Nông Trường Lưng Chừng Núi - Chương 20: 20: Cảnh Núi Vào Nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Nông Trường Lưng Chừng Núi


Chương 20: 20: Cảnh Núi Vào Nhà


Sáng sớm ngày đầu tiên trọ nơi đây, Thịnh Vô Ngung thức dậy giữa tiếng chim hót véo von.
Một bên giường là nửa mặt tường kính, vừa vặn có thể khảm nạm phong cảnh như tranh vẽ của núi rừng ngoài cửa sổ.

Rèm cửa được cài đặt từ trước tự động mở ra khi đến giờ, khiến ánh sáng núi rừng tràn vào trong phòng phòng ngủ.
Thịnh Vô Ngung mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ một lát.

Đằng xa là núi non trùng điệp rậm rạp, trời cao mây nhạt, quang cảnh sáng sủa cả một vùng, gần hơn chút nữa là rừng cây xanh tĩnh lặng, cách đó không xa có thể nhìn thấy một chú sóc đang nhảy lên cây kiếm ăn, vài chú sẻ nán lại bên ngoài bệ cửa sổ, tò mò nhìn anh qua lớp kính.

Tiểu Bố nhào tới, chim sẻ giật mình tản ra, lát sau lại đánh bạo bay về, cùng Tiểu Bố đưa mắt nhìn nhau qua lớp cửa.
Thịnh Vô Ngung không vội vã đứng dậy, chỉ nằm ngửa ra híp mắt lại, nhìn nắng sớm hào phóng rọi xuống phòng ngủ từ trên cửa sổ mái, cứ như người đã không còn ở trần thế.
“Trí hư cực, thủ tĩnh đốc.

Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan kỳ phục(*).”
Cảm giác rất tuyệt.
(*) Triết lý của Lão Tử trong “Đạo Đức Kinh”, tạm dịch: Hết sức giữ được cực hư, cực tĩnh xem vạn vật sinh trưởng thì sẽ thấy được quy luật phản phục, tức là trở về căn nguyên.

Trở về căn nguyên thì tĩnh, tĩnh là bản tính của mọi vật.

“Thủ tĩnh đốc” chính là giữ cho tâm linh được tĩnh lặng, ổn định, không bị ảnh hưởng tác động thì có thể nhìn thấu tỏ nhiều điều.

Làm thế nào để giữ được tâm tĩnh lặng, khai thông trí huệ? Chỉ có cách bỏ đi tư dục (dục vọng cá nhân), bỏ đi những ý nghĩ xằng bậy, đó cũng chính là Đạo.
Thịnh Vô Ngung hưởng thụ cảm giác trống rỗng và nhàn nhã khi thức dậy không có bất cứ chuyện gì mình cần làm, mặc dù đúng là không quen nhưng cảm giác cả đất trời chỉ còn lại một mình, không cần tiếp tục gánh vác gì, nhận thức gì, chứng minh gì đúng là rất tốt, có thể nói là một khởi đầu tuyệt vời.
Anh ngồi lên xe lăn, sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong thì điều khiển xe lăn ra khỏi phòng, thấy Tiểu Bố ngồi chồm hỗm trên hành lang tò mò nhìn vườn rau tươi tốt giữa sân.
Bên cạnh vườn rau có buộc một chú chó con màu đen, nó cũng đang cảnh giác nhìn Tiểu Bố, ấy vậy mà không sủa.
Huyên Hiểu Đông đang hái rau giữa vườn, Thịnh Vô Ngung đầy hứng thú điều khiển xe lăn ra sân, nhìn thấy con đường nhỏ giữa vườn đã được cải tạo qua, sạn đạo(*) rải trúc bóng loáng, có thể giúp xe lăn của anh đi lại mà không gặp trở ngại gì.
(*) Đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Huyên Hiểu Đông thấy anh ra ngoài thì ngồi thẳng lên, “Anh dậy rồi à? Trên bàn bếp có cháo đậu hoa màu, trong chõ hấp có bánh bao, tôi đi lấy cho anh.”
Thịnh Vô Ngung nhìn trong tay y vẫn còn vài cây gì đó xanh um, trông không giống rau bình thường hay thấy, bèn hỏi: “Tay cậu đang cầm gì vậy?”

Huyên Hiểu Đông khua lá cây trong tay, nói: “Rau húng quế, bên này trồng toàn các loại gia vị, hương thảo, bạc hà, rau thơm, hành tỏi, tía tô,…!Mùi của nó khá nồng, có thể xua đuổi côn trùng.”
Thịnh Vô Ngung rướn người nhìn thấy một lùm chua me đất hoa vàng(*) trải dài trên đất, quả là rất đẹp.

Anh chìa ngón tay ra chạm vào, một bọc quả vang lên tiếng tách rồi nứt ra, những hạt giống nhỏ lít nha lít nhít tràn ngập sức sống tiếp xúc với đầu ngón tay anh, đây đúng là một trải nghiệm mới mẻ, anh khẽ mỉm cười, “Không sao, cậu đang bận việc của mình thì cứ làm đi, tôi không đói đâu.”
(*) Cây thảo sống nhiều năm, mọc bò sát đất.

Thân mảnh, thường có màu đỏ nhạt, hơi có lông.
Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên nhìn anh, không nói gì, chỉ cúi đầu hái thêm vài cây húng quế, rễ cây còn dính đất bị rút ra khỏi đất trồng, sau đó y đặt vào giỏ rau, bên trong đã đựng không ít các loại gia vị.
Thịnh Vô Ngung lại nhìn ra được chút sầu lo từ trong ánh mắt y, cười nói: “Sao lại nhìn tôi như thế, lo lắng cho tôi à?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Trước đây ngài Thịnh từng nói, là do thuốc làm ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng của anh sao? Nhưng tốt nhất ba bữa vẫn nên ăn đúng giờ.”
Thịnh Vô Ngung mới biết y còn nhớ kỹ chuyện này, nở nụ cười, “Giảm cảm giác thèm ăn là tác dụng phụ——Nhưng cũng không hẳn là do thuốc, trước đây tôi cũng không ăn quá nhiều, có thể ăn no là được.

Bác sĩ còn nói tôi có triệu chứng trầm cảm, có lẽ bệnh này cũng làm giảm sự thèm ăn.”
Huyên Hiểu Đông lại rút vài cây tỏi và hành, ngồi thẳng lên, “Vào bếp đi, tôi làm xong rồi.”
Thịnh Vô Ngung điều khiển xe lăn chầm chậm vào bếp, quan sát Huyên Hiểu Đông đi ủng ra mở vòi nước lộ thiên ngoài bếp, rửa sạch sẽ chỗ rau vừa hái rồi khom lưng thay giày, sau đó mới bê chỗ rau sạch đi vào.
Thịnh Vô Ngung đã ngồi bên cạnh bàn ăn, nâng cao xe lăn lên, nhìn trên bàn ăn đã đặt một nồi cháo đậu hoa màu, một bình sữa đậu nành trắng.

Anh cầm muôi múc vài thìa cháo đậu trong bát rồi đưa lên từ từ ăn, vừa ăn vừa đếm xem trong cháo có bao nhiêu loại hoa màu——Đậu đỏ, lúa mỳ, gạo kê, vừng, đậu xanh, có lẽ chúng được nấu cẩn thận khá lâu, vị cũng rất ngon.
Huyên Hiểu Đông mở chõ, bưng một đĩa bánh bao ra ngoài đặt lên bàn, giới thiệu với anh: “Đây là nhân pha lê, đây là nhân thịt đậu cô ve, đây là nhân củ cải, đây là nhân đậu xanh, tổng cộng có bốn loại nhân, không biết anh thích loại nào.

Nếu anh không thích ăn, tôi nấu giúp anh bát mỳ cũng được.”
Thịnh Vô Ngung ăn vài thìa cháo đậu, cười nói: “Thi Ký Thanh cũng nói với cậu rồi đấy, gì tôi cũng ăn được, không kén cá chọn canh gì đâu.”
Huyên Hiểu Đông không đáp lại, rửa sạch lại rau húng quế và hương thảo mới hái ban nãy lần nữa, đặt lên thớt gỗ thái ra, bỏ vào trong nồi áp suất.
Thịnh Vô Ngung vừa ăn vừa ở bên cạnh đếm, quan sát y không ngừng bỏ đồ vào trong nồi, ngò tây, húng quế, hương thảo, cà rốt, hành tây, rau thơm…!Cuối cùng còn bỏ vài lá nguyệt quế và đinh hương vào.
Sau đó y bắt đầu thái thịt, trước tiên thái chân giò hun khói, sau đó thả vài cây xương lớn, lại thấy y bỏ thêm vào trong nồi một con gà sống đã được làm sạch sẽ——Xem ra buổi sáng anh chàng này thức dậy rất sớm, mới sáng ra đã làm được nhiều việc, lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ như vậy là định làm món gì?
Thịnh Vô Ngung không nhịn được hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Huyên Hiểu Đông cắt miếng chân giò hun khói thành những khối vuông như thẻ mạt chược, rồi cũng bỏ luôn vào trong nồi, nói: “Tôi đang nấu nước dùng, nước dùng nguyên chất mà đầu bếp hay dùng ấy, khi nấu sẽ tăng hương vị thơm ngon hơn.”
Thịnh Vô Ngung nhìn nồi, “Thả nhiều nguyên liệu vậy ư? Hai người chúng ta ăn không hết, không lãng phí sao?”
Huyên Hiểu Đông chợt lấy một con tôm sống từ trong thùng nhỏ gần đấy, đổi sang dao nhỏ, thuần thục mổ thân tôm, rút chỉ ra, sau đó bỏ vào nồi nói: “Nấu chín những thứ này sẽ ra nước dùng đặc, sau đó cất vào tủ lạnh, khi nào cần xào rau thì múc thêm một thìa, hương vị sẽ rất ngon.

Thật ra cái này cũng giúp việc nấu cơm hàng ngày tiện với nhanh hơn, có thể nói là giải pháp cho người lười.

Bình thường có một mình tôi thì làm qua loa là được, bây giờ có anh đến, hai người chúng ta hầm hẳn một hũ sẽ tiện hơn.”
Thịnh Vô Ngung nhìn những ngón tay thon dài linh hoạt của y đang cầm con tôm to nửa xanh nửa trong, con dao nhỏ sắc bén cắt gọn gàng những cái chân tôm, rút đường chỉ tôm ra, trông rất vui tai vui mắt, anh thuận miệng nói: “Không cần quá chú ý đâu, cậu ăn gì thì tôi ăn đấy, thật ra rau tươi ăn kiểu gì cũng ngon cả.”
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, “Mỗi người đều có khẩu vị riêng mà mình thích.”
“Hơn nữa làm nước dùng kiểu này, mùi thơm nhẹ nhưng lại rất đậm đà, sơ chế qua trước sẽ tiện hơn nhiều.”
Thịnh Vô Ngung lặp lại: “Mỗi người đều có khẩu vị riêng mà mình thích?”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, “Đương nhiên.”
Y nói rõ hơn: “Tuy rằng nói gì cũng ăn được nhưng thật ra là do tính cách hiền hòa, không thích làm phiền người khác, nhưng chắc chắn ai cũng có gu ăn uống của riêng mình.

Nếu tự làm cơm thì có thể lựa chọn, chỉ chọn những thứ mình thích ăn.

Ngài Thịnh, anh thích ăn gì thì cứ nói, đừng chiều theo ý người khác.”
Thịnh Vô Ngung lặng lẽ mỉm cười, biết rõ y đang khéo léo phản bác câu không kén cá chọn canh mà anh nói, “Nghe như kiểu cậu từng chiều theo ý người khác rồi? Cơm bộ đội không ngon sao?”
Huyên Hiểu Đông cười, nói: “Bộ đội thì không còn gì để nói luôn, cơm rau tập thể.

Bố tôi từng là đầu bếp của một quán cơm nhỏ, bấy giờ trong nhà lúc nào cũng đầy đồ ăn thừa, toàn dầu mỡ với muối.

Sau này bố tôi qua đời, tôi theo mẹ, mẹ tôi đã đi bước nữa, gia đình phức tạp, chỉ là điều kiện gia đình mới rất tốt, đầu bếp nấu nướng cũng không soi mói được gì hết…”
Thịnh Vô Ngung cười nói: “Nhưng chắc chắn đầu bếp sẽ không chiều theo khẩu vị của cậu, mà chủ yếu là vì người trả tiền lương cho anh ta phải không?”
Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, “Đúng, gia đình nhà họ thích ăn ngọt.”
Thịnh Vô Ngung gật đầu, “Cho nên bây giờ cậu tự trồng tự ăn, thích ăn gì cũng được.”
Huyên Hiểu Đông phụ họa: “Là vậy đấy.”
Thịnh Vô Ngung hỏi: “Vậy cậu thích ăn món gì nhất?”
Huyên Hiểu Đông nhớ lại, “Tôi thích ăn sashimi, như cá sống với hàu sống ấy.”
Thịnh Vô Ngung bật cười, “Gu ăn uống đặc biệt thật.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Do hồi nhỏ nhà tôi toàn thức ăn thừa của quán, nên những nguyên liệu đắt đỏ tươi xịn như vậy không động vào được.

Cho dù khách có bỏ lại không cần nữa thì chúng cũng không còn tươi, chỉ có thể nấu chín để ăn.

Vì vậy từ nhỏ tôi đã ao ước phải làm người giàu thì mới có khả năng gọi món, tôi từng được ăn cá hồi vài lần rồi, rất khó quên.”
Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung, thấy anh tập trung lắng nghe có vẻ rất chăm chú, bèn tiếp tục cố gắng duy trì bầu không khí: “Hồi tiểu học bọn tôi từng học một bài, Maupassant(*), trong đó có viết tầng lớp thượng lưu quý tộc rất thích ăn hàu, viết rất hấp dẫn…”
Ý cười bên khóa miệng Thịnh Vô Ngung rõ ràng hơn, “My Uncle Jules(*).”
(*) Maupassant là nhà văn viết truyện ngắn nổi tiếng người Pháp.

Truyện ngắn My Uncle Jules là tác phẩm của ông.
Huyên Hiểu Đông gật đầu, “Đúng vậy.

Sau đó nhân vật sang chỗ người mẹ, thật ra là muốn ăn thêm, nhưng người lớn cảm thấy dễ có ký sinh trùng, cho nên không cho con ăn.”
“Càng không cho ăn thì lại càng muốn ăn, cái gì mà bề bề tươi ướp, cái gì mà cua hấp rượu, rồi thì salad sò huyết, vừa nghe đã thấy rất tuyệt rồi, mặc dù lần nào cũng biết ăn nhiều không tốt…”
Cuối cùng Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười nữa, “Ở Khoa học kỹ thuật Đom Đóm chúng tôi đã có người nghiên cứu và phát minh ra được một loại máy, có thể xử lý những nguyên liệu tươi sống, tiến hành sát trùng tiêu độc, loại bỏ ký sinh trùng.

Nếu cậu thích ăn đồ sống như thế, ngày mai tôi bảo người đưa tới là được.”
Huyên Hiểu Đông kinh ngạc, “Tiện lợi vậy sao?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Đương nhiên, chỉ là còn chưa tung ra thị trường, nhưng tôi làm ông chủ nên vẫn có thể dùng trước xem sao.”
Trên mặt Huyên Hiểu Đông hiện lên vẻ mừng rỡ, “Đúng là tạo phúc cho xã hội.”
Còi hơi trên nồi áp suất vang lên, bắt đầu phun khí, mùi hương đậm đà ngàn ngập.

Huyên Hiểu Đông vội vàng đi tới giảm lửa, hỏi Thịnh Vô Ngung: “Sáng mai anh muốn ăn gì? Để tôi chuẩn bị trước.”
Lần này Thịnh Vô Ngung thật sự không tiện nói bừa nữa, không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc đồng ý, “Cậu cứ làm trước đi, tôi ăn mà thấy thích thì sẽ bảo cậu biết.”
Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, “Nghe anh nói như kiểu đến cả bản thân thích ăn gì anh cũng không biết vậy.”
Thịnh Vô Ngung giải thích: “Từ nhỏ tôi đã được dạy không được đặt nặng khẩu vị ăn uống, cho nên đột nhiên cậu hỏi tôi thích ăn gì, tôi thật sự không nhớ ra được, cũng không nhớ có món gì mình thích ăn không.”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, “Ngài Thịnh giỏi kiểm soát bản thân quá.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Cậu có món gì rất muốn được nếm thử không?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Thường xuyên có, nhớ hồi còn đi lính, có lần nửa đêm canh ba tôi nhớ cơm rang trứng lắm, nhớ đến cồn cào tim phổi luôn.

Sau đó đội trưởng của tôi thấy tôi trằn trọc mãi nên không chịu được nữa, hỏi tôi bị làm sao, tôi nói tôi muốn ăn cơm rang trứng, phải thêm cả nấm hải sản, thêm cả jăm-bông không chứa tinh bột, còn cả đậu nành…!Cả ký túc xá đều ngồi dậy, tất cả đều bị tôi kích thích sự thèm ăn, xôn xao lên án tôi.

Sau đó đội trưởng bọn tôi dở khóc dở cười, một mình báo cáo với cấp trên muốn tăng huấn luyện ban đêm, thật ra là lái xe đưa bọn tôi ra ngoài tìm quán cơm đêm, bắt tôi rang một chảo cơm rang trứng…!Cả ký túc xá được ăn rồi thì mới bỏ qua.”

Thịnh Vô Ngung gật đầu, “Nói vậy, có lẽ khoảng thời gian cậu vui nhất vẫn là khi đi bộ đội.”
Huyên Hiểu Đông bỗng lái sang chuyện khác, “Tôi ngâm ít đậu xanh, sáng mai nấu cho anh chè đậu xanh nhé, tiện thể làm bánh đậu xanh luôn.”
Thịnh Vô Ngung hiểu rõ vì sao y phải né tránh đề tài này, rõ ràng sợ nhắc đến sự kiện trận súng năm đó của bộ đội.

Anh cũng không có lòng muốn biết cái gọi là chân tướng, cho dù đối phương ôm sự áy náy hay có suy nghĩ muốn bù đắp, vì vậy anh chỉ đáp theo: “Đều được cả.”
Anh nhìn Huyên Hiểu Đông đứng dậy ra tủ bát mang đậu xanh đi ngâm, gương mặt ung dung, lông mi cụp xuống, sống mũi thẳng tắp, bờ môi hồng hào, cho dù dựa vào mặt mũi hay dựa vào tài hoa, người này đều có thể sống ở một nơi rất khá.
Nhưng y lại lựa chọn xa cách tập thể, sống một cuộc sống đơn độc, nói đi là đi, không hề lảng tránh hay giấu giếm bản thân từng khốn cùng, phải ăn nhờ ở đậu, cũng không trắng trợn phóng đại sự cực khổ mình từng trải qua——Rất rõ ràng, bố y qua đời, mẹ tái hôn, mình là một đứa con ghẻ không được chào đón, tất nhiên quá khứ sẽ có rất nhiều chuyện.

ngôn tình hay
Nhưng y không kể những điều ấy, dường như những điều làm ảnh hưởng đến y chỉ có chuyện đồ ăn vào miệng có ngon hay không thôi.
Vui vẻ nhất là khoảng thời gian đi bộ đội——Nhưng y lại không thể không rút lui, vốn dĩ một người lính kỹ thuật như y, ở lại trong quân, dù cho ở quân đoàn nào thì cũng dễ như trở bàn tay.
Một người như vậy lui về sống ẩn dật ở nông thôn, mỗi ngày luôn vui vẻ nghĩ xem bữa nay ăn gì.

Y thật sự gặp sao yên vậy, không hề oán hận hay trách móc gì đối với vận mệnh bất công mà mình phải trải qua sao?
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Huyên Hiểu Đông: “Rốt cuộc làm món gì thì ngài Thịnh mới thích ăn đây? Khó quá đi!”
Thịnh Vô Ngung: “Tôi thật sự không thích món gì mà——Sau này nói cho em.”
Một lát sau, Huyên Hiểu Đông quay mặt sang, cắn răng thở hổn hển, khóe mắt đỏ ửng.

Thịnh Vô Ngung thong dong đuổi theo hôn lên khóe môi y, “Tìm được rồi——Hiểu Đông phải cố gắng làm đấy nhé.”
“Ngọt quá.”
Một vài comment của chương này trên Tấn Giang:
“Bây giờ công và thụ đang sống ở đây một cách chậm rãi, tình cảm của họ như một nụ hoa nhỏ.

Độc giả của chúng ta hãy từ từ ngắm nhìn những bông hoa đi từ nụ đến khi nở, mong chờ đến lúc chúng đang chớm nở.”
“Mình rất thích tính cách của nhân vật chính, anh ấy không chỉ thẳng thắn mà còn chân thành, khó có thể nói với người khác rằng vì nghèo nên mình muốn giàu để muốn ăn gì thì ăn.

Chúng tôi thích đồ ăn, và thường chúng tôi lấy những lý do khác để che đậy sự thật này, vì vậy loại tính cách này rất hiếm.”
“Khi tôi chán nản, tôi thực sự không thể ăn được và có thể nôn mửa, khi tôi bị ốm ở nhà, tôi sẽ tự làm một mình hoặc nhờ mẹ…!Thực sự tôi rất thích môi trường như thế này, nó nhắc tôi nhớ đến những ngày ở nhà với ông bà của tôi.

Gió hiu hiu, hoang vu tươi mát, nước vô tận rửa trời xanh, khi hoa gạo nở một mảnh hương thơm.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN