Nông Trường Lưng Chừng Núi
Chương 78
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phòng ở cung săn bắn được bố trí rất kỹ càng sạch sẽ, phòng Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông ở là phòng xép, bên ngoài còn sắp xếp vài cận vệ ở lại. Lý Lực và Khang Kiệt đi vào, vẫn kiểm tra xung quanh xem có đặt máy nghe lén hay thiết bị không an toàn nào khác không.
Những đội viên khác thì bảo vệ bên ngoài, Nghiêm Duệ Phong đứng ở cửa ra vào, có thể nhìn thấy ngay những tình huống phát sinh trong phòng.
Trong phòng, Thịnh Vô Ngung cầm trang phục đi săn đưa cho Huyên Hiểu Đông thay, “Đội trưởng Nghiêm theo sau em.” Nghiêm Duệ Phong nhìn Thịnh Vô Ngung, không lên tiếng.
Huyên Hiểu Đông từ chối, “Không, đội trưởng Nghiêm theo sau anh, em dẫn theo Hà Vũ và Tô Vỹ là đủ rồi. Nhiệm vụ chủ yếu của đội trưởng Nghiêm là chỉ huy, anh ấy theo sau em thì không thể nhận định toàn cục, anh ấy nhất định phải theo sau anh.”
Thịnh Vô Ngung có phần bất đắc dĩ, “Em thấy khi chúng ta gặp quốc vương không, đội trưởng Nghiêm cũng chỉ có thể canh giữ bên ngoài.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Yến Tử là bác sĩ, có lý do chính đáng đi theo anh. Cô ấy có thể liên lạc kịp thời với bên ngoài, săn thú không qua đêm, chạng vạng là em về rồi. Chỉ cần đi theo đám đông, vấn đề không lớn, em cũng không phải mục tiêu của bất kỳ ai, anh đừng lo lắng.”
Thịnh Vô Ngung câm lặng, về mặt bảo vệ này, đúng là anh không chuyên nghiệp bằng Huyên Hiểu Đông. Những gì Huyên Hiểu Đông nói cũng là sự thật, quả thật anh mới là đối tượng bảo vệ quan trọng nhất, nhưng anh vẫn còn muốn đấu tranh, “Ở bên cạnh quốc vương rất an toàn.”
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, “Không, em không đồng ý, nếu anh cứ khăng khăng thì em sẽ bảo gần đây cơ thể anh không khỏe, em cần đi cùng, bỏ săn thú.”
Thịnh Vô Ngung: “…”
Bị đối phương bắt bài đúng là cảm thấy không tốt, anh chỉ đành thả lỏng tâm trạng, “Em biết không, tôi chỉ mong em có thể được vui chơi thoải mái nhất.”
Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, “Săn thú thì có gì hay đâu.” Y nhìn sang Nghiêm Duệ Phong gần đấy, “Súng em đã chơi chán từ lâu rồi. Hơn nữa đội trưởng Nghiêm đã lên phương án theo sau anh, đến hiện tại không thể dễ dàng thay đổi phương án bảo an nữa, làm rối loạn nhịp độ của mọi người thì không hay.”
Thịnh Vô Ngung cười lắc đầu, là ai suốt ngày thích chơi game như thế chứ? Nhưng anh cũng không khăng khăng nữa, chỉ cười nói: “Lần sau tôi đưa em đến nước Bắc Băng, nơi đó có dự án máy bay trực thăng săn bắn mùa đông, gọi là ‘Sói đánh mèo rừng’, khá mới mẻ.”
Huyên Hiểu Đông trở tay cởi áo sơ mi, khoe ra cơ thể tráng kiện rắn chắc, nhận lấy trang phục đi săn mà Thịnh Vô Ngung đưa cho tròng vào thân trên, “Nghe theo anh hết.”
Nghiêm Duệ Phong đứng ở cửa ra vào đã tự giác ngoảnh đầu dời tầm mắt đi, không hiểu sao hắn cứ cảm thấy giữa hai người này không giống trước đó nữa. Khi trước bọn họ hòa thuận ngọt ngào, hoàn hảo giống như phim truyền hình, nhưng lại không hề chân thật, còn giờ phút này lại khác hẳn.
Trước đây Huyên Hiểu Đông tốt tính, trong mắt phần lớn người khác, y là người rơi vào thế bị động yếu kém trong cuộc hôn nhân này. Nhưng vài ngày sau hôm Huyên Hiểu Đông nói rõ với hắn, hắn vẫn luôn để tâm quan sát bọn họ ở bên nhau. Thịnh Vô Ngung dường như đã hạ thấp phong thái đi một chút, trước đây hắn tưởng anh ra vẻ, xem ra hôm nay mới thấy hình như anh ta không tự tin với mối tình này.
Thêm cả hôm nay hiếm khi nào thấy Huyên Hiểu Đông cương quyết và Thịnh Vô Ngung nhún nhường, bỗng nhiên hắn có cảm giác, trong mối tình này, người ra vào tự do là Huyên Hiểu Đông, y mới là người nắm giữ quyền chủ động.
Huyên Hiểu Đông thay xong quần áo, y vai rộng eo hẹp, mặc bộ trang phục đi săn màu trà xanh với những đường nét khí phách. Mấy chiếc túi đơn giản mặc lên người y lại trở nên thoải mái nhanh nhẹn, khác hẳn khí chất âu phục giày da trước đây.
Thịnh Vô Ngung cúi đầu xuống sửa sang lại đôi giày Martens(*) giúp y, “Giữ liên lạc, thấy có gì bất ổn phải về ngay, xe của chúng ta có kính chống đạn kiên cố, không có việc gì thì đừng cách xa xe. Bên trong đồng hồ đeo tay của em có thiết bị định vị và vệ tinh truyền tin, xảy ra tình huống khẩn cấp có thể báo tin.”
(*)
Huyên Hiểu Đông cúi đầu thấy anh nửa quỳ, rõ ràng hai chân anh đi lại không tốt, những động tác như ngồi xổm xuống thế này lại càng vất vả hơn với anh. Y bèn kéo Thịnh Vô Ngung ngồi lên ghế sô pha với mình, cúi đầu hôn lên gò má với đường nét rõ ràng, “Đừng lo lắng, em rất mạnh.”
Thịnh Vô Ngung vươn tay nắm lấy cánh tay đã xắn tay áo lên của y, khoảng thời gian gần đây Huyên Hiểu Đông siêng năng huấn luyện, cơ bắp càng ngày càng rõ nét, anh mỉm cười, “Được.”
Thời tiết ở bãi săn sáng sủa, Thịnh Vô Ngung thấy Tô Vỹ và Hà Vũ mặc trang phục nhiều màu, cầm súng theo sau Huyên Hiểu Đông lên xe lái đến nơi tập hợp, sau đó nhìn thấy thị vệ trong cung săn bắn đi tới, chỉ dẫn thêm cho mình.
Quả nhiên quốc vương Garan đang ở trong hành cung, người phụ nữ bên cạnh ông ăn mặc lộng lẫy, nhưng không phải phu nhân Quất Sa. Quốc vương Garan thấy anh đến thi lễ thì cười, “Ta vừa mới tiến hành xong một cuộc phẫu thuật lớn, vốn dĩ đang tĩnh dưỡng trong cung, nghe Na Phong nói lâu rồi hoàng cung không tổ chức tiệc gì, muốn tổ chức săn thú ở cung săn bắn này nên cũng muốn theo tới thư giãn. Nơi này có suối nước nóng, rất thích hợp để an dưỡng.”
“Ta nghe nói cậu đã đến rồi nên gọi cậu tới, có phải đã quấy rầy hứng thú của cậu và Huyên tiên sinh không?”
Thịnh Vô Ngung biết thật ra quốc vương Garan đang quan tâm anh đi lại không tiện, cũng có thể coi đây là vinh sủng, đương nhiên anh phải mỉm cười nói: “Đa tạ sự săn sóc của bệ hạ.”
Quốc vương Garan mỉm cười, “Ta muốn cảm ơn cậu đã cho ta sự tự tin——Hùng sư già rồi, đối mặt với sự khiêu chiến từ lũ sư tử trẻ tuổi cũng cần đủ can đảm.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Chiến thắng bệnh tật, sự gan dạ coi thường cái chết là thứ mà sư tử trẻ không có, có trải qua sinh tử rồi thì mới biết đến sinh mạng.”
Quốc vương Garan nghe xong câu nói này thì thoải mái trong lòng, tươi cười rạng rỡ, “Tốt lắm… Trải qua lần này ta cảm thấy mình đã có cảm ngộ, theo cách nói của mấy cậu, đây gọi là kiếp sinh tử, chỉ sau khi lịch kiếp rồi thì mới thấy cuộc sống của mình cực kỳ tốt đẹp.”
Thịnh Vô Ngung hỏi: “Sau phẫu thuật bệ hạ có cảm giác thế nào?”
Quốc vương Garan phẩy tay sai người dâng trà và chút đồ ăn nhẹ lên, kể một vài cảm giác sau khi phẫu thuật, lại hỏi đến triển vọng dự án của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm.
Nói được mười mấy phút, quốc vương Garan bắt đầu tỏ ra mệt mỏi, vốn dĩ ông vừa mới phẫu thuật xong, vị phu nhân kia tiến tới gấp lại tấm chăn phủ trên đầu gối ông. Vẻ mặt quốc vương Garan dịu dàng hòa nhã, kết thúc chủ đề với Thịnh Vô Ngung. Trước khi đi, ông còn cười nói: “Ốm đau vào rồi thì trở nên mềm yếu, có người kề cận rất quý giá. Chắc tình nghĩa giữa cậu và Huyên tiên sinh cũng nảy sinh như vậy.”
Thịnh Vô Ngung lễ phép nhìn sang vị phu nhân bên cạnh, vị phu nhân này cũng lịch sự gật đầu đáp lễ, rất tự nhiên nền nã. Anh thầm hiểu ra vị quốc vương phong lưu bệnh tật này xem ra đã gặp được “tình yêu đích thực”. Nhưng tầm quan trọng của Huyên Hiểu Đông với anh là không thể so sánh được với bất kỳ ai. Anh lễ độ chào tạm biệt quốc vương Garan rồi ra ngoài, Nghiêm Duệ Phong đón anh, hỏi: “Anh có muốn đến tiệc rượu không?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Không, xã giao mệt mỏi lắm. Tôi bị Hiểu Đông lây bệnh không muốn xã giao rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát đã, cũng để mọi người bớt lo đi.”
Nghiêm Duệ Phong nói: “Việc chúng tôi nên làm.”
Thịnh Vô Ngung nở nụ cười về phòng, ngắm cảnh trên ban công rồi gọi điện thoại cho Huyên Hiểu Đông.
Huyên Hiểu Đông nhận rất nhanh, “Vô Ngung? Anh ổn chứ?”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Có ngắm trúng không? Bắn được mấy con rồi?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm, săn được một con bò rừng, nhiều con mồi lắm… Hẳn là do nhân công nuôi dưỡng, không có gì thú vị cả, nhưng mà bọn Tô Vỹ chơi vui lắm. Người hướng dẫn nói cả nước Garan đều thích săn bắn, công dân 14 tuổi đã có thể đi thi chứng chỉ săn bắn rồi.”
Tiếng cười trầm thấp của Thịnh Vô Ngung truyền tới qua điện thoại khiến đáy lòng mềm nhũn, y hỏi: “Anh thì sao? Đã gặp quốc vương chưa?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Rồi, thoạt nhìn trông thần sắc ông ấy không tệ, có tin tức mới này, hình như quốc vương lại có hồng nhan tri kỷ mới.”
Huyên Hiểu Đông nói: “… Không phải ông ấy vừa mới phẫu thuật sao?” Đúng là gừng càng già càng cay.
Thịnh Vô Ngung nói: “Quốc vương muốn giấu người, phu nhân Quất Sa lại có dã tâm, ông ấy chỉ có thể sắp xếp một người phụ nữ khác chăm sóc mình. Thân mang bệnh nên yếu đuối, lại bản chất phong lưu sẵn, dĩ nhiên là ông ấy động lòng rồi.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm…” Suýt chút nữa y bật thốt lên “Giống như anh sao?”, may mà kịp thời phát hiện sai sai, dừng cương trước bờ vực nuốt xuống.
Thịnh Vô Ngung nhạy bén hỏi: “Em muốn nói gì?”
Huyên Hiểu Đông cười gượng, “Em có muốn nói gì đâu.”
Thịnh Vô Ngung cảnh cáo: “Em là độc nhất vô nhị trong lòng tôi.”
Huyên Hiểu Đông nhanh chóng lái sang chuyện khác, “Ừ, với em anh cũng vậy… Em chụp ít ảnh gửi cho anh nhé?” Bên tai y nóng ran lên, cảm giác như hướng dẫn viên, đội viên đội bảo an, tài xế đều đang nghiêng tai lắng nghe cuộc điện thoại của hai người, mặc dù bọn họ vẫn đang hết sức chuyên nghiệp mà săn bắn bên ngoài.
Thịnh Vô Ngung nói: “Ảnh chụp có gì đẹp mà nhìn, tôi muốn gặp em.”
Huyên Hiểu Đông bật cười, “Xe chật hẹp, họ đều đang săn đấy.” Bối cảnh vang lên tiếng súng, Huyên Hiểu Đông mỉm cười, “Hà Vũ bắn trúng một con lợn rừng, chỉ bắn vào chân nên nó chạy mất rồi.”
Thịnh Vô Ngung thấp giọng cười, “Nghe ra được rất ngoạn mục, em có chê tôi làm ảnh hưởng em đi săn thú không?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Em không có ý này, anh biết em thà được ở bên anh cơ mà, hôm nay anh lại đóng vai công chúa nhỏ xảo quyệt đấy à?”
Thịnh Vô Ngung cười tươi hơn, “Cố tình gây sự không được sao?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Em về với anh nhé?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Đừng, hiếm khi được ra ngoài chơi, em chỉ săn được một con bò rừng cho tôi thôi à? Đến lúc đó mang đầu nó về làm thành tiêu bản sao? Hay thả về nông trường của em?”
“…” Huyên Hiểu Đông tưởng tượng chốc lát, “Vẫn là thôi vậy.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Bò rừng cũng không tiện ăn, em bắn xong mà không làm gì được ư?
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, “Được rồi, vậy em chuẩn bị… Sơn dương? Hay là chim tùng kê? Hoặc là gà gô này, chiên muối tiêu… Hướng dẫn viên nói có lần hoàng tử của bọn họ bắn được đến mấy trăm con gà gô lận.”
“…” Thịnh Vô Ngung hơi cạn lời, “Cảm giác tiếc lượng đạn tiêu tốn hơn là số gà gô săn được.”
Huyên Hiểu Đông nghĩ ngợi, “Hay là luyện tập kỹ năng bắn súng? Giống như chúng ta chơi game vậy, đánh zombie thôi mà cũng có thể đánh rất lâu.”
Thịnh Vô Ngung rất tán thành, “Em nói cũng có lý…”
Hai người em một câu anh một câu, toàn nói mấy chuyện lặt vặt chẳng đâu vào đâu, nhưng ai cũng không nỡ cúp máy, cứ như tốn công tốn sức đi tới cung săn bắn xa hoa của hoàng gia chỉ để gọi điện thoại thôi vậy.
Huyên Hiểu Đông nhìn chiếc xe việt dã đang lao nhanh đuổi theo một con sơn dương chạy mất, nhởn nhơ nói: “Cảnh sắc bên này rất đẹp, em thấy một cánh rừng, không biết là cây gì, lá cây đẹp cực… Có máy bay trực thăng, hôm nay có cả hạng mục đi săn thú bằng máy bay trực thăng sao?” Bỗng nhiên y dừng lại, xa xa vọng lại tiếng nổ mạnh rất rõ ràng.
Thịnh Vô Ngung đang nghe, lúc này cảnh giác hỏi: “Tiếng gì đấy?”
Huyên Hiểu Đông: “… Nghe có vẻ bất thường, giống tiếng nổ.” Y nhìn lên trời, “Hình như từ trong quân đoàn máy bay trực thăng…”
Thịnh Vô Ngung ngồi xuống, nét mặt nghiêm túc, “Mọi người lập tức tìm cách né cánh rừng ra, đừng đi kiểm tra!”
Huyên Hiểu Đông nói: “Em biết rồi, anh cũng cẩn thận, em nghi ngờ cung săn bắn có biến…” Bỗng nhiên một loạt tiếng xẹt xẹt vang lên, tín hiệu bị nhiễu.
Thịnh Vô Ngung cúp điện thoại, thấy Nghiêm Duệ Phong đã đẩy cửa tới, sắc mặt nghiêm túc, “Cung săn bắn có biến, chúng ta không ra được, bên ngoài không rõ là phần tử vũ trang nào tới, đội thị vệ cung săn bắn đã triển khai thiết quân luật, tất cả mọi người không thể tự ý ra vào phòng.”
Sắc mặt Thịnh Vô Ngung lạnh đi, anh nắm chặt điện thoại di động trong tay, Nghiêm Duệ Phong nói: “Vừa nãy tôi đã liên lạc với Tô Vỹ, bên bọn họ nghe thấy tiếng nổ rất lớn, đã tìm chướng ngại vật tránh ngay tại chỗ. Anh yên tâm, họ đều có kinh nghiệm.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Cuộc điện thoại bình thường đã không liên lạc được, chứng tỏ có đặt máy nhiễu tín hiệu. Có cách gì khác liên lạc với mấy người bên kia không?”
Nghiêm Duệ Phong không trả lời thẳng, “Lý Lực đang nghĩ biện pháp liên lạc, chúng ta có thể nhờ định vị vệ tinh.”
Có nghĩa là không liên lạc được, trái tim Thịnh Vô Ngung chùng xuống.
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!