Nữ Chính Không Định Dọa Người - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Nữ Chính Không Định Dọa Người


Chương 38


Dịch: Lãnh Nhân Môn

Nghe Lão Răng Vàng nói về việc cấu kết gây án, Nam Sơn nhớ đến vụn bánh quy trong khung tranh rồi đột nhiên nghĩ có lẽ gã nói đúng.

Vụn bánh trong khung tranh còn rất mới, có lẽ mới chỉ ở đó vài ngày mà thôi.

Cô lại nhìn đồ dùng đánh cá trên tường rồi nghĩ đến tầng ngầm nọ.

Có lẽ trước khi họ tới đây thì hung thủ vẫn luôn tự đánh cá kiếm ăn chứ không ăn đồ ăn liền.

Mấy ngày họ tới đây cơ hồ không ra ngoài, với tính cách cẩn thận của hung thủ thì gã sẽ không tùy tiện mở khung tranh ra.

Trừ khi giữa họ có nội gián. Tên nội gián đó không yên tâm nên mới mở khung tranh để kiểm tra xem ba con rối bóng có còn ở đó hay không.

Hai ngày trước mọi người đều chia chỗ riêng mình, chỉ có đám người Trần Lâm là luôn ở trong nhà không ra.

Nam Sơn nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:

– Trần Lâm này, hai ngày nay các cậu ăn gì?

– Gì cơ?

Trần Lâm sửng sốt, không hiểu sao đang yên đang lành Nam Sơn lại hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi như thế. Cậu ta thấp thỏm đáp:

– Thì ăn một ít bánh quy với chocolate.

– Có bánh quy hạnh nhân không?

Trần Lâm có cảm giác nếu mình trả lời là có thì kết quả sẽ không ổn cho lắm.

Thế nên cậu ta đáp:

– Không có.

Cơ hồ cùng lúc đó, Tôn Nhược Hiên lại nói:

– Có đấy.

Trần Lâm cười gượng:

– Nhược Hiên, cậu có nhớ nhầm không?

Cảm giác bị vạch mặt không hay cho lắm, cậu ta chỉ hy vọng Tôn Nhược Hiên có thể cho mình một bậc thang để bước xuống mà thôi.

Ai ngờ Tôn Nhược Hiên lại lắc đầu chẳng hề do dự:

– Tôi mua bánh quy đó ở siêu thị mà, đó cũng là vị mà tôi thích nhất, túi duy nhất bị cậu cầm đi còn gì.

Tôn Nhược Hiên nhìn cậu ta đầy lên án, ánh nhìn nói lên nỗi ai oán trong lòng.

Giữa cái chỗ khỉ ho cò gáy không có gì ăn mà thứ mình thích ăn nhất lại bị lấy mất, làm cho cậu nhớ mãi không quên.

Bị Tôn Nhược Hiên vạch trần ngay tại trận, Trần Lâm cũng không xấu hổ lắm, chỉ nói:

– Mấy ngày nay ăn nhiều bánh quy quá nên tôi cũng chẳng nhớ.

Nam Sơn lại hỏi Lão Răng Vàng câu hỏi tương tự.

– Cường Tử dị ứng hạnh nhân, cho nên chúng tôi không mang theo bánh quy hạnh nhân đâu.

Nam Sơn gật đầu rồi đi lên tầng.

Tiểu Mi nhìn theo bóng cô rồi hỏi với vẻ khó hiểu:

– Nam Sơn Sơn, chị lên đó làm gì thế?

– Có lẽ cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó.

Cố Thăng đáp thay Nam Sơn rồi nhìn cô với ánh mắt chờ mong.

Nam Sơn đi lên cầu thang, tháo khung tranh kia xuống, đặt lên bàn rồi lại mở nó ra lần nữa.

– Mọi người nhìn xem.

Nam Sơn chỉ vào mảnh vụn bánh quy sau lưng bức tranh:

– Dính một ít vụn bánh quy và hạnh nhân này.

Cả nhóm bước lên nhìn thì thấy đúng là sau bức tranh dính chút vụn bánh. Thế nhưng lúc Nam Sơn lên lấy nó thì tay rất sạch.

Lão Răng Vàng biết ngay là trước khi Nam Sơn phát hiện ra bí mật đằng sau khung tranh thì đã có kẻ động vào nó rồi. Gã bất giác nghĩ đến cùng một vấn đề với Nam Sơn.

Lão Răng Vàng quay sang nhìn Trần Lâm với ánh mắt hung dữ:

– Bây giờ mày còn gì để nói nữa không? Nếu sớm biết trong khung tranh có rối bóng thì sao mày không nói? Chẳng phải mày luôn tìm chúng nó hay sao?

– Không phải tôi.

Trần Lâm cực lực muốn rửa sạch hiềm nghi cho mình:

– Trừ tôi còn có An Như Hối cũng ăn bánh quy hạnh nhân mà, cô ấy cũng có thể là hung thủ chứ.

Cố Thăng nói:

– Giờ chúng ta chưa quan tâm đến hung thủ vội, nếu có nội gian giữa chúng ta thì cứ bắt ra đã vẫn hơn.

Đôi mắt Cố Thăng đen thăm thẳm, nhìn vào Trần Lâm không chớp.

– Mẹ nó, chúng ta dùng chút thủ đoạn hay thấy trong phim truyền hình đi.

Lão Răng Vàng tuyệt vọng rồi, cái gì gã cũng dám thử:

– Trần Lâm, mày cởi giày ra tao xem.

– Lão Răng Vàng đừng làm bừa.

Trần Lâm đanh mặt lại:

– Giờ không phải lúc để đùa đâu.

Lão Răng Vàng nhìn cậu ta với ánh mắt cực độ lạnh lùng:

– Mày cứ cởi đi rồi nói tiếp.

Trần Lâm không để ý tới gã mà cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía Cố Thăng:

– Anh ta làm bậy như vậy, các anh…

– Cởi đi.

Cố Thăng lên tiếng:

– Nếu không có tật giật mình thì ngại gì.

Trần Lâm thở dài rồi nói với vẻ bất đắc dĩ:

– Lòng tin giữa người với người đâu hả?

Cậu ta cúi xuống rồi lại ngẩng lên và bảo:

– Mấy người né xa chút, mấy ngày nay không rửa chân nên nặng mùi lắm.

Mọi người không ai nhúc nhích, cả đám nhìn trừng trừng vào Trần Lâm.

Trần Lâm cởi một chiếc giày ra, mùi dưa khú nồng nặc phả thẳng vảo mặt họ.

Mọi người không nhịn được bịt mũi lại, chỉ trừ Lão Răng Vàng. Gã nói:

– Để tôi kiểm tra một chút.

Trần Lâm oán giận ném chiếc giày về phía Lão Răng Vàng:

– Cho đấy.

Lão Răng Vàng cũng không nổi giận mà giơ tay lên bắt lấy nó, động tác cực kỳ chuẩn xác.

Trần Lâm liếc ra phía cửa. Nhân lúc mọi người còn chưa hoàn hồn lại từ thứ mùi nồng nặc kia, cậu ta lao ra ngoài.

Cố Thăng nhanh tay cầm chiếc ghế nện phăng lên lưng Trần Lâm. Cậu ta bị đau phải rên lên một tiếng, động tác cũng chậm đi nhiều.

Những người khác cũng xông về phía Trần Lâm, trong đó Lão Răng Vàng là tàn nhẫn nhất. Gã đè nghiến cậu ta xuống rồi thụi thêm mấy cú rõ đau.

– Không có gì thì mày trốn làm gì chứ?

Lão Răng Vàng chất vấn.

Trần Lâm bị lưới cá trói chặt tay chân, không thể cử động được nữa.

– Tìm được rồi.

Cố Thăng lấy ra một chiếc túi nilon mỏng bọc rối bóng trong giày của Trần Lâm, vẻ mặt cực kỳ căm ghét.

Con rối bóng này khác hẳn ba con có vẻ mặt đau khổ lúc trước. Nó cười rất tươi, trong tay cầm một rương báu.

– Cả ngày đạp rối bóng dưới chân mà không sợ làm hỏng nó à.

Cố Thăng liếc xéo Trần Lâm:

– Giờ còn dám nói không biết gì nữa thôi?

– Sao… sao có thể như vậy được?

Tôn Nhược Hiên nhìn Trần Lâm với ánh mắt khó mà tin tưởng được:

– Cậu nói mau, cậu giải thích cho rõ đi.

Trần Lâm cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, mặc nhiên thừa nhận mình chính là đồng lõa.

Tôn Nhược Hiên nhìn cậu ta, vừa kinh ngạc vừa tổn thương.

– Nói, Cường Tử đang ở đâu?

Lão Răng Vàng áp sát vào Trần Lâm mà hỏi.

Trần Lâm vẫn im lặng.

Lão Răng Vàng đứng lên rồi cười lạnh mà bảo:

– Mày không nói cũng được thôi.

– Tao kể mày nghe nhé, chuyện này trên mạng cũng hot lắm. Có một cô nàng học gã phát hiện ra bạn trai mình là gay, mày nói xem cô ta đâm bạn trai mấy dao?

Lão Răng Vàng cúi xuống nhìn Trần Lâm đăm đăm.

Trần Lâm cảm nhận được áp lực cực lớn, nhận thấy gã sắp mất khống chế đến nơi, bèn quay đầu đi, không đáp.

Lão Răng Vàng mỉm cười nói tiếp:

– Ba mươi hai phát, phát nào cũng tránh được chỗ nguy hiểm.

Gã dừng một chút:

– Vừa hay hôm nay tao có thể thử xem. Thành tích giải phẫu của tao tốt lắm, mày nhất định sẽ sống thôi.

– Các người còn không mau ngăn tên điên này lại đi!

Trần Lâm hoảng sợ mở to mắt nhìn về phía Cố Thăng:

– Anh ta đang phạm tội đấy!

Cố Thăng nhún vai tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Anh không ủng hộ phương pháp dùng bạo lực đè bạo lực, thế nhưng nếu chỉ có thể dùng cách đó để giải quyết việc này thì anh cũng không bài xích.

Nợ máu trả máu, ăn miếng trả miếng.

Tiểu Mi nói với Trần Lâm:

– Cậu có thể cản được mà.

Quyền lựa chọn chân chính nằm trong tay cậu ta.

Lão Răng Vàng tìm trong túi lấy ra một con dao sáng loáng sắc lẻm, ánh dao loáng lên trên mặt Trần Lâm.

– Yên tâm đi, tao chuyên nghiệp lắm.

Dường như Lão Răng Vàng không hề nóng nảy. Gã nướng dao trên nến khử trùng, ngọn lửa nhỏ liếm vào lưỡi dao, và lão khe khẽ hát.

– Mẹ ơi, con vừa giết người đấy

Con bắn vỡ đầu nó

Bóp cò một cái, hắn chết toi rồi

Hát xong, Lão Răng Vàng nhìn về phía Trần Lâm, rồi gã nghiêng đầu tươi cười, hát tiếp:

– Ta nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng nghiêng

Này tên hề, tên hề kia ơi, ngươi đã nhảy Modern Dance bao giờ chưa?

Hãy giải thoát hắn khỏi nỗi đau kia đi.

Lão Răng Vàng đi thẳng tới trước mặt Trần Lâm:

– Tao sẽ không giải thoát cho mày đâu, mày sẽ sống khỏe re.

Rồi gã bổ sung thêm:

– Sống trong đau đớn.

– Chậc chậc.

Một tay Lão Răng Vàng nâng cằm, tay kia cầm dao múa may bên cạnh Trần Lâm:

– Tao nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?

Dù cách một lớp vải áo nhưng Trần Lâm vẫn cảm nhận được mũi dao lạnh ngắt, thậm chí cả linh hồn cậu ta cũng đang sợ hãi run lên.

Trần Lâm đánh giá đám người xung quanh, bỗng cảm thấy họ vô cùng xa lạ. Lão Răng Vàng lúc nào cũng chém gió lại có một bộ mặt điên cuồng thế này, và Cố Thăng vốn chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt, nhưng đòn đánh ban nãy lại mạnh mẽ dường kia…

Lão Răng Vàng vạch áo cậu ta lên, rồi dùng ngón tay lạnh ngắt chỉ vào nơi xương sườn:

– Chỗ này nhé.

Trần Lâm giãy dụa dữ dội, và không ngừng cầu xin nhóm người Tiểu Mi:

– Cứu tôi với.

– Phùng Cường ở đâu?

Trần Lâm không nói gì nữa.

Lão Răng Vàng thụi một đấm vào mũi cậu ta:

– Đừng nhúc nhích. Mày cựa quậy làm tao chọc không chuẩn, lỡ đâm phải phổi thì biết làm sao?

Hai dòng máu mũi chảy xuống môi trên của Trần Lâm, nhìn có vẻ vô cùng đáng thương.

Lão Răng Vàng còn chưa làm được hành động thực tế nào thì tinh thần của Trần Lâm đã sụp đổ.

– Tôi nói, tôi sẽ nói hết.

– Mày nói sớm có phải tốt không.

Lão Răng Vàng buông dao xuống:

– Hại tao diễn khúc dạo đầu lâu thế, không rạch mấy phát lên người mày thì đúng là tao có lỗi với bản thân.

Trần Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta thấy mình như vừa mới dạo một vòng quanh quỷ môn quan, thế là bắt đầu khóc òa lên, nước mắt nước mũi nhoe nhoét cả.

Chờ cậu ta khóc xong, Lão Răng Vàng mới kê cái ghế dựa ngồi trước mặt cậu ta rồi hỏi:

– Giờ nói đi, Cường Tử bị hung thủ đưa đi đâu rồi?

– Tôi không biết.

Giọng nói của Trần Lâm yếu xìu đi.

Lão Răng Vàng nghe thế, bèn cắm phập con dao xuống mặt bàn:

– Tao thấy mày chưa nhìn thấy máu là chưa chịu khai thật.

– Không… không phải đâu.

Trần Lâm sợ Lão Răng Vàng chết rét, vừa trả lời vừa run:

– Tôi không biết thật mà, trước giờ đều là gã ta tìm tôi thôi.

Tiểu Mi học đại học chuyên ngành tâm lý. Cô quan sát thấy vẻ mặt cậu ta không giống nói dối, bèn bảo:

– Không biết chút gì sao? Tên và thân phận của đối phương thì sao?

Trần Lâm khóc không ra nước mắt, chỉ biết gật đầu.

– Thế rốt cuộc hai người làm thế nào mà thông đồng với nhau được?

Tiểu Mi cảm thấy khó hiểu. Làm sao Trần Lâm có thể hợp tác cùng một người xa lạ rồi làm những việc mà chính cô cũng chẳng thể tưởng tượng nổi thế này cơ chứ?

Trần Lâm nói:

– Chuyện này phải kể từ hai tuần trước. Tôi phát hiện ra một phong thư trong ngăn kéo. Trong thư viết tôi là giọt máu cuối cùng của nhà họ Cừu ở Danh Châu…

Cậu ta kể một câu chuyện dài không khác lắm với những gì mà Lão Răng Vàng từng nói:

– Cừu Thất Ngôn cảm thấy sở dĩ nhà họ Cừu có thể hưng thịnh như thế là nhờ có mấy con rối bóng này. Muốn cho những con rối bóng này bảo hộ nhà họ Cừu vĩnh viễn thì bắt buộc phải hiến gì đó cho chúng nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN