Nữ Chính Không Định Dọa Người - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Nữ Chính Không Định Dọa Người


Chương 41


Dịch: Lãnh Nhân Môn

Mã Tự Lý không có vũ khí thì dần dần trở nên yếu thế.

Y thử nhặt lại cây đại đao trên mặt đất mấy lần, bị nó chém cho vài nhát nên đành phải thôi.

Cố Thăng đánh tay đôi với y thì quả nhiên đã chiếm thế thượng phong một cách dễ dàng.

Lúc sắp bị Cố Thăng hạ đo ván, Mã Tự Lý chớp thời cơ, bật bật lửa ném vào trong thùng gỗ ở bên cạnh rồi đẩy nó về phía anh.

Thùng gỗ bị đổ xăng cháy bùng lên.

Cố Thăng tránh ra, thu hút một phần chú ý.

Căn nhà này vốn là làm bằng gỗ, dần dần bén lửa từ ghế ngồi.

Lão Răng Vàng bị thương vẻ vang, lui về tuyến hai, được Phùng Cường chăm sóc, còn Tôn Nhược Hiên thì coi chừng Trần Lâm.

Mọi người muốn dập lửa nhưng có lòng mà không có sức.

Nam Sơn thấy vậy bèn nhanh chóng rời khỏi đại đao và quay về thân thể của chính mình.

Cố Thăng hơi phân tâm, quát bọn Tiểu Mi:

– Mọi người chạy ra mau, tôi sẽ đuổi theo ngay.

Đối với bọn họ, Mã Tự Lý đã mất vũ khí không có chút uy hiếp nào.

Thấy vậy, Phùng Cường đỡ ngay lấy Lão Răng Vàng rồi nói với Tiểu Mi đang chật vật coi sóc Nam Sơn:

– Cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng về giúp cô.

Đúng vào lúc này, Nam Sơn tỉnh lại, trán đau cực kỳ, cứ như thể trong đầu đang nổ pháo hoa vậy.

– Nam Sơn Sơn, chị tỉnh rồi à?

Tiểu Mi thấy Nam Sơn dần tỉnh lại thì đôi mày giãn ra, không kịp hỏi vì sao cô lại đâm đầu vào cột:

– Nhanh, để em đỡ chị ra ngoài.

Nam Sơn thấy đầu váng vất, đưa tay lên sờ trán thì đã thấy sưng u một cục.

Cô thầm thở dài, mong là sau này mình không cần dùng đến chiêu thức giết địch một ngàn, tự hại tám trăm này nữa.

Cô gật đầu yếu ớt rồi rời khỏi nhà cùng Tiểu Mi.

Trước khi đi, cô thoáng nhìn Cố Thăng, đúng lúc này anh cũng nhìn cô.

Cố Thăng bảo:

– Đừng lo lắng, tôi sẽ đi ra ngay.

Mới rồi Cố Thăng đánh bạo cầm cây đao kia lên, không ngờ thanh đao lại không có phản ứng gì.

Nếu vậy thì anh sử dụng nó thôi chứ khách khí gì nữa.

Chiến cuộc xoay chuyển, đổi thành anh đơn phương nhét hành Mã Tự Lý, cảm giác này đã quá đi mất.

Dù sao Cố Thăng cũng là người lương thiện, không làm ra chuyện nhẫn tâm gì.

Anh đặt thanh đao lên cổ Mã Tự Lý, buộc gã phải rời khỏi hiện trường vụ cháy.

Bờ biển gió lớn, thế lửa lan tràn vô cùng nhanh.

May mắn là tất cả mọi người đều rút lui an toàn, ngay cả thi thể của An Như Hối cũng được Phùng Cường mang ra.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đã bắt được hung thủ rồi, chỉ cần chịu khó ở qua đêm nay là có thể quay về.

Nam Sơn tựa vào vai Tiểu Mi, trông chẳng có sức sống gì cả.

– Nam Sơn, tại sao vừa nãy cô lại đập đầu vào tường thế?

Lão Răng Vàng dùng tay phải giữ vết thương trên đùi, nhìn Nam Sơn rồi hỏi.

Nam Sơn sửng sốt, lúc làm chuyện ấy cô không nghĩ nhiều như thế.

Cô cười gượng hai tiếng, đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào thì Tiểu Mi đã lên tiếng.

– Vừa rồi Nam Sơn không cẩn thận trượt chân.

Cô chớp chớp mắt nhìn Nam Sơn:

– Đúng không?

Vẻ mặt tỏ rõ tuy không hiểu vì sao chị lại làm thế nhưng em sẽ ủng hộ chị vô điều kiện.

Trên thực tế thì Tiểu Mi đang nhớ lại đề tài khi nói chuyện với Tiểu Tửu từ cái lần cùng Nam Sơn bắt kẻ thông dâm: Nam Sơn không bình thường đâu.

Nam Sơn: …

Cô bị trượt chân à? Cố gắng nhớ lại một hồi, hình như, có vẻ, có lẽ… là không phải.

Nhưng Nam Sơn vẫn gật đầu.

Là thế à? Mấy người khác hoài nghi nhìn Nam Sơn. Lúc ấy tình huống hiểm nghèo, căn bản không ai rảnh bận tâm đến cô. Mọi người chỉ thấy đầu của cô đâm thẳng vào cây cột chứ không để ý vì sao cô lại tông vào đó.

Cố Thăng:

– Nam Sơn nói gì cũng đúng.

Anh lại liếc mắt nhìn Lão Răng Vàng một cái

– Vẻ mặt anh thế kia là sao?

Phùng Cường lên tiếng thay Lão Răng Vàng:

– Trời đất ơi, vẻ mặt này thần kì vãi.

Mọi người: …

Hơn nửa căn nhà đều bị cháy, ngọn lửa lan tràn nuốt trọn phần gỗ.

– Nguy rồi.

– Nam Sơn nhìn lửa cháy bừng bừng, nói:

– Đồ ăn của chúng ta ở trong đó hết.

Cố Thăng nhíu mày, an ủi:

– Không sao, ngày mai thuyền nhà họ Cố sẽ đến.

Bị đói một ngày cũng không có gì to tát.

Mã Tự Lý quay đầu, vẻ mặt điên cuồng:

– Các người để rối bóng ở đâu?

Tiểu Mi nhún vai:

– Rối bóng để ở trong túi.

Cô bĩu môi hướng về phía căn nhà:

– Theo tình hình này hẳn là sẽ cháy sạch.

– Á!

Mã Tự Lý nghe xong thì kêu lên một tiếng đau đớn, có vẻ giận dữ đến cực hạn.

Từ khi y bắt đầu biết nhớ thì mẹ cứ luôn lải nhải với y rằng: Con nhất định phải áp chế rối bóng, sau đó mang nó về. Như vậy nhà họ Mã chúng ta sẽ giàu có, nếu không áp chế nó mà lấy bừa ra sẽ mang lại vận rủi đến cho người ta.

Bà đã sớm có ý định chiếm lấy rối bóng làm của riêng, chẳng ngờ tâm tư tiểu nhân ấy lại bị đại tiểu thư nhà họ Liễu phát hiện ra. Cô ta đã gửi đứa bé mới sinh đi trước một bước.

Mấy năm nay, gã luôn tìm cốt nhục nhà họ Cừu bị lưu lạc bên ngoài, như thể ý nghĩa cuộc đời gã chính là như thế: tìm được rối bóng, để nó dẫn lối mình tới con đường cưới được vợ giàu đẹp rồi lên làm CEO.

Thế mà một trận cháy to đã đập nát mộng đẹp của gã.

Nếu biết trước thì đã thẳng tay giết hết bọn chúng rồi. Mã Tự Lý nhìn mọi người chằm chằm bằng đôi mắt đỏ ngầu, cả người đượm sát ý.

Lúc trước y suy xét rõ nhiều, Cố Thăng trông áo quần bảnh bao, lại còn có bọn người Lão Răng Vàng, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc.

Lỡ có chuyện xảy ra, ngoài trừ cảnh sát phải điều tra rõ ràng, người nhà bọn họ sẽ không chịu để yên.

Nếu chỉ có Tôn Nhược Hiên và An Như Hối thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Một người là trẻ mồ côi, người kia thì người thân lại ở tỉnh khác.

Cảnh sát không điều tra được gì, người nhà cũng bất lực.

Y lẩm bà lẩm bẩm, cử chỉ rất bất thường:

– Rối bóng có ma lực, sẽ không dễ dàng bị đốt cháy…

Nói xong, trong mắt mang theo một tia quyết tuyệt, y xông vào lưỡi đao.

Cũng may Cố Thăng cảm nhận được tình trạng y không ổn nên đã quay sống đao về phía y.

Mã Tự Lý bị đau cổ nhưng vẫn tránh thoát không do dự rồi chạy về phía biển lửa.

Cố Thăng sửng sốt mất một giây rồi lập tức đuổi theo.

Mã Tự Lý chạy rất nhanh, Cố Thăng đuổi tới chỗ lối vào nhà liền dừng bước. Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, sao y lại chọn con đường này chứ?

Gỗ đang cháy ngay bên cạnh Mã Tự Lý, y tiến lên thật cẩn thận, cố gắng không đụng vào chúng, hướng đến mục tiêu – balô đen.

Ba lô của Nam Sơn đặt ở nơi sâu nhất trong nhà, còn chưa bị đốt thành tro.

Trong mắt Mã Tự Lý chỉ có ba lô, không hề nghe thấy tiếng mấy người Nam Sơn bảo y mau đi ra.

Đương nhiên nếu y có nghe được thì cũng mặc kệ.

Thắng lợi ở ngay trước mắt, tay y đã nắm được ba lô, y thở phào, rối bóng không sao là tốt rồi. Nhưng y còn chưa kịp xoay người thì đã bị xà ngang nện lên lưng. “Xì” một tiếng, y ngửi thấy mùi da thịt bị nướng cháy.

Thanh xà ngang kia giống như là nhạc dạo, ngay sau đó, từng thứ từng thứ đổ sập rơi xuống, Mã Tự Lý chẳng mấy chốc đã tắt thở. Đến chết y vẫn không buông cái ba lô kia.

Mọi người nhìn ngôi nhà gỗ bị cháy sụp với vẻ tiếc nuối, trong lòng ai nấy đều khẳng định là Mã Tự Lý sẽ không trở ra nữa.

– Mọi người nhìn xem!

Phùng Cường kích động nhảy dựng lên:

– Cái chấm nhỏ kia có phải là thuyền không?

Nam Sơn quay đầu nhìn ra biển, bên kia đúng là có một chấm nhỏ càng ngày càng to lên.

Cố Thăng nhíu mày, thuyền đến đây trước thời hạn.

Mọi người đi về phía bờ cát, khi đến gần mới phát hiện đó không phải là thuyền to mà chỉ là du thuyền.

Một hình bóng quen thuộc từ trong du thuyền đi ra, là thư ký Ôn.

Thư ký Ôn nhìn thấy có nhiều người như thì hết sức kinh ngạc.

Bà nội nhà họ Cố rõ ràng bảo cô chỉ cần dẫn người tới đón một mình Cố Thăng là được, không hề đề cập đến tình hình của anh.

Cô lại thấy Cố Thăng trong bộ dạng sa sút tiều tụy, bèn hỏi:

– Tổng giám đốc Cố, xảy ra chuyện gì thế này?

– Một lời khó nói hết, sau khi lên bờ, chúng ta sẽ đi đến cục cảnh sát một chuyến.

Cố Thăng thản nhiên đáp.

Đợi được cứu binh đến, cả người anh đều thả lỏng, chỉ cảm thấy xương cốt trên người đều muốn rã rời.

Lão Răng Vàng nghe xong thì ngỡ ra Cố Thăng là một tổng giám đốc, tâm hồn gã bị tổn thương sâu sắc.

Không ngờ tên kém tắm tự nhiên lại biến thành cao phú soái. May là nhan sắc của mình có thể đè bẹp cậu ta.

Thư ký Ôn thấy bọn họ mang một cô gái mặt mũi tái nhợt lên du thuyền thì đánh bạo hỏi:

– Cô ấy… đang ngủ à?

– Chết rồi. – Lão Răng Vàng cũng không giấu diếm mà nói thẳng ra.

– A, hả?!

Sau khi ý thức được mình nghe thấy điều gì, thư ký Ôn sợ tới mức lùi lại mấy bước.

Cố Thăng cảm thấy không cần nói rõ chuyện này với cô thì hơn, bèn bảo:

– Một lời khó nói hết, đợi đến cục cảnh sát nói tiếp.

Thư ký Ôn đáp “Vâng” rồi ngồi cách bọn họ rõ xa.

Dọc đường đi, Tôn Nhược Hiên vô cùng im ắng. Lúc sắp đến cục cảnh sát, cậu tỏ vẻ không nhịn được nữa:

– Tôi muốn đi vệ sinh.

– Nhanh lên – Lão Răng Vàng thúc giục nhưng trên mặt cũng không có vẻ sốt ruột.

Vừa sống sót sau kiếp nạn nên tâm trạng của gã vô cùng tốt.

Tôn Nhược HIện vào WC rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Cậu ngồi trên bồn cầu, cẩn thận lấy một con rối bóng trong túi ra. Đó chính là con rối Trần Lâm lén giữ.

Sau khi phát hiện ra con rối này thì họ không nhét nó vào balo của Nam Sơn.

Sau đó lúc đánh nhau, cậu ta tranh thủ lúc không ai chú ý mà bỏ nó vào túi mình.

Không biết có phải ảo giác hay không, cậu ta thấy miệng của con rối bóng toét ra càng rộng, và hộp châu báu cũng mở ra.

Cậu không định nói chuyện này cho những người kia, trên người cậu có huyết mạch nhà họ Cừu, cậu lấy lại thứ đồ thuộc về mình cũng không có gì đáng trách.

Tôn Nhược Hiên lại nghĩ tới Mã Tự Lý chết trong biển lửa, có phải thế nghĩa là bước áp chế rối bóng cuối cùng cũng tính là hoàn thành rồi không?

Cậu nhìn con rối bóng, vừa thấp thỏm lại vừa chờ mong, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường.

Chuyện này quá phức tạp, mấy người Cố Thăng phải ở lại cục cảnh sát rất lâu.

Mọi người không có ý kiến gì mà tích cực phối hợp điều tra.

Sau đó mọi người đến bệnh viện xem xét vết thương, ngoại trừ Lão Răng Vàng, những người còn lại đều không bị thương nặng.

Đến khi sự việc kết thúc đã là một tuần sau.

Nam Sơn và Cố Thăng trở về thành phố N.

Đêm trước khi về, Cố Thăng và đám Lão Răng Vàng cùng tụ tập ăn một bữa cơm.

– Tôn Nhược Hiên đi đâu rồi?

Tiểu Mi hỏi.

Lão Răng Vàng cười trêu chọc:

– Làm sao, để ý người ta hả?

Trên mặt Tiểu Mi không có chút ngại ngùng nào hết, cô thản nhiên bảo:

– Không có gì, chỉ tò mò tí thôi.

Lão Răng Vàng phiền muộn lắc chén rượu:

– Người ta thoát hiểm một cái là đi mua xổ số. Mèo mù vớ cá rán, trúng lớn luôn.

Tiểu Mi:

– Đỏ thế à.

– Mà phải nói, tổng giám đốc Cố cũng là người tốt đấy chứ.

Lão Răng Vàng nhấp một ngụm rượu nhỏ, nói.

– Anh ấy làm gì à?

Nam Sơn hơi ngạc nhiên hỏi.

Lão Răng Vàng nở nụ cười vui sướng:

– Cậu ta đưa thanh bảo đao cho tôi, gần đây tôi đang cố gắng giao lưu tình cảm với nó đấy.

Đáng tiếc nó lại chẳng để ý gì tới gã. Nghĩ tới đây, Lão Răng Vàng lại hơi sầu lòng.

Nam Sơn: …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN