[Nữ phụ văn] Thiên hạ đệ nhất nữ phụ - Chương 11. Trung khuyển cận vệ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


[Nữ phụ văn] Thiên hạ đệ nhất nữ phụ


Chương 11. Trung khuyển cận vệ (2)


Sau khi đưa Tử Lam về tẩm cung, Cát Tường gọi ngự y đến chẩn bệnh cho hắn, sau đó tắm rửa thay y phục.
Tử Lam nằm ở trong chăn, dáng ngủ thẳng tắp, nặng nề hít thở. Khuôn mặt hắn cực kì xinh đẹp, lông mi như cánh bướm vừa dày vừa dài khẽ chớp động, môi mỏng, mũi cao, da trắng. Cát Tường quả thực nhịn không được hâm mộ. Chậc, đáng tiếc người ta không phải nam chính.
– Nương nương, tối nay Hoàng thượng sẽ tổ chức yến hội tiếp đãi sứ thần, người mau chuẩn bị sớm một chút, nhất định đoạt hết hào quang của những người khác!- Nha hoàn Tiểu Trúc nhanh mồm nhanh miệng nịnh nọt
Cát Tường buồn cười hơi hơi nhếch khóe môi lên. Tiếp đãi sứ thần chứ có phải tuyển tú đâu? Đoạt hào quang cái gì chứ? A Trúc thật đáng yêu.
Tiểu Trúc thấy Cát Tường như có như không mỉm cười, cho rằng nàng thật vừa lòng chính mình, vì thế càng thêm đắc ý ưỡn ngực hất cằm bước đi. Hai người một trước một sau, buồn cười đến cực điểm.
oOo
Buổi tối rất nhanh đã đến. Cát Tường mặc một bộ váy xanh lam, trang điểm nhạt bước đến Càn Long cung. Dù sao cũng là khuôn mặt của mình, Cát Tường vẫn hiểu hơn ai hết. Trước kia, Đức phi luôn cố gắng trang điểm đậm thật đậm, mặc dù có hương vị nữ vương cao cao tại thượng nhưng lại khiến nàng già trước tuổi. Khuôn mặt đẹp như thế này, thanh tân tràn đầy sức sống, nàng lại cố tình lấy son phấn che lấp, quả thực quá đáng tiếc. Khụ, mặc dù nàng đây là đang tự khen chính mình….
Tiểu Trúc ban đầu còn bất mãn, nương nương làm sao có thể trang điểm đơn giản như vậy được? Rất không nổi bật nha! Cho đến khi nhìn thấy một thân lam nhạt thong dong bước ra, nàng mới kinh ngạc há hốc miệng. Nương nương hôm nay… thật xinh đẹp nha! Không phải, nương nương lúc nào cũng xinh đẹp, nhưng hôm nay đặc biệt đẹp.
– Làm sao? Miệng cũng há to đến mức đủ nhét quả trứng vịt vào rồi đấy.- Cát Tường buồn cười hỏi
– Nương nương, người thật xinh đẹp. Hoàng thượng chắc chắn sẽ bị người mê đảo.- Cho dù bị mỹ mạo mê đắm, Tiểu Trúc vẫn không quên nịnh hót mấy câu
Cát Tường không nói gì, trầm mặc hướng Càn Long cung đi tới. Đông Phương Hạo nếu như dễ dàng chinh phục như thế, Đức phi có lẽ đã thực hiện được tâm nguyện.
– Đức phi nương nương giá đáo!- Giọng thái giám the thé vang lên
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt ra cửa. Đức phi nổi tiếng hung ác nham hiểm, nhân vật phản diện trong kịch bản, tự nhiên được rất nhiều người chú ý.
Chỉ thấy nữ nhân mặc y phục màu lam nhạt, tóc đen như mực đơn giản cài một cây trâm phỉ thúy, khí độ thong dong nhàn nhã. Ánh mắt đuôi mày đều ẩn ẩn ôn nhu, chậm rãi bước từng bước vào. Nào có giống như lời đồn kiêu ngạo hung ác? Ngay cả Đông Phương Hạo cũng ngạc nhiên nhìn nhiều vài lần. Đức phi hôm nay, quả thực xứng với chữ ‘đức’.
Cát Tường không để ý lắm thái độ của mọi người. Từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi trên long ỷ, một giây cũng không rời mắt, đáy mắt lộ ra thâm tình cùng yêu say đắm.
Đông Phương Hạo có gương mặt soái khốc, âm trầm lạnh lẽo cực kì. Hắn không kiêng nể gì ôm Thục phi Tuyết Liên trong ngực đã đủ thấy độ bá đạo rồi. Mà Tuyết Liên hai má đỏ ửng, không rõ là thẹn hay là tức giận, thỉnh thoảng đưa nắm tay mềm như bông đấm lên ngực hắn. Ân ái đến nổi cả da gà…
Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của Đức phi, Đông Phương Hạo hơi nhíu mày, trong lòng lại vô cùng đắc ý. Dù sao cũng đều là nam nhân, làm gì có ai không hi vọng mình được nữ nhân hâm mộ, mơ ước? Cho dù là nữ nhân hắn không thích cũng không ngoại lệ.
Ngược lại là Tuyết Liên, nắm tay vô thức tóm chặt lấy vạt áo của Đông Phương Hạo, trong lòng nhịn không được ghen tức khó chịu. Hay cho một Đông Phương Hạo, hay cho một Đức phi, dám liếc mắt đưa tình trước mặt ta!
Sứ thần Bắc quốc ngồi ghế trái Đông Phương Hạo, vẫn luôn lặng im thưởng rượu. Lúc này đột nhiên lên tiếng:
– Phi tần của bệ hạ quả nhiên đều là bậc giai nhân hiếm thấy.
– Ngài quá lời.- Đông Phương Hạo lúc này mới hồi thần, mỉm cười có lễ đáp
– Chẳng hay bệ hạ có thể để ta được mở mang tầm mắt tài nghệ của các vị đây?
Lời này vừa nói ra, cả đại điện lập tức yên tĩnh xuống. Dám trực tiếp yêu cầu phi tần của Hoàng đế hiến nghệ, chẳng phải là khinh người quá đáng sao?! Sứ thần Bắc quốc quả thật quá to gan, quá kiêu ngạo!
Đông Phương Hạo sắc mặt kém cực kì, nhưng Bắc quốc và Tây quốc trước nay ngang sức ngang tài. Tây quốc mấy năm gần đây lại thiên tai liên tiếp, lương thực mất mùa, khó khăn chồng chất. Nếu hiện tại trở mặt thành thù, ngược lại có lợi cho Bắc quốc. Vì thế, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, ngậm bồ hòn làm ngọt hỏi:
– Được, vậy theo lời ngài. Không biết ngài vừa ý người nào?
– Bệ hạ đã hào phòng như vậy, ta cũng không khách sáo nữa. Đức phi thế nào?
Đông Phương Hạo âm thầm thở phào một hơi. Trước khi Đức phi đến, Tuyết Liên là người nổi bật nhất, sứ thần Bắc quốc chắc chắn là sẽ nhắm vào nàng. Nếu thật như vậy, hắn không biết còn có thể nhẫn nhịn được không. Nhưng may mắn, ừm, Đức phi nổi bật hơn chút….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN