Nông Trường Lưng Chừng Núi - Chương 17: 17: Cá Trong Núi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Nông Trường Lưng Chừng Núi


Chương 17: 17: Cá Trong Núi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Huyên Hiểu Đông đã lái xe mô-tô đến hang núi trên ngọn núi lớn gần đó, bơi xuống hồ sâu trong hang, dùng cây lao đánh cá bắt được hai con cá lớn dưới hồ sâu, bọc lại bằng túi lưới, sau đó lại lái xe mô-tô rời đi, nhưng cũng không vội về mà rẽ ngang qua trấn.
Người nông thôn đều dậy từ rất sớm, từ xa đã có người nhìn thấy yên sau xe mô-tô của y có treo túi lưới đựng hai con cá lớn, ai ai cũng hâm mộ nói: “Cá to quá vậy, Hiểu Đông đi bắt ở đâu thế cháu? Cái túi phía sau có khi không chỉ mười cân thôi đâu!”
Con người Huyên Hiểu Đông cũng tốt, y đáp: “Cháu bắt ở hang động trên núi.”
Không thiếu người khen: “Nước ở đó lạnh lắm! Vẫn là sức khỏe Hiểu Đông tốt, dám xuống đó bắt cá.”
“Con cá này ngon, lần trước có mấy thằng bé thiếu hiểu biết lén lút đi đánh bắt bằng điện, sau đó bị trên trấn phát hiện, cảnh sát tới bắt giáo dục một loạt, nhưng cũng không thu hồi được toàn bộ.

Nghe chúng nó nói đã ăn một con rồi, bảo là thịt tươi lắm, thật sự rất ngon.”
Không thể thiếu một ông già háu ăn hỏi: “Hiểu Đông, cháu bán không?”
Huyên Hiểu Đông giải thích từng câu một, “Không bán, cháu định đãi khách, con còn lại thì biếu bà Hạ.”
Nhà bà Hạ chỉ có hai người già không có con cháu gì, không ai chăm sóc cả, hàng xóm trong thôn vốn dĩ cũng thay phiên nhau giúp đỡ rồi, cho nên nghe thấy y biếu bà Hạ, họ cũng chỉ gật đầu.
Huyên Hiểu Đông mang cá đến nhà bà Hạ, giúp bà mổ cá trước rồi đặt vào tủ lạnh ở nhà chính, sau đó mới rời khỏi.

Y mua dê sống ở trên trấn, nhờ người ta làm thịt sẵn rồi xách thịt dê và cá về núi, đặt một cái nồi to, nhặt những miếng thịt dê và cá ngon nhất, cứ như vậy bận bịu nấu một nồi canh.
Nước canh màu trắng sữa sôi lăn tăn trong nồi, mùi hương tỏa ra ngào ngạt, đúng lúc ấy một chiếc xe việt dã bấm còi trước cổng, chú chó con ở cửa cũng sủa gâu gâu, báo có khách tới.
Huyên Hiểu Đông đi ra, ném một phần lòng dê đã rửa sạch vào thau ăn của chó, chú cún đen ngoe nguẩy cái đuôi vui vẻ hì hục ăn.
Chử Nhược Chuyết xuống xe ôm Huyên Hiểu Đông một cái, cười nói: “Chó con nhỏ quá, nuôi làm gì vậy? Hay tôi tìm cơ hội tặng anh chó chăn cừu nhé? Thông minh lắm, cậu nuôi trông nhà thì hợp không gì bằng.

Oa tôi đã ngửi thấy mùi thơm của canh rồi, thơm quá!” Hắn còn chưa ăn sáng, bụng đã cồn cào nãy giờ.

Hắn quay đầu ra sau, phía sau con xe việt dã của hắn còn có một chiếc sedan(*) dài hơn màu xám bạc đang đỗ.

Chử Nhược Chuyết nhận ra chiếc xe sang đó có tên là “Bão Tuyết”.
(*) Sedan là dòng xe phổ biến nhất thế giới, được hiểu là loại xe 4 cửa, có 4 hoặc 5 chỗ ngồi, với trần xe kéo dài từ trước ra sau, ca-pô và khoang hành lý thấp hơn khoang chính, cùng với cách mở cốp hắt lên.
Cửa xe tự động trượt ra, cầu dốc được hạ xuống dưới, Thịnh Vô Ngung điều khiển xe lăn đi ra từ chỗ ngồi của tài xế, hóa ra chiếc xe này đã được chế tạo lại, anh tự lái xe một mình đến đây, không dẫn theo trợ lý.
Thịnh Vô Ngung điều khiển xe lăn xuống xe, điều khiển đóng cửa xe từ xa.

Cách ăn mặc của anh khác hẳn vest và giày da sang trọng hôm trước, hôm nay anh chỉ mặc quần áo thể thao màu xám nhạt, tay áo xắn lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng trẻo và những ngón tay thon dài.

Chỉ là mỗi khi ngước mắt lên nhìn về phía anh, ánh mắt sắc bén lạnh lùng ấy lại khiến người ta nảy sinh áp lực.
Chử Nhược Chuyết vui vẻ ra mặt, “Ngài Thịnh, ông anh Hiểu Đông đã nấu canh đấy, ngửi được mùi thơm đúng không? Không phải tôi khen đâu, tay nghề nấu nướng của Hiểu Đông đỉnh lắm! Đầu bếp riêng khắp thủ đô lẫn thành phố Tĩnh Hải cũng chưa chắc tốt hơn anh ấy đâu, nào, trước tiên chúng ta vào bên trong nghỉ ngơi chút đã, hình như là canh dê thì phải?”

Thịnh Vô Ngung nhìn cổng gỗ và bậc cửa, còn chưa nói gì đã thấy Huyên Hiểu Đông đi qua, dễ như trở bàn tay giúp anh nhấc xe lăn đẩy qua cửa, y vừa làm vừa nói: “Là canh dê cá, bổ khí, mùa thu ăn món này hợp.”
Cậu ấy khỏe thật…!Thịnh Vô Ngung nghĩ thầm, ngoài mặt vẫn tỏ ra ôn hòa, “Làm phiền Hiểu Đông, quấy rầy cậu rồi.” Anh gọi thẳng Huyên Hiểu Đông là Hiểu Đông, có lẽ vì muốn rút ngắn khoảng cách, thế nhưng điều này lại khiến Huyên Hiểu Đông chưa kịp thích ứng, cuối cùng y nhất thời chưa biết nên đáp lại thế nào.
Rõ ràng Thịnh Vô Ngung rất thông thạo việc xã giao, “Cậu dẫn đường phía trước là được, xe lăn này có chức năng leo và đi cầu thang.” Nói xong, anh nhấn nút bấm, quả nhiên xe lăn dựng lên thành giá đỡ, dễ dàng vượt qua được từng bậc thềm đá của vườn rau.
Huyên Hiểu Đông thấy anh không cần ai giúp thật thì vội vã đi trước vào phòng bếp, bảo bọn họ ngồi vào chiếc bàn ăn dài, còn mình đi rót nước trước, sau đó bưng canh thịt dê lên.
Nước canh thịt màu trắng sữa thơm ngào ngạt, Chử Nhược Chuyết húp một hơi hết nửa bát, thoải mái nói: “Tròn vị! Sao lại tươi thế, không có tí mùi hôi nào luôn, cũng không có mùi tanh của cá!” Y bẻ một cái đùi dê chấm vào sốt hoa hẹ, không thể chờ nổi nữa nhét ngay vào miệng.
Huyên Hiểu Đông từ từ đổ hỗn hợp trứng đánh tan với rau vào một cái chảo gang lòng sâu, nhanh tay xào lên, sau đó lưu loát dập tỏi bỏ vào trong chảo gang, bỏ thêm cả bắp cải đã rửa sạch từ trước vào, làm món bắp cải xào, sau đó bưng ra bàn.

Thịnh Vô Ngung không vội uống canh nóng mà chỉ cầm ly nước trái cây có màu xanh thú vị bên cạnh lên chậm rãi nhấp một hớp, cảm nhận được hương cỏ nức mũi thì kinh ngạc nói: “Nước ép tươi thạch hộc sao?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Đúng vậy, thạch hộc tôi trồng trên núi nên trắng hơn một chút, hái buổi sáng, nếu thích thì lát tôi hái thêm để hai người mang về.”
Chử Nhược Chuyết nghe xong cũng vội vã cầm ly lên uống thử, khen: “Rất ngon! Mà thạch hộc anh trồng vừa dày vừa mọng nước, vị cũng dễ uống nữa, pha thêm gì vậy? Mật ong à? Không giống, đường phèn? Vị hơi ngọt nhẹ.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Không có, chỉ thêm ít nước tuyết lê thôi, bên này là trứng xào hoa thạch hộc, bánh ngọt phục linh, đồ mới ăn còn tươi.”
Chử Nhược Chuyết cầm đũa nếm thử trứng xào hoa thạch hộc vàng nhạt, mềm ẩm ngòn ngọt, lại nếm thêm cả bắp cải xào, vị chua cay dễ ăn, húp thêm cả canh, vài lượt gắp là đã ăn no tròn cả bụng.

Hắn quay sang nhìn Thịnh Vô Ngung đang cầm thìa thong thả ăn canh, biết rõ lúc nào anh cũng chú trọng thì không nhịn được cười, nói: “Ngài Thịnh đúng là phong thái tao nhã, chẳng bù cho tôi giống như quỷ chết đói đầu thai, cũng phải nói thật là sáng nay tôi chưa ăn sáng.”
Thịnh Vô Ngung nhìn Huyên Hiểu Đông ở bên cạnh, nghĩ thầm, có vẻ người trước mặt đang coi anh là con ma ốm nằm lâu trên giường bệnh để chiêu đãi, tất cả mấy món này đều dùng để bồi bổ.

Anh khẽ mỉm cười, “Hiểu Đông có lòng quá.”
Cách gọi thẳng Hiểu Đông thế này nghe thì có cảm giác rút ngắn khoảng cách lại, nhưng không hiểu sao Huyên Hiểu Đông lại nhìn ra ý khác trong mắt anh, y cụp lông mi không nói gì, Thịnh Vô Ngung lại cười nói: “Ăn cũng hòm hòm rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi.

Không biết Hiểu Đông có thể làm hướng dẫn viên cho bọn tôi không?”
Chử Nhược Chuyết ngẩn ra, “Chủ tịch Thịnh, anh ăn ít quá ấy.”
Thịnh Vô Ngung: “Gọi tôi Vô Ngung là được rồi, hồi trước tôi có thay đổi thuốc nên khẩu vị không tốt lắm, không phải cơm làm không ngon đâu, cậu đừng để ý.”
Huyên Hiểu Đông gật đầu.
Ba người đi ra ngoài, Huyên Hiểu Đông rất khỏe, dễ dàng nhấc xe lăn của Thịnh Vô Ngung vượt qua đoạn đường núi khúc khuỷu, sau đó đi lên con đường nhỏ bằng phẳng hơn.

Hai bên đường toàn là hoa cúc dại vàng óng, mọc liên miên khắp nơi.

Chú cún đen hùng hục chạy bước ngắn đuổi theo sau gót chủ nhân, nhảy lên nhảy xuống, thi thoảng sẽ trốn ra ngoài đuổi theo một con bướm trắng, nhưng rồi lại nhanh chóng bắt kịp bước chân của chủ.
Huyên Hiểu Đông giải thích cho Thịnh Vô Ngung, “Đường chưa được tu sửa nên không dễ đi lắm, bởi vì chỉ có một mình tôi ở trên núi.”
Thịnh Vô Ngung ấn chọn hình thức leo núi của xe lăn, nói: “Không sao, xe lăn của tôi đã được cải tạo lại, leo núi cũng được.”

Huyên Hiểu Đông chỉ con đường phía trước, “Sau núi vừa mới trồng đào, chỉ là chưa trồng xong, sang năm mới có thể nhìn thấy rừng đào.

Bên này thì dự định trồng rừng sơn trà và hương phỉ, hai loài hoa này cùng thời điểm ra hoa như nhau, đợi đến mùa xuân cũng sẽ rất đẹp.

Đi về phía trước là vườn thuốc của tôi, chủ yếu trồng một vài loài cây vừa ăn vừa dùng làm thuốc được, thạch hộc trắng vừa ăn ban nãy được trồng ở đó, ngoài ra còn trồng ít hoàng tinh bạch cập(*) linh tinh, cũng chưa có ý định gì, chỉ muốn trồng thử thôi.”
(*) Hoàng tinh là củ cây cơm nếp, bạch cập thuộc họ Lan, cả hai đều là những bài thuốc nhiều công dụng trị bệnh.
“Vài loài cây trồng trên núi đều do ông nội tôi trồng trước đây, đây là cây tương tư, đây là cây thủy lạp, vài cây sơn trà cây xoài khác, do nhiều năm rồi không ai chăm sóc nên cũng lớn lộn xộn lắm, có khi có quả có khi không…”
“Ban đầu trên đỉnh núi có một hố đá thiên nhiên, tôi mở rộng làm thành bể chứa nước, đến lúc đó tiện múc hơn——Dưới chân núi có trồng cả ngô và đậu phộng, dưa hấu gì đó, cũng là ông nội tôi trồng trước đây.

Tôi vẫn giữ nguyên, cũng không kiếm chác gì, phần lớn người trong thôn đều có nên giữ lại tự ăn thôi.”
Cả đường Huyên Hiểu Đông chỉ hết chỗ này đến chỗ khác, có thể nhận ra được y có tình cảm với ngọn núi này, mặc dù cũng có kế hoạch nhưng rõ ràng đều không phải vì mục đích kiếm tiền mà chỉ là hứng thú, cao hứng mà trồng, thích thì trồng, hoặc cũng chỉ là muốn gieo hạt thử xem sao.
Chử Nhược Chuyết đã đến đây từ trước nên không có cảm giác gì mới mẻ, chỉ thỉnh thoảng chỉ sang ngọn núi đối diện nói với Thịnh Vô Ngung, “Đối diện là dãy núi Ngộ Sơn, lần trước nhờ có nó cản bão mà vườn chuối tiêu của tôi may mắn thoát khỏi, may mắn quá.

Đương nhiên may mắn lớn nhất là nhận được sự hỗ trợ từ anh và Hiểu Đông.”
Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười, hỏi Huyên Hiểu Đông, “Có phải núi này được đặt tên không?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm…!Trước đây nó là núi hoang, sau khi ông nội tôi khai hoang thì vẫn không có ai quan tâm cả, ngọn núi này coi như quy về ruộng đất dưới tên ông tôi, móng nhà cũng được xây ở giữa sườn núi này.

Sau khi ông nội tôi qua đời thì tôi đi lính, đi nhiều năm, núi này không ai quản lý nên lại trở về núi hoang.

Sau này tôi về thì mới từ từ mở lại.”
Thịnh Vô Ngung chợt hỏi một câu: “Không phải năm năm cậu mới giải ngũ sao? Sao trông núi này như chỉ mới được khai phá hai năm qua?”
Huyên Hiểu Đông ngước mắt nhìn Thịnh Vô Ngung, thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh thì dời ánh mắt nhìn cảnh quan xung quanh.

Bọn họ đã lên đến đỉnh núi, thấy được rặng núi lớn kéo dài mãi không dứt về phía Nam.
Y nhỏ giọng nói: “Sau khi giải ngũ…!một mình tôi đi du lịch khắp nơi, năm ngoái mới hồi hương.”
Chử Nhược Chuyết kinh hãi, “Một mình cậu đi du lịch ba năm sao? Sướng quá vậy!”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm, mua xe second-hand, lái xe khắp nơi trong nước, đi mệt rồi thì về thôi.”
Chử Nhược Chuyết rất hâm mộ, “Tôi cũng muốn đi du lịch khắp các thành phố, bốn biển là nhà, ngắm phong cảnh thiên hạ, cậu thấy được nhiều cảnh đẹp lắm phải không? Có chụp ảnh không?”

Huyên Hiểu Đông thật thà thừa nhận, “Không, tôi đi một mình, cũng không nghĩ đến việc chụp, máy điện thoại của tôi cũng là kiểu cũ không chụp được.

Lần nào tôi cũng có suy nghĩ nên hỏi thăm địa phương này có gì ăn ngon, sau đó qua ăn từng quán một, ăn xong lại chuyển sang chỗ tiếp theo.”
Chử Nhược Chuyết bùng nổ tiếng cười, “Ha ha ha ha ha, hèn chi cậu nấu nướng ngon thế! Đúng là được tiếp thu mỹ thực ở khắp mọi nơi!”
Huyên Hiểu Đông thấy hơi ngượng, “Tôi cũng mang theo không ít hạt giống về để trồng thử, có loài sống được, có loài không sống được.”
Thịnh Vô Ngung hơi ngẩng đầu, vô thức nở nụ cười nhẹ, cảm giác gió núi đang mơn man trên gương mặt.

Đã gần cuối thu, thung lũng phía xa xa đã xen lẫn đa dạng màu lá cây, bầu trời xanh ngắt như mảnh pha lê trong veo, chỉ có những rặng mây trắng mong manh đang quấn lấy nhau.

Gió mang theo hương hoa cúc dại và cỏ cây đằng xa, khiến tinh thần con người thoải mái hơn.
Cười xong, bỗng nhiên anh nói: “Huyên Hiểu Đông, tôi muốn thuê nhà của cậu một thời gian ngắn được không?” Anh bạn này rất thú vị, bỗng nhiên anh đưa ra một quyết định, dường như từ trước đến nay vẫn vậy, anh luôn là một người hành động quyết đoán mạnh mẽ, nghĩ gì nói ngay.
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, ngay cả Chử Nhược Chuyết cũng kinh hãi quay đầu hỏi: “Sao tự dưng phải ở chỗ này chứ?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Bác sĩ tâm lý của tôi nói trạng thái tinh thần trước mắt không phù hợp để phẫu thuật, bảo tôi tìm một nơi thư giãn, tĩnh dưỡng, cách xa công việc.

Tôi cảm thấy nơi này rất phù hợp, người lạ, chốn lạ, không có ai quấy rầy, rất tốt——Đương nhiên cậu nấu ăn thật sự rất ngon, tôi cũng sẽ chi các khoản phí khác nhờ cậu nấu nướng giúp một tay được không? Cậu đã từng ăn đồ ăn khắp cả nước, xem ra tôi cũng có thể được thưởng thức không ít món đặc sắc rồi.”
Huyên Hiểu Đông quay đầu nhìn anh, vẻ mặt hoang mang, thậm chí là hơi kinh ngạc, “Ngài Thịnh, nơi này của tôi đơn sơ, đồ gia dụng cũng không hoàn toàn…”
Chử Nhược Chuyết nói: “Chủ tịch Thịnh vẫn nên thận trọng xem xét, ở đây cái gì cũng không đầy đủ, chữa bệnh cũng không tiện đâu.” Hắn lo lắng Huyên Hiểu Đông là người thích yên tĩnh, không quen có người lạ tự dưng đến ở chung.
Thịnh Vô Ngung lại chỉ nhìn Huyên Hiểu Đông, ánh mắt chan chứa ý cười, “Sao, cậu không muốn à?”
Huyên Hiểu Đông nhìn tròng mắt màu mật ong của anh, ngẩn người khẽ giọng nói: “Được chứ, phòng nhỏ bên kia sân vẫn còn trống, tôi sẽ thu dọn lại lần nữa, cả phòng vệ sinh cũng sẽ dọn dẹp lại.

Anh có trợ lý đi cùng không? Để tôi đặt thêm giường…”
Thịnh Vô Ngung quyết định vô cùng nhanh chóng, “Cứ quyết định vậy đi, đồ dùng dọn dẹp các thứ cậu không cần lo, sáng mai tôi sẽ bảo trợ lý tới sắp xếp.

Tất cả chi phí cải tạo đều do tôi chịu trách nhiệm, cậu không cần quan tâm gì đâu.

Yên tâm, chỉ có mình tôi ở, thi thoảng đám trợ lý mới tạt qua mang đồ tới, sẽ không quấy rầy sự thanh tĩnh của cậu——À đúng rồi, tôi còn nuôi một con mèo, có được không?”
Thịnh Vô Ngung nhìn chú cún đen ngoẹo cổ tò mò nhìn vào trong xe lăn, thò tay xách cổ nó lên, cún con không hiểu gì, hoang mang nhe răng sữa ra quở trách, sủa gâu gâu vài tiếng nhưng lại chẳng thể uy hiếp được vị khách cao quý này chút nào.

Nó chỉ đành tội nghiệp nhìn sang phía chủ nhân cầu cứu.
Thịnh Vô Ngung buồn cười sờ hai cái chân ngắn tũn mềm mại như không xương của nó, ngón tay lại xoa bộ lông đen bóng loáng không thấm nước, gật gù nói: “E là sẽ đánh nhau với tên nhóc này mất.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Không sao đâu…!Chỉ là ở nông thôn, mèo quý giá có khi nào đang nuôi thì bỏ trốn mất không? Tôi không biết nhiều về mèo lắm.”
Thịnh Vô Ngung thản nhiên: “Không sao, sẽ mang đủ đồ ăn cho mèo——Chỉ sợ nó ăn thịt cậu nấu cho xong lại không chịu ăn thức ăn mèo nữa.” Anh nhìn Huyên Hiểu Đông, ánh mắt dịu dàng nhuốm ý cười, quyết định lần này khiến lòng anh vô cùng nhẹ nhõm.

Nhìn biểu cảm hoang mang của Huyên Hiểu Đông, anh càng ngày càng mong chờ những tháng ngày tương lai.
Anh bạn này giống như báu vật, sống chung hẳn sẽ rất thú vị, có lẽ cậu ấy phù hợp với cuộc sống mà Thái Trung Lâm từng nhắc đến, đi lang thang, sống làng nhàng, đi đến đâu, trồng những gì đều vô cùng thuần túy, chỉ cần nghĩ đến thì sẽ làm như thế.

Cho nên xuân ăn hẹ thu ăn cà, cuốc dưa trồng đậu, bốn mùa ba bữa cơm, sống những tháng ngày bớt hoài niệm bớt suy nghĩ đi, có phải là điều mà Thái Trung Lâm hi vọng anh thực hiện không?
Huyên Hiểu Đông chỉ cảm thấy đôi mắt màu hổ phách kia thấy rõ lòng người, dường như hoàn toàn nhìn thấu được y, khiến y không biết nên đáp lại thế nào.
Chạng vạng, Thịnh Vô Ngung và Chử Nhược Chuyết hai người hai xe ra về, Huyên Hiểu Đông đứng trước cổng gỗ, trong tay bế chú cún đen đã ngửa bụng lên trời ngủ khò khò, vô cùng mờ mịt, không biết sao mà mình đồng ý.

Chẳng biết nữa, mỗi khi thấy nụ cười của Thịnh Vô Ngung, hình như y rất khó từ chối anh, chẳng lẽ đây chính là kỹ năng riêng biệt của cựu nhà ngoại giao này?
Đóng cổng gỗ, Huyên Hiểu Đông thu dọn căn phòng trống, dọn sạch sẽ hết cả ba phòng, thậm chí còn lấy nước giếng dội vài lượt.

Y còn không vừa ý sờ tường, nghĩ bụng có nên tìm người sơn lại tường một lần không, nhưng nghĩ đến sức khỏe ngài Thịnh, sơn tường không tốt cho sức khỏe thì mới bỏ suy nghĩ này đi, chỉ cầm vòi nước nhỏ rửa sạch từ trần xuống tường nhà.
Không khí cuối thu quang đãng, sáng hôm sau y trèo lên nóc nhà, gõ lại hết toàn bộ mái ngói một lần nữa, bảo đảm không một giọt nước mưa nào có thể rò rỉ vào nhà thì mới thôi.
__________________
Chú thích của editor:

Sốt hoa hẹ: Một loại gia vị do người dân miền Bắc Trung Quốc chế biến với thành phần chính là hoa tỏi tây, lá hẹ, muối, gừng tươi và táo.

Nó có chức năng thúc đẩy tuần hoàn máu và tán ứ, thanh nhiệt và giải độc cho dạ dày, không thích hợp cho người có hệ tiêu hóa yếu.

Canh dê cá

Thạch hộc: Một trong chín loại thảo mộc quý hiếm xưa của Trung Hoa, hiện giờ phân bố nhiều ở Việt Nam, Lào, Trung Quốc, Myanmar và nhiều nước nhiệt đới, cận nhiệt đới.

Người ta dùng thân và cành để làm thuốc, chữa nhiều bệnh như sốt nóng, khô cổ, ho, đau họng, khát nước thuộc chứng âm hư, nóng trong, chữa đau lưng và chân tay nhức mỏi…

Trứng xào hoa thạch hộc

Bánh ngọt phục linh: Phục linh là vị thuốc bổ, thuốc lợi tiểu, dùng trong bệnh thuỷ thũng

Hoàng tinh

Bạch cập

Hoa tương tư: Hay còn gọi là keo tương tư, Đài Loan tương tư, loài thân gỗ nhỏ, thực vật xuất hiện lâu năm ở khu vực Đông Nam Á, hiện tại thì khá phổ tiến ở các nước khu vực nhiệt đới Thái Bình Dương, bao gồm cả đảo Hawaii.

Cây thủy lạp: Loài cây rụng lá hoặc cây bụi thường xanh, thông thường kích thước cây nhỏ hoặc trung bình, có nguồn gốc từ Châu Âu, phía bắc Châu Phi, Châu Á và Châu Úc..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN