Nông Trường Lưng Chừng Núi - Chương 92
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Nông Trường Lưng Chừng Núi


Chương 92


Sớm tinh mơ cuối thu, trời vẫn còn tối, Huyên Hiểu Đông đã tỉnh rồi, đập vào mắt y vẫn là gương mặt đang nhắm mắt say ngủ của Thịnh Vô Ngung. Y kéo chăn đắp kín cho anh, còn mình thì lặng lẽ xuống giường.

Tối hôm qua chơi game, cuối cùng lại biến thành ngủ chung với nhau. Tuy Thịnh Vô Ngung cũng không làm gì, chỉ nói thích được ngủ chung, cảm thấy ôm rất thoải mái, chân cũng không còn đau như thế nữa… Nói thì nói như thế, cuối cùng bọn họ vẫn ngủ cùng phòng cùng giường với nhau.

Xem ra vụ chia phòng này hơi gian nan. Huyên Hiểu Đông thức dậy, mang cục bột đã trộn sẵn tối hôm qua ra nhào, làm bánh bao và bánh màn thầu hấp, tiện tay chiên thêm một ít bánh quẩy thì là, khởi động máy làm sữa đậu nành, cho Tiểu Bố và Tiểu Hắc ăn, sau đó cầm cuốc đi xới đất ở vườn rau trước nhà.

Đến khi Thịnh Vô Ngung thức dậy ra ngoài thì đã không thấy Huyên Hiểu Đông đâu cả, đất trong vườn rau đều đã được xới tung lên. Trên bàn ăn có bày thức ăn, anh biết nhất định Huyên Hiểu Đông không lên núi thì cũng lên trấn, bèn tự rót cho mình một cốc sữa đậu nành thong thả uống, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông lái con xe mô-tô của y trở về nhanh như chớp. Tiểu Hắc phi ra ngoài cổng, kêu ư ử chạy xung quanh giỏ thức ăn gắn sau xe.

Thịnh Vô Ngung cười hỏi: “Em mua gì vậy?”

Huyên Hiểu Đông nói là một giỏ đào rất đẹp, đưa cho anh xem, “Anh ăn một quả không? Giòn ngọt lắm, em định làm một ít sốt đào, mùa đông ăn được.”

Những ngón tay thon dài trắng trẻo của Thịnh Vô Ngung cầm một quả đào, lông mi anh cụp xuống, trông anh rất điển trai giữa ánh mặt trời sớm tinh mơ. Nhất thời Huyên Hiểu Đông lại hơi mềm lòng muốn tha thứ cho sự ham vui tối qua của anh, không kìm được chỉ muốn lấy lòng anh, lại tìm bộ óc heo đưa cho anh xem, “Anh ăn sáng chưa? Đúng lúc em thấy người ta đang mổ lợn nên mua một bộ óc heo tươi, lát em hấp óc heo cho anh ăn.”

Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, “Tôi vẫn luôn muốn hỏi, sao em cứ thích cho tôi ăn óc heo vậy? Trước đây tôi đã muốn hỏi rồi.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Anh uống thuốc có tác dụng phụ rất lớn, em thấy anh bị rụng tóc… Hơn nữa óc heo của lợn vừa mổ cực kỳ tốt! Nhiều người tranh nhau lắm đó, không vội vã chớp lấy thì chưa chắc đã mua được đâu.”

Thịnh Vô Ngung: “…”

Huyên Hiểu Đông vẫn còn chưa nhận ra, hớn hở nói: “Anh xem này, vừa nãy em còn mua một túi mè, cực kỳ ngon, em làm kẹo mè viên a giao(*) cho anh ăn.”

(*) A giao là một bài thuốc được sản xuất tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, là keo nấu với da lừa, có vị hơi ngọt, trị được rất nhiều bệnh, trong đó có bệnh rụng tóc.

Thịnh Vô Ngung chỉ cảm thấy đỉnh đầu phảng phất lạnh lẽo, bây giờ anh muốn tìm một tấm gương để soi. Rõ ràng buổi sáng chải đầu anh vẫn hào hoa phong nhã lắm mà, sao người thương đã lo lắng cho lượng tóc của anh rồi?

Huyên Hiểu Đông xách hết những giỏ thức ăn treo trên xe mô-tô vào trong bếp, lại cười khẽ thò đầu ra hỏi anh: “Trứng muối hấp được không anh? Hay là anh muốn ăn ngọt? Ngọt có thể dùng đường đỏ.”

Thịnh Vô Ngung sờ tóc trước trán, bế Tiểu Bố đang nằm bò trên lan can bên cạnh, thô bạo túm lông mèo mấy lần liền, giận hờn nói: “Mặn.”

Huyên Hiểu Đông đáp một tiếng, đổ nước sôi rào rào rửa óc heo rồi thật sự mang đi hấp, còn vui vẻ vừa làm vừa huýt sáo.

Thịnh Vô Ngung ngồi về bàn ăn, đặt Tiểu Bố trên đầu gối, Tiểu Bố lập tức bất mãn nhảy xuống đất, gầm gừ vài tiếng, tao nhã lắc bộ lông. Anh cầm điện thoại ra ngoài, lại nhắn vào group chat gia đình hạnh phúc một câu hỏi khiến người ta tỉnh ngủ, “Ngài Thịnh nhà chúng ta có gen trọc đầu không vậy?”

Thịnh Phù Vân là người nhảy ra trả lời trước tiên, tốc độ cực nhanh, “Đương nhiên là không! Đầu bố có rất rất nhiều tóc nhá! Ông nội con cũng không trọc đầu!”

Lư Nhất Vy lại nói: “Hình như đúng là đường chân tóc của ông Thịnh đây hơi bị thụt vào, vầng trán sáng sủa hẳn ra. Đúng rồi phải chú ý thêm, có phải bố con nên đến bệnh viện kê một ít thuốc bồi bổ để phòng ngừa rắc rối phát sinh không?”

Thịnh Lỗi Lỗi trả lời rất nhanh: “Cháu biết một chuyên gia chuyên trị trọc đầu, ông nội ơi, có cần cháu hẹn giúp ông không?”

Thịnh Phù Vân cả giận, “Vớ vẩn! Ông hoàn toàn không trọc đầu nhá!”

Thịnh Sa Sa lại hỏi Thịnh Vô Ngung, “Sao hôm nay chú nhỏ lại đột nhiên hỏi vụ này thế ạ? Có phải chú Hiểu Đông của cháu rất quan tâm không?”

Thịnh Vô Ngung chậm rãi đáp: “Sáng nay Hiểu Đông hấp óc heo cho chú, chú thấy em ấy thả thêm vài mẩu thiên ma… Em ấy bảo hình như thuốc chú uống có tác dụng phụ gây rụng tóc, cho nên muốn phòng ngừa trước… Đã vậy Hiểu Đông còn mua nửa cân mè(*), nói đúng lúc lần trước chị dâu thứ cho nửa cân a giao, vừa hay làm luôn kẹo mè viên a giao.”

(*) Mè có tác dụng chống rụng tóc.

Chị dâu thứ hớn hở nói: “A giao tốt lắm đấy! Có tác dụng bổ khí huyết! Chị làm nửa cân cho Nguyên Tú bổ khí sau sinh, bây giờ lông mi lông mày với tóc con bé đều đen nhánh, Hiểu Đông biết chăm sóc thật.”

Thịnh Hỉ Hỉ nói: “Hì hì, rõ ràng chú nhỏ đang khoe khoang, tóc chú nhỏ khỏe đẹp lắm mà, cực kỳ đẹp trai luôn, anh Hiểu Đông đang quan tâm chú đấy.”

Thịnh Sa Sa: “Cháu cũng muốn ăn kẹo mè viên! Hỉ Hỉ, là chú Hiểu Đông.”

Chung Nguyên Tú lại hỏi: “Sao còn không kéo chú Hiểu Đông vào group chat đi ạ?”

Thịnh Vô Ngung: “… Điện thoại của em ấy chỉ dùng cho việc nghe gọi, không dùng mấy tài khoản mạng xã hội…”

Mọi người: “…”

Thịnh Sa Sa nói: “Anh Hiểu Đông thật sự rất tuyệt luôn ấy! Phải làm sao mới có thể tìm được một người bạn trai giỏi giang khéo léo như thế chứ? Hâm mộ chú nhỏ!”

Thịnh Hỉ Hỉ sửa lại: “Từ từ, Sa Sa chị cũng gọi sai rồi, phải nói là nhờ có anh Hiểu Đông mà chúng ta mới được cảm nhận chân thực sự thân thiết hòa đồng của tuổi trẻ, không giống cảm giác cao cao tại thượng của chú nhỏ.”

Thịnh Vô Ngung: *Mỉm cười*

Lê Khải bỗng nhiên nhảy ra, “Tháng sau anh về nước rồi, đến lúc đó anh đến chỗ chú nhỏ ở mấy hôm, thèm đồ ăn bình dân quá.”

Thịnh Vô Ngung im lặng giả chết.

Thịnh Sa Sa: “Anh, người ta đang tuần trăng mật mà! Ý đồ của anh xấu xa quá đi!”

Lê Khải: “Tuần trăng mật cái gì chứ, chú nhỏ với Hiểu Đông ở Garan cũng vài tháng trời đó! Còn tuần trăng mật gì hả! Thật ra Hiểu Đông có tài khoản mạng xã hội đấy, anh còn biết cậu ấy thêm cả Chử Nhược Chuyết, nhưng mà chắc là đăng nhập bằng máy tính, hẳn là chỉ truy cập lúc chơi game thôi. Anh cũng thêm cậu ấy nè, vốn dĩ từ đầu chú nhỏ chưa từng thêm tài khoản mạng xã hội của cậu ấy, lát nữa để anh kéo Hiểu Đông vào group chat.”

Thịnh Vô Ngung: “…”

Thịnh Vô Ngung chặn Lê Khải nói.

Thịnh Sa Sa cười lớn tiếng, “Ha ha ha ha chú nhỏ không phải chứ, từ trước tới nay chú chưa bao giờ thêm tài khoản mạng xã hội của chú Hiểu Đông sao?”

Thịnh Vô Ngung lạnh lùng nói: “Ngày nào bọn chú cũng ở bên nhau, có gì thì mặt đối mặt nói, thêm tài khoản mạng xã hội làm gì?”

Thịnh Lỗi Lỗi nhảy ra, trung thành nịnh nọt, “Đúng đó, tình cảm của chú nhỏ và anh Hiểu Đông siêu tốt, chú nhỏ, cháu cũng sắp nghỉ phép cuối năm rồi, hay cháu cũng qua ở cùng chú ha?”

Thịnh Vô Ngung mặt không cảm xúc tắt cuộc trò chuyện trong nhóm, toàn là những con người xấu xa muốn đến ăn chực cơm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN