Nông Trường Lưng Chừng Núi
Chương 40: 40: Phòng Ăn Giữa Trời Cao
Nông trường tuy nhỏ nhưng một khi đã quyết định rời khỏi thì vẫn rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
Phần lớn cá đã xử lý xong, chỉ để lại vài con có chất lượng tốt nhất và quý giá nhất.
Chú cún đen và Tiểu Bố cũng mang về căn hộ, Thịnh Vô Ngung nói cho dù mình không ở đó nữa thì anh vẫn sẽ sắp xếp nhân viên công ty tới nhà cho chó cho mèo ăn và chăm sóc chúng mỗi ngày.
Vườn rau đã thu hoạch cả rồi, Huyên Hiểu Đông lên trấn biếu bà Hạ và chủ tịch xã Mạc A Mộc, cả A Quý cũng được chia thêm một ít.
A Quý hơi ngỡ ngàng, xấu hổ nói với y: “Anh à, lần trước em thật sự xin lỗi, bố mẹ em chỉ hơi tham lam món lời nhỏ, anh sắp đi đâu sao?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Đi thăm bạn bè, phải ở bên ngoài một thời gian ngắn.” Y để lại một cuộc điện thoại cho Mạc A Mộc rồi trở về nông trường, lại dọn dẹp từ trong ra ngoài, thu dọn xong quần áo và chăn bông, nhất là phòng của Thịnh Vô Ngung cực kỳ nhiều vật quý giá, y sắp xếp đóng gói lần lượt từng thứ rồi trùm bạt chống bụi lên.
Sau đó giữa bạt ngàn các loại đồ muối, y chọn mấy món thường dùng để mang lên xe của Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung thấy y bận rộn không ngừng thì có cảm giác của một cuộc sống bình thường giản dị, anh chỉ thấy thích, cũng tùy theo sự sắp xếp của y.
Sau khi xử lý xong toàn bộ, Huyên Hiểu Đông đóng cốp xe lại, Thịnh Vô Ngung nói: “Em lái xe tôi nhé?” Anh thấy Huyên Hiểu Đông thích lái mô-tô, thầm đoán có lẽ y cũng có sở thích giống như rất nhiều người đàn ông khác, thích xe cộ, máy móc, súng ống săn bắn,…
Đúng là Huyên Hiểu Đông hơi tò mò con xe “Bão Tuyết” của Thịnh Vô Ngung, rõ ràng xe của anh đã được chế tạo theo yêu cầu đặt trước, y nhìn anh, cũng không khách khí mà nói: “Được, anh nói qua cho em nghe đi.”
Thịnh Vô Ngung cười mở cửa xe bên ghế lái, “Bình thường tôi sẽ thu ghế dựa chỗ này vào, cố định xe lăn ở đây.
Bây giờ em lái thì kéo ghế dựa xuống, chỗ này đã được cải tạo lại một chút, nhưng có thể khôi phục về cấu tạo ban đầu…”
Đợi đến khi Huyên Hiểu Đông lên xe, thuận lợi khởi động xong, Thịnh Vô Ngung bảo y lái vài vòng ở vùng đất bằng trước nông trường cho quen.
Huyên Hiểu Đông nhảy xuống xe, lại kiểm tra một lượt từ trong ra ngoài nông trường một lần nữa rồi mới khóa cổng lại, lên xe, lái về thành phố Tĩnh Hải.
Thịnh Vô Ngung vẫn luôn âm thầm quan sát hành động của y, biết rõ thật ra Huyên Hiểu Đông vẫn còn phần nào không nỡ, nhưng đối phương không biểu lộ ra chút nào mà quyết định thu dọn đồ đạc rất dứt khoát.
Nếu là người bình thường thì có lẽ đều sẽ cảm thấy y không bài xích việc đến thành phố Tĩnh Hải, chỉ có anh biết rõ đối phương đưa ra được quyết định như vậy đã phải hạ quyết tâm rất nhiều.
Nhưng Thịnh Vô Ngung cũng từng trải qua chuyện như vậy, anh mất ngủ, lo lắng, sốt ruột đến mức ăn không ngon, nhưng mọi người vẫn chỉ thấy được sự lạc quan và chí tiến thủ của anh, tất cả bề ngoài đều như bình thường.
Không ai biết rằng trong lòng anh có một cái hố đen không ngừng mở rộng mỗi ngày, mỗi khi cảm thấy trên đời này không còn gì ý nghĩa nữa thì bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ tất cả, lựa chọn giấc ngủ ngàn thu.
Thái Trung Lâm nhạy bén phát hiện ra sự bất thường của anh, chính anh cũng lựa chọn tự giải thoát.
Không ngờ nhất thời xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, anh gặp được Huyên Hiểu Đông, theo một khía cạnh nào đó thì bọn họ giống nhau.
Tòa nhà Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm nằm ở trung tâm thành phố Tĩnh Hải, vị trí tấc đất tấc vàng ở thành phố Tĩnh Hải cực kỳ phô trương thực lực.
Tòa nhà này còn giáp sông lớn, mặt phía Đông của tất cả các tầng đều có thể nhìn rõ toàn cảnh con sông.
Huyên Hiểu Đông lái xe theo sự chỉ đường của Thịnh Vô Ngung, vào bãi đậu xe độc quyền dưới lòng đất.
Thịnh Vô Ngung nói cho y biết, “Thật ra mảnh đất này là tòa nhà đang thi công dở, sau đó liên quan tới nợ nần quá phức tạp nên không ai dám tiếp nhận.
Tôi lên kế hoạch giải quyết, tiếp nhận rồi phá bỏ, xây lại và bồi thường tốn không ít tiền, nhưng hiện tại xem ra đáng giá.”
Huyên Hiểu Đông xuống xe đẩy Thịnh Vô Ngung vào thang máy chuyên dụng, lên thẳng tầng cao nhất.
Huyên Hiểu Đông thế mới biết “một căn hộ” của Thịnh Vô Ngung là cách nói khiêm tốn cỡ nào.
Trên thực tế, toàn bộ tầng cao nhất của tòa nhà Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm đều được thông nhau, trở thành căn hộ của Thịnh Vô Ngung.
Phòng khách và phòng ngủ cực kỳ rộng rãi, nguyên một mặt tường đều ngắm được cảnh sông tuyệt đẹp; phòng tiếp khách, phòng làm việc, phòng nghe nhìn, phòng tập luyện, phòng quần áo, phòng chứa đồ, phòng thú cưng…!đầy đủ mọi thứ.
Cả căn hộ ngập tràn cảm giác khoa học kỹ thuật, trang trí bằng ba tông màu trắng, đen và xám.
Cho dù là sàn nhà, tường hay các đồ dùng khác, thứ nào cũng trơn nhẵn như gương, không dính một hạt bụi, có rất nhiều trang thiết bị công nghệ cao phụ trợ được lắp đặt thêm.
Thịnh Vô Ngung dẫn Huyên Hiểu Đông đi lần lượt một vòng, giới thiệu cách dùng các loại thiết bị, giúp y lấy vân tay và hình ảnh gương mặt.
“Hôm qua tôi đã gọi điện nhờ người ta sắp xếp ổ chó, Tiểu Bố vốn dĩ có nơi ở rồi, chuyện nhỏ thôi.”
“Tầng cao nhất có bể bơi, bốn giờ chiều mỗi ngày sẽ có trợ lý dẫn theo nhân viên phục vụ lên quét dọn sạch sẽ cả căn hộ định kỳ, một tiếng là xong.
Nếu như em không thích bọn họ quấy rầy thì có thể liên lạc trước với trợ lý, hoặc là có thể chỉ định vị trí quét tước đều được.”
“Trong bể cá này vốn dĩ nuôi cá rồng mua của em, em xem nên sửa đổi thế nào, phòng nghe nhìn bên này có thể chơi game, còn nhà bếp…!rất ít khi tôi dùng, nhưng mà thiết bị đều đầy đủ hết.
Bình thường đều có trợ lý tới làm cơm nên tôi rất hiếm khi dùng bữa ở đây.
Bây giờ em đã đến, em thấy cần thiết bị gì thì đều có thể gọi điện để bọn họ tới lắp đặt.”
Rõ ràng là cách bài trí công nghệ cao, xa hoa đến cực điểm nhưng Thịnh Vô Ngung lại rất áy náy, “Chỉ là không có chỗ để em trồng trọt…!Khu nghỉ ngơi trên sân thượng có vườn hoa, nhưng vẫn kém xa núi rừng của em.”
Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, “Không sao, bây giờ em đã cảm giác được anh ở chỗ em mới là chịu ấm ức rồi.” Thịnh Vô Ngung có yêu cầu với chất lượng cuộc sống, rõ ràng không phải chỉ cao bình thường, nhưng lúc anh ở chỗ của y lúc nào cũng vô cùng tùy ý, y làm gì anh cũng ăn hết.
Y nhìn đồng hồ, cũng đã sắp đến chiều, bèn nói: “Anh đi rửa mặt đi, em đi làm chút gì cho anh ăn.”
Huyên Hiểu Đông ra ngoài thì thấy đã có trợ lý chuyển đồ từ trên xe lên phòng giúp bọn họ, bèn chỉ huy họ cất những lọ tương vào tủ quầy và tủ lạnh trong phòng bếp, còn mình thì thả cá, cho chó mèo ăn, tiện thể xem thử trong tủ lạnh, quả nhiên có không ít nguyên liệu nấu ăn tươi, có lẽ Thịnh Vô Ngung đã dặn người mua.
Y lục chỗ thực phẩm, nhặt ra hai tảng thịt bò, rắc hạt tiêu, dầu ô liu và muối biển hạt thô, sau đó chặt nửa con gà, cho vào chảo rán sơ qua, thấy da gà xì xèo trong dầu ăn đã được rán chuyển màu vàng ruộm thì mới bỏ gà vào nồi áp suất, cho thêm một cặp chân gà đã rửa sạch sẽ và một ít thịt nạc vào.
Móng gà bổ sung thêm lượng collagen, thịt nạc tăng độ ngọt cho canh gà, sau đó y bật bếp nấu canh.
Đợi khi các món ăn khác xong xuôi thì hẳn là canh gà cũng được rồi.
Trong lúc đợi canh, y nhanh chóng rán bò bít tết, rắc húng tây rồi đặt lên bàn ăn.
Thấy canh được rồi, y vớt gà ra ngoài, sau đó thả hai phần mỳ sợi vào, luộc mỳ bằng nước gà rất ngon.
Y vớt mỳ ra, nhanh nhẹn xào rau diếp ngồng, cắt trứng muối, tôm khô và đậu nhự(*) trộn vào làm gia vị rồi bắc nồi xuống.
(*) Còn gọi là chao, là đậu hũ lên men dưới dạng khá cầu kỳ, là gia vị và món ăn quen thuộc trong ẩm thực Đông Á và Đông Nam Á.
Thịnh Vô Ngung đã tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo ngủ rộng rãi ra ngoài, nhìn y cười nói: “Vất vả rồi, tôi giúp em sắp xếp quần áo cất vào phòng quần áo rồi, em ăn xong mới tắm chứ?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ăn xong em tắm sau, em chỉ nấu đơn giản mỳ gà, rán bò bít tết, chúng ta ăn trước đi.”
Thịnh Vô Nhunh cười nói: “Em nấu gì ăn cũng ngon.” Anh đến trước bàn ăn, cầm đũa ăn mỳ.
Huyên Hiểu Đông hỏi anh, “Buổi tối anh muốn ăn gì? Làm nồi lẩu nhé?” Vừa mới nãy y thấy trong tủ lạnh có rất nhiều thịt bò cuộn và thịt dê cuộn, cũng đầy đủ các loại hải sản nữa.
Thịnh Vô Ngung nói: “Được.”
Huyên Hiểu Đông cũng không nói gì nữa, hai người cùng nhau ăn mỳ, sông lớn yên tĩnh chậm rãi chảy qua ngoài cửa sổ, bên dưới là những tòa nhà cao tầng san sát nhau, ngựa xe như nước, quang cảnh rất choáng ngợp.
Huyên Hiểu Đông vừa ngắm phong cảnh bên dưới vừa ăn mỳ, Thịnh Vô Ngung thấy y cứ nhìn xuống bèn hỏi: “Thích phong cảnh nơi này sao? Tôi cũng thấy cảnh sông rất đẹp, buổi sáng còn đẹp hơn nữa, buổi tối chúng ta có thể đi dạo bên bờ sông.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Không phải, em đang nghĩ, thảo nào nhiều người thích có cảm giác quyền thế, ăn cơm ở những nơi cao thế này, mặc dù chỉ là một bát mỳ gà nhưng có vẻ cao cấp hơn rất nhiều.”
Thịnh Vô Ngung sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Quả thật có cảm giác quan sát chúng sinh, siêu thoát thế tục.
Cho nên Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm tuyển người rất dễ dàng, bởi ai tới đây làm việc rồi là không nỡ rời đi nữa.”
Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, “Cảm giác rất kỳ diệu, chúng ta leo lên đỉnh núi, ngắm núi rừng xa xăm, nghĩ đến thiên nhiên rộng lớn và bản thân nhỏ bé.
Nhưng ở trong thành thị, chúng ta lên tới đỉnh của tòa nhà cao tầng quan sát xuống dưới, bản thân lại sinh ra cảm giác ưu việt đang đứng trên đỉnh cao.”
Thịnh Vô Ngung nhìn y chăm chú, nghĩ thầm Huyên Hiểu Đông thật sự rất nhạy bén tinh tế, khó trách y không muốn sinh hoạt trong đám đông.
Y dễ động lòng trắc ẩn và quá dễ bị tổn thương.
Huyên Hiểu Đông bị anh nhìn thì cũng thấy hơi là lạ, cười hỏi: “Sao thế? Em nói không đúng sao?”
Thịnh Vô Ngung vài đũa ăn hết sạch mỳ, điều khiển xe lăn đến gần y, lướt qua y nhìn xuống những tòa nhà cao tầng và nhịp sống bên dưới, rủ rỉ bên tai y, “Cửa kính trên nhà cao tầng…!cảm giác sẽ rất khác, giống như ở giữa trời cao, rất kích thích…!Buổi tối…!em muốn thử một chút không?”
Huyên Hiểu Đông thật sự không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, quay đầu lại nhìn Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung chống cánh tay lên ghế, hôn chuẩn xác lên môi người mình yêu trong nháy mắt y quay đầu lại.
Nụ hôn này cũng không quá lâu nhưng vẫn đủ ngọt ngào.
Huyên Hiểu Đông bị anh vây giữa ghế và bàn ăn, bị anh hôn đến thở không ra hơi, cũng không dễ buông ra được, vừa bực mình vừa buồn cười, “Ngài Thịnh, anh về nhà mình rồi là lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.”
Thịnh Vô Ngung cười nhìn y, “Đương nhiên, là em cho tôi dũng khí muốn làm gì thì làm.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!