Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ - Chương 31: Dã chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ


Chương 31: Dã chiến


Phía trước cách đó không xa, một con báo nhỏ, không, nói chính xác là một cái hóa thành hình thú giống đực đang nằm trên người một giống cái, hai người vong tình đầu nhập, giống đực gào thét cùng từ tính thở dốc đan vào thành một bài ca triền miên, động tình. Trác Ngọc kéo Địch Á đi, cô không ngờ ở nơi này lại có người chơi trò dã chiến, màn đêm hôm nay quả thực vô cùng tốt, chơi trò dã chiến cũng rất có tình thú. Trời ạ, cô đang nghĩ cái gì thế, lúc này cô nên sớm rời đi mới tốt, xem cảnh như vậy cô cảm thấy mình rất không có đạo đức, nếu bị những người đang chiến đấu ở bên trong phát hiện thì sẽ rất lúng túng, nếu là người quen thì càng không tốt.

Chỉ là Địch Á xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ hắn nhìn đến nghiện rồi? Nếu không đứng ở nơi này làm gì? Thấy bộ dạng tập trung tinh thần của Địch Á, khóe miệng Trác Ngọc giật giật, sao cô lại không phát hiện Địch Á còn có ham mê rình coi người khác làm tình.

Cô mất thật nhiều hơi sức mới có thể kéo Địch Á trở về, trên đường về Địch Á còn lưu luyến quay đầu lại nhìn.

Bọn họ không biết, vào lúc hai người rời đi, con báo giống đực còn có thể phân tâm liếc nhìn bọn họ.

Trác Ngọc lôi kéo Địch Á, đầu cũng không quay lại bước đi, một lúc lâu sau tâm tình cô mới bình phục trở lại, lại giật mình phát hiện cái tay mình đang nắm rất nóng, cô giống như bị hù dọa ngay lập tức buông lỏng tay Đich Á ra. Địch Á cố tình làm như không biết, lại lần nữa nắm tay Trác Ngọc, siết thật chặt để Trác Ngọc  không tránh thoát.

Thật ra thì Địch Á cố tình dẫn Trác Ngọc đi qua, tai của hắn thính như vậy sao có thể không nghe được, hắn chính là muốn nhìn một chút phản ứng của Trác Ngọc, ra ám hiệu cho cô, cũng may cô có phản ứng, nếu không hắn thật sự muốn hộc máu. Ừm, hắn còn phải cố gắng thêm mới được, qua một khoảng thời gian nữa là đến mùa tuyết rồi, hắn muốn tranh thủ trước đó cử hành nghi thức. 

Về đến nhà, Trác Ngọc vội vã chạy vào căn phòng của mình, cô sờ sờ lên khuôn mặt nóng bỏng, đè trái tim đang nhảy bang bang trong lồng ngực yên tĩnh trở lại, trong lòng thầm mắng chính mình, Địch Á lại cố tình chạy tới quấy rối, hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn cái gì hay không?

Đói, sao có thể không đói, cô đói đến mức muốn ăn người!!!

Địch Á vẫn ở bên ngoài dụ dỗ cô, hỏi cô có muốn ăn chút trái cây gì đó để giải khát hay không.

Bỗng nhiên Trác Ngọc mở cửa ra nhận lấy quả lê trong tay Địch Á, cô dùng sức gặm quả lê, giống như nó có thù oán với cô vậy. Địch Á vừa ăn vừa cười híp mắt nhìn Trác Ngọc. Trác Ngọc bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, tức giận hét lên với Địch Á: “Anh nhìn tôi làm cái gì?”

“Không có gì, ta chính là cảm thấy Ngọc nhi rất xinh đẹp, so với hoa Vân còn đẹp hơn.” Hoa Vân mà Địch Á nói là loài hoa đẹp nhất trên mảnh đại lục này, không dễ dàng sống sót. Trác Ngọc may mắn được thấy một lần, xác thật rất đẹp, đẹp đến mức Trác Ngọc là người không thích hoa cũng muốn hái nó về.

Trái tim Trác Ngọc vừa mới bình phục, lại không theo quy tắc nhảy loạn lên, Địch Á đáng ghét này, đang êm đẹp tự nhiên lại nói lời tâm tình với cô làm gì, trong lòng nghĩ như vậy không có nghĩa cô sẽ nói như vậy: “Tôi… Tôi nào có đẹp như thế??”

Địch Á đi tới trước mặt cô, dịu dàng như nước nhìn Trác Ngọc: “Nàng ở trong mắt ta vẫn luôn là người đẹp nhất. Người trong tộc đều nói ta nhặt được bảo vật, có thể tìm được người bạn đời tốt như Ngọc nhi.”

“Người nào… Ai là bạn đời của anh hả? Tôi còn chưa đồng ý, anh đừng có mà tự mình đa tình.”

“Là ta tự mình đa tình sao? Ta còn cho rằng trải qua một thời gian dài như vậy, Ngọc nhi nàng sẽ thích ta một chút xíu.” Lúc này, nét dịu dàng trên mặt Địch Á được thay bằng sự bi ai, gương mặt bi thương tố cáo Trác Ngọc vô tình.

Trác Ngọc cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình không thể chịu nổi, cô cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là biện pháp. Địch Á tốt như vậy khiến cô không thể cự tuyệt, huống chi cô cũng thích Địch Á. Cô cảm thấy Địch Á rất đáng ghét, hắn bày ra một cái lưới dịu dàng ngọt ngào, chặt chẽ vây cô trong đó, không có chỗ để trốn.

Cô kéo tay Địch Á, nhỏ giọng an ủi: “Được rồi, không cần đau lòng, thật ra thì tôi cũng thích anh.”

Địch Á nghe Trác Ngọc nói như thế chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng trong suốt, hắn không ngờ hôm nay lại có thể nghe được lời tâm tình của giống cái nhà mình, dường như hắn không dám tin vào những lời Trác Ngọc nói, không ngừng lắc lắc vai cô: “Có thật không? Ngọc nhi, nàng nói thật sao?” Hắn mong đợi nhìn Trác Ngọc, hy vọng Trác Ngọc có thể khẳng định, để cho hắn xác định mới vừa rồi không phải hắn nghe nhầm.

Trác Ngọc gật đầu với hắn, hắn vui mừng ôm lấy Trác Ngọc xoay vòng tại chỗ, hồi lâu sau hắn mới đặt cô xuống, nghiêm túc nói: “Ngọc nhi, chúng ta cử hành nghi thức kết làm bạn đời có được không?”

“A, có phải quá nhanh không?” Trác Ngọc nghĩ, chẳng lẽ đây là cầu hôn sao?

“Không nhanh.” Nói xong, Địch Á lại nghiêm mặt: “Ngọc nhi, chúng ta đã sống chung hai năm rồi, đổi lại là người khác thì con cũng đã có, không nhanh.”

“Vậy anh cũng phải để tôi suy nghĩ một chút.”

“Ừm, nhưng nàng cần suy nghĩ bao lâu, trước mùa tuyết có được hay không?”

“Cái này tôi không đảm bảo, anh nếu có thể chờ thì chờ, không thì tôi cũng không miễn cưỡng.”

“À, vậy phải đợi đến khi nào?” Địch Á thận trọng nói: “Có thể đừng để ta đợi quá lâu không?”

Trác Ngọc nhìn bộ dạng của hắn, không nhịn được muốn trêu chọc: “Đợi đến khi tôi nguyện ý thì được.” Nói xong, cô chạy về phòng của mình, để lại một mình Địch Á ở nguyên tại chỗ rối rắm, thời điểm Trác Ngọc nguyện ý là lúc nào?

Hôm sau, vào lúc đi săn, Địch Á cố tình nhắc đến chuyện giống cái nói thích mình với mọi người, nhận được rất nhiều sự hâm mộ của những giống đực khác. Dĩ nhiên cũng có người bất mãn với hắn, chỉ nghe Đan Chu nói một câu: “Nàng cũng không đồng ý cử hành nghi thức với ngươi, vui mừng cái đầu ngươi, nói không chừng ngày nào đó nàng sẽ yêu thích người khác.” Nói xong thì bày ra tư thế nghênh đón công kích của Địch Á.

Câu nói của Đan Chu như đâm vào tim Địch Á, tối qua cầu hôn thất bại, đến bây giờ trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái. Hiện tại Đan Chu lại thêm dầu vào lửa, hắn thật muốn bóp chết Đan Chu, nhưng hắn nhớ đến hứa hẹn của mình với giống cái, nên mặc dù trong lòng hận muốn chết, hắn cũng sẽ không tùy tiện đánh nhau với người khác, hắn liếc Đan Chu vài lần, sau đó tiếp tục đi săn.

Thời điểm Trác Ngọc lên núi hái hoa thì gặp Lam Mặc cùng Mai Mai đang đi tới, chỉ là sao Mai Mai lại xấu hổ như vậy, không phải thường ngày luôn rống lớn kêu to với Lam Mặc sao? Đợi chút, sớm như vậy không phải là đi lên núi sao, tại sao lại là từ trên núi xuống, chẳng lẽ hai người chơi trò dã chiến tối qua là hai người này?

Nhìn nét mặt thỏa mãn của Lam Mặc, cô hiểu rõ gật đầu, còn không ngại chào hỏi Mai Mai đang núp phía sau Lam Mặc.

“Mai Mai, không cần né, tối qua Trác Ngọc và Địch Á đã nhìn thấy chúng ta rồi, không cần phải xấu hổ.” Lam Mặc bình thản nói.

“Cái gì? Bọn họ thấy được, sao ngươi lại để cho hắn nhìn thấy, sao ta còn có thể gặp Địch Á.” Nói xong thẹn quá hóa giận, đánh Lam Mặc mấy cái: “Đều là ngươi, sao lại có thể hư hỏng như vậy, ta không để ý đến ngươi nữa.” Nói xong liền lảo đảo chạy đi.

Trác Ngọc nhìn Mai Mai chạy trốn, lại liếc về phía Lam Mặc: “Anh không đuổi theo sao, ngộ nhỡ thật sự không để ý đến anh thì sao?”

“Ta chính là muốn cho nàng ấy mất hết hy vọng, càng nhiều người biết, nàng lại càng không có đường lui, không phải cô cũng muốn nàng ấy không quấn Địch Á sao? Lại nói, ta còn phải cảm tạ chủ ý của cô.”

“Anh không cần phải cảm tạ tôi, nhưng phiền anh về sau làm việc thì chọn một nơi kín đáo chút, như vậy rất dễ ảnh hưởng đến tâm tình của người khác.”

“Cô cũng không phải chưa từng trải qua, ngạc nhiên cái gì?”

“Anh….” Trác Ngọc nổi đóa, cô để cho Lam Mặc gạo nấu thành cơm, nhưng cũng không bảo hắn chỗ nào cũng có thể dã chiến. Cô tiếp tục đi lên trên núi, không để ý đến Lam Mặc nữa.

Hôm nay, Trác Ngọc lại hái được đầy mấy túi đeo lưng đậu phộng, không riêng gì Địch Á, bản thân Trác Ngọc cũng rất thích đậu phộng. Nó trừ bỏ có thể ép thành dầu, còn có thể xào, luộc, nấu đồ ăn, chế thành các loại kẹo cùng bánh ngọt, cũng có thể làm gia vị trong đồ ăn.

Nhưng đậu phộng rất dễ bị ẩm tạo ra nấm mốc, sinh ra các loại vi khuẩn lên men có các độc tố có thể gây ung thư, vì vậy đậu phộng bị ẩm mốc nhất định không thể ăn. Mỗi ngày cô và Địch Á đều phơi đậu phộng dưới ánh mặt trời, phơi thật khô sau đó cất đi.

Cây đậu nành bên cạnh cũng sắp thu hoạch được, mấy ngày nữa cô sẽ bận rộn rồi. Hiện tại cô thật sự tin tưởng con gấu trúc kia không phân biệt được ngũ cốc, xem ra ông ta chỉ có hứng thú với cọc gỗ, những cái khác cho dù là gì cũng không lọt vào mắt xanh của ông ta, dĩ nhiên điều này không bao gồm ăn cơm.

Nhìn đậu nành cùng đậu phộng trên khắp ngọn núi, Trác Ngọc cảm thấy cô nên gọi thêm vài người, nghĩ đến đây, cô lại nghĩ đến việc nên dạy những người thú đó như thế nào, cô liền cảm thấy đau đầu. Những giống đực kia cũng không tồi, còn những giống cái thì thật sự là om sòm nha, cũng không biết có phải lúc đầu cô bị điên hay không mà đồng ý dạy những người này. Cô lắc đầu tận lực không nghĩ đến nữa, càng nghĩ lại càng than thở.

Cô phát hiện dạo gần đây tần suất cô than thở ngày càng cao, cũng không biết có liên quan đến việc gần đây Địch Á tỏ ý muốn cùng cô thân mật hay không.

Địch Á đi săn trở lại, giúp Trác Ngọc vác túi đeo lưng về, dọc theo đường đi hắn nắm tay Trác Ngọc, hát ca khúc đặc biệt của người thú bọn họ, tâm tình rất là vui sướng.

Sau này Trác Ngọc từ tộc trưởng gấu trúc mới biết được bài hát mà Địch Á đang hát là tình ca của Mê Huyễn đại lục, đại ý là: muội muội ơi, dung mạo nàng thật là đẹp, xinh đẹp tựa như hoa Vân, ta nhìn mà tim ta đập thình thịch, vì nàng mà tặng lông chim Phượng, không biết nàng có nguyện ý tiếp nhận tình yêu của ta hay không.

Nghĩ đến bọn họ cũng có nền văn minh giống mình, chỉ là cô tiếp xúc không hiểu mà thôi, nhưng cô chưa từng nghĩ tới, thật thà như Địch Á lại có thể hát tình ca với cô.

Trên đường đi, Địch Á nói hôm nay hắn vừa về nhà thì Mai Mai tới nói mấy câu mà hắn không hiểu. Nguyên câu nói của Mai Mai là như thế này: “Địch Á, ta biết rõ ta như vậy thật có lỗi với chàng, nhưng ta cũng là không có cách nào, ta không xứng với chàng, ta không xứng với tình yêu mà chàng dành cho ta.”

Địch Á bên này còn chưa kịp phản ứng, bên kia Mai Mai đã bỏ chạy không thấy người đâu, khiến cho Địch Á giống như tên hòa thượng lùn hai thước với tay không sờ đến đầu*. Cái gì mà không xứng với tình yêu mà hắn dành cho nàng, hắn yêu cô ta lúc nào, hắn chỉ coi cô giống như muội muội có được không.

Chỉ là cô ta nói cô ta không xứng với hắn, có phải là từ nay về sau cô ta sẽ không đến làm phiền hắn và giống cái của hắn nữa, có phải không? Nếu đúng như vậy, hắn thật đúng phải cảm tạ cô ta, cho nên hắn chưa kịp cất con mồi đi đã chạy đến tìm Trác Ngọc, muốn biết có phải đã xảy ra chuyện gì khiến Mai Mai thay đổi hay không.

Lúc này, Trác Ngọc mới cười cười nói cho Địch Á biết, tối hôm qua hai người mà hắn nhìn thấy chính là Lam Mặc và Mai Mai, tới bây giờ Địch Á mới hiểu ra, hèn chi gần đây Mai Mai rất ít quấn hắn, cũng không thấy cô ấy đi làm phiền giống cái của mình, thì ra nàng ấy và Lam Mặc là một đôi, như vậy cũng ít đi một người phiền phức. Chỉ là gần đây thời gian hắn và giống cái của hắn chung đụng càng ngày càng ít, tộc trưởng thường xuyên đến tìm Ngọc nhi, hai người thường nói nhỏ với nhau, nếu không thì cũng dựa sát vào nhau không phân rõ bóng dáng.

[*]: Vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN