xuân Hoa trong lòng cũng không chịu
nổi, con gái mình lại vu tội thành như vậy: “Ngày mai ta trở về nói cho
tỷ ấy.”

“Còn cái nhà tỷ phu kia của ngươi nữa! Sau này không được lui tới với bọn họ nữa!”
Cha Xuân Hoa hung hăng trừng mắt nhìn mẹ Xuân Hoa, mẹ Xuân Hoa rụt cổ
lại không dám phản bác.

“Cha, ta không sao, người đừng lo lắng.” Lý Phỉ đương nhiên biết cha Xuân Hoa là thật tâm lo lắng cho mình nên an ủi hắn.

Tiễn bước cha mẹ Xuân Hoa, Lý Phỉ bảo Đoạn Dật Sơn nhìn họ Ngô, còn mình mang theo Đạt Tử và mấy gã sai vặt cao lớn ra cửa.

Lý Phỉ ra ngoài thì trực tiếp đi tới nhà Trương Cường.

Quả nhiên
nhà Trương Cường chỉ có bốn bức tường, Lý Phỉ trực tiếp bảo người ta đẩy cửa đi vào. Trương Cường đang nằm ở trên giường thấy một đoàn người đi
vào thì theo bản năng bật dậy quỳ xuống ôm đầu cầu xin tha thứ: “Đại gia tha mạng!”

Lý Phỉ không nói gì Đạt Tử đã mở miệng: “Ngươi là nên cầu xin tha thứ! Ta nói cho
ngươi, ngươi tốt nhất là khi gặp quan lão gia thì nói là ngươi oan uổng
mẹ và ca ta.”

Trương Cường vừa nghe thấy không phải là siết nợ! Nhưng nhìn thấy đến nhiều người
như vậy cũng không dám quá kiêu ngạo, choáng choáng nhìn chằm chằm Đạt
Tử.

“Mẹ và ca ta chính là chưởng quầy cửa hàng bánh ngọt, chính ngươi vu tội bọn họ, hại bọn họ phải vào nhà lao. Hôm nay chúng ta mang theo ông chủ chúng ta
đến đây, ngươi nói thực ra đi.”

Trương Cường vừa nghe thì ra là ông chủ cửa hàng bánh ngọt. Hắn ngẩng đầu nhìn Lý
Phỉ, trong ánh mắt có cái gì đó làm cho Lý Phỉ cảm thấy không thoải mái.

“Ngươi nói ngươi ăn đồ cửa hàng chúng ta liền trúng độc?”

Trương Cường gật đầu, ánh mắt vẫn mê đắm nhìn chằm chằm Lý Phỉ, bởi vì lời đồn đãi
nên trong thành không ai không biết Lý Phỉ là nữ nhân.

“Đúng, chính là ăn đồ ăn cửa hàng của ngươi mới như vậy.”

“Nếu là như
vậy chúng ta có thể bồi thường, ngươi muốn được bồi thường cái gì?” Lý
Phỉ vẫn là vẻ mặt ôn hoà như dĩ vãng, Đạt Tử ở bên cạnh nhìn bất mãn,
hẳn là trực tiếp xông lên đánh hắn một trận cam đoan khai hết.

Trương Cường liếc mắt nhìn Lý Phỉ một cái, nữ nhân chính là cái nữ nhân, vừa lên đã
mềm nhũn. Trương Cường đứng lên lấy một cái ghế duy nhất trong phòng
ngồi xuống: “Bồi thường cũng được, một trăm lượng đi.”

Quả nhiên là sư tử há mồm bự, Lý Phỉ trong lòng cười lạnh.

“Một trăm lượng không có, mười lượng, hơn nữa ngươi phải chứng minh là ngươi vu hãm, cũng phải đem người sau lưng nói ra.”

“Mười lượng, ngươi cho ta là ăn mày à! Không nói! Ta chính là ăn các đồ cửa hàng các người bị trúng độc.” Nói xong cười vẻ mặt vô lại.

“Ngươi đúng
là đồ không giống người, trước đánh cho ngươi một trận rồi nói sau.” Đạt Tử nói xong mang theo vài gã sai vặt cao lớn giơ nắm đấm nện xuống.

Trương Cường ôm đầu vừa trốn vừa kêu: “Đừng đánh! Đừng đánh!”

Lý Phỉ ngăn
lại Đạt Tử không cho hắn động thủ. Tuy rằng Đạt Tử tức Trương Cường
nhưng không dám vi phạm mệnh lệnh của Lý Phỉ, chỉ là lấy ánh mắt trừng
Trương Cường.

Trương Cường vừa thấy không có người đi lên đánh lại thẳng lưng kiêu ngạo nói: “Ta
nói cho ngươi, nếu ngươi đánh ta, ta liền cáo trạng với thanh thiên đại
lão gia, các ngươi chờ ngồi tù đi!”

“Các ngươi là ai?”

Lý Phỉ đang
định nói chuyện thì chợt nghe thấy thanh âm một nữ tử phía sau truyền
đến. Lý Phỉ quay đầu nhìn thấy một nữ tử hơn hai mươi tuổi, quần áo trên người có chút cũ nát nhưng vẫn rất sạch sẽ. Nàng sợ hãi nhìn bọn họ. Lý Phỉ cảm thấy nàng ta thực nhìn quen mắt.

Không đợi Lý Phỉ nói chuyện, Trương Cường đã mở miệng, ngữ khí mười phần không tốt:
“Đã về rồi? Sao lại trễ như vậy? Bán được ăn không?”

Lý Phỉ thấy
nàng kia thưa dạ đáp lời, cẩn thận lấy từ trong rổ ra hai cái bang đưa
cho Trương Cường, Trương Cường không nói hai lời cầm lấy liền ăn.

“Phi! Sao lại lạnh như thế chứ! Khó ăn đã chết!”

Nói xong ném một cái bánh nện vào mặt nàng kia, giở cái tính tình đại gia.

Lý Phỉ lạnh
mắt nhìn nữ nhân kia chắc là vợ của Trương Cường, xem người này đối đãi
với vợ của mình như vậy thì biết người này là mọt cặn bã! Lý Phỉ vừa rồi nhìn thấy rổ ra của nàng đó, bên trong đều là một ít lá rau vụn nát.

Tuy rằng nữ tử kia cúi đầu đáp lời nhưng lại cẩn thận đưa ánh mắt nhìn Lý Phỉ, Lý Phỉ nhìn thấy trong mắt khiếp sợ nàng!

Khiếp sợ? Nàng khiếp sợ cái gì?

Tuy rằng Lý Phỉ nghi hoặc trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài, bây giờ còn có chuyện trọng yếu phải làm.

Lý Phỉ nhìn tên vô lại trước mắt này, thấy phải đối phó người như thế nên dùng loại này biện pháp.

“Được! Chúng ta không đánh ngươi!” Lý Phỉ ôn tồn như trước.

Trương Cường nghe xong cười càng đắc ý: “Ha ha, cho nên mới nói, ngươi cái phụ nữ
vẫn là ở nhà mà ôm con đi! Nếu không giúp ta ôm đứa nhỏ cũng không tệ!
Ha ha…”

Lý Phỉ thấy
hắn càng nói càng thái quá, sắc mặt trầm xuống, đang định mở miệng thì
nữ tử bên cạnh đã mở miệng trước: “Cường Tử, ngươi, ngươi đừng nói như
vậy, con người Lý cô nương không tệ!”

“Liên quan
gì tới ngươi, cút sang một bên cho ta.” Nói xong một phen đẩy nàng kia
ra, nàng kia lảo đảo lui hai bước. Lý Phỉ nghe xong nhìn thoáng qua nữ
tử kia, tin rằng mình chưa từng gặp qua nữ nhân này.

Nhưng vì sao nàng lại gọi mình là Lý cô nương?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN