Nữ Chính Không Định Dọa Người
Chương 94
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Cố Thăng nhìn màn hình di động của Nam Sơn với vẻ mặt phức tạp, sau đó anh im lặng một lúc lâu.
Con rể mà cúp máy của bố vợ hai lần liên tiếp thì chắc là không ông bố vợ nào thích nổi đâu đúng không?
Đang nghĩ tới đó thì điện thoại lại vang lên lần thứ ba dọa anh giật nảy cả mình. Không cần đoán cũng biết là ba của Nam Sơn lại
gọi tới rồi.
Cố Thăng nhếch miệng cười một cái cứng đờ rồi ấn nút nghe máy và nói bằng giọng điệu cực kì ôn hòa:
– Alo, chào bác ạ.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia hùng hùng hổ hổ:
– Rốt cuộc thì cậu là ai?
Cố Thăng hơi hạ giọng:
– Bác à, thực ra cháu là một thằng kẻ trộm. Cháu vừa mới chôm được cái điện thoại này hồi tối, bác đừng gọi vào số này nữa ạ.
Ba Nam sửng sốt: Ông còn chưa gặp ai vô liêm sỉ một cách thẳng thừng thế này bao giờ, không biết phải nói thế nào cho tốt nữa.
Sau đó, ông bị cúp máy lần thứ ba.
Ba Nam: Ha ha ha, đừng có để cho ông gặp được tên trộm kia, nếu không ông gặp lần nào là nện cho lần đó.
Ông còn chưa từ bỏ, bèn gọi tiếp cuộc thứ tư.
Sau đó ông phát hiện ra mình bị đối phương kéo vào sổ đen rồi.
…
Nhìn cái tên Bí Đỏ Đáng Yêu trong sổ đen, Cố Thăng chắp tay chữ thập rồi thầm xin lỗi trong lòng.
Khi chuông điện thoại vang lên lần thứ ba thì anh đã nghĩ ra cách ứng phó rồi. Tuyệt đối không thể để cho ba Nam biết cái thằng
phạm thượng dám cúp máy của ông là mình được, đành phải úp nồi lên đầu một tên trộm nào đó thôi.
Dũng sĩ chân chính phải có gan đối diện với cuộc đời xám xịt. Cúp máy của bố vợ thì cũng cúp ba lần rồi, kéo vào sổ đen có ngại
chi chứ?
Ba Nam gọi điện lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, chắc là có chuyện gì quan trọng rồi.
…
Một lát sau, Cố Thăng gõ cửa phòng Nam Sơn. Giờ là đêm khuya, Nam Sơn đã ngủ từ lâu rồi.
Một lúc lâu sau Nam Sơn mới ra mở cửa, hai mắt lim dim, vẫn còn ngái ngủ, cô hỏi:
– Có việc gấp ạ?
Cố Thăng mím môi rồi nói:
– Ban nãy bác trai gọi tới.
– Anh nghe à? Ba em có nói gì không? Hai người nói chuyện gì vậy?
Nam Sơn định ngày mai sẽ giới thiệu Cố Thăng cho mẹ mình, không ngờ anh đã tiếp xúc với người nhà cô trong lúc cô không biết
rồi.
Cô quay người về phòng, Cố Thăng đi theo, còn thuận tay đóng cửa lại.
– Anh cúp máy của bác.
Nói xong chữ cuối cùng, giọng của Cố Thăng thấp hẳn xuống.
– Hả?
Nam Sơn mở to mắt, nhếch miệng lên, không tài nào tin nổi.
Cố Thăng lại bổ sung thêm một câu:
– Ba lần.
Nam Sơn: … Tiêu rồi, thế này thì ấn tượng của ba mình về Cố Thăng không thể tốt được rồi.
Cô hỏi:
– Sao đang yên đang lành anh lại cúp máy của ông ấy?
Cố Thăng cũng không giấu diếm, bèn kể hết cho cô từ lúc anh nhìn thấy tên tuổi và giới tính người gọi cho đến khi nghe máy..
Đều tại anh chỉ lo ghen tuông! Nghe cái tên Bí Đỏ Đáng Yêu êm tai thế thì phải biết ngay là bố vợ mới đúng chứ!
– Chuyện là như thế đấy. Nhưng anh đã bổ cứu rồi.
Bây giờ Cố Thăng chỉ hi vọng mỗi một chuyện là ngày mai ba Nam đừng có tới thành phố Y thôi. Anh hơi lo việc ông sẽ phát hiện
ra giọng nói của mình đó.
Anh hỏi:
– Người nhà em có biết em dùng cái máy này không?
– Biết.
Cô mua chiếc di động này hồi tết, mọi người trong nhà đều nhìn thấy rồi.
Cố Thăng nghĩ ngợi rồi nói:
– Em đừng để người nhà nhìn thấy chiếc di động này nữa, “mất” rồi mà. Anh có cái máy loại tương tự nhưng chưa dùng đâu, tí
nữa anh đưa cho em.
Nam Sơn liếc mắt nhìn anh với vẻ rõ thản nhiên:
– Đưa điện thoại em đây. Mai em nói với mẹ là tìm thấy rồi cũng được.
Thế cũng được nha!
Cố Thăng lấy điện thoại của Nam Sơn ra đưa cho cô:
– Em gọi điện cho ba anh đi, biết đâu lại có chuyện gì quan trọng đó.
.. Ba anh!
Gọi nghe thân quen nhỉ, cứ như người vừa lạnh lùng cúp máy của ba tui ba lượt không phải là anh ấy!
Ba Nam đã đổi số mấy lần, Nam Sơn và người nhà toàn liên hệ với ông bằng số dùng cho người thân, cho nên Nam Sơn hoàn
toàn không nhớ nổi số của ông.
Cô tìm số của ba mình trong danh bạ, bỗng liếc thấy cái tên Người Đàn Ông Thân Thiết Nhất mà chẳng nhớ mình có lưu tên ai thế
bao giờ.
Nam Sơn tò mò nhấp vào cái tên đó rồi mở ra, thì thấy ảnh đại diện là Cố Thăng đang cười rạng rỡ.
– Anh đổi của em à?
Cô hỏi.
Cố Thăng gật đầu rồi nói rất nghiêm trang:
– Anh tìm đại một cái ảnh đấy, em ngắm tạm vậy.
Thực tế là anh chọn suốt năm phút đồng hồ mới được một cái làm mình vừa lòng.
– Ừa.
Ảnh thì không có vấn đề gì, cái tên nhìn mới ngại chứ, phải đổi!
Dường như Cố Thăng nhìn thấu suy nghĩ của cô. Anh nói:
– Đừng có đổi tên liên hệ nha.
Nói đoạn, anh lấy máy mình, vuốt mấy cái rồi đưa cho cô xem:
– Em nhìn đây, tên cặp đây này.
Trong di động của anh, tên cô đổi thành: Người Con Gái Tôi Yêu.
Nam Sơn gật đầu miễn cưỡng rồi chạy ra máy bàn, mở loa ngoài, gọi cho ba mình.
– Alo, ai đấy?
Nghe giọng điệu kia là thấy tâm trạng của ba Nam sau khi bị cúp máy ba lần không được tốt cho lắm.
– Ba à, con Nam Sơn đây. Con gọi muộn thế này là để báo cho ba biết máy di động của con bị trộm rồi. Mai ba đến thành phố Y
mà muốn tìm con thì gọi vào máy bàn khách sạn con ở nhé.
– Sơn Sơn đấy hả con?
Ba Nam nói với giọng oán giận:
– Ban nãy ba gọi vào máy con ba cuộc đều bị thằng ôn nào cúp mất, nó lại còn cho ba vào sổ đen nữa mới tức chứ.
– Ba ơi ba đừng giận, người ta không cố ý đâu mà.
Nam Sơn an ủi.
Ba Nam cảnh giác:
– Từ từ, sao con lại đi nói đỡ cho kẻ trộm thế hả? Nói thật cho ba biết, người đàn ông nghe máy là ai? Có phải bạn trai con không
đấy?
Nam Sơn cười khan:
– Sao thế được, ban nãy con chỉ lo an ủi ba nên nói lỡ lời đó thôi.
– Thế còn được.
Ba Nam nói tiếp, giọng điệu nghiêm khắc:
– Tốt nhất là con đừng có gạt ba. Ba mà biết là nó thật thì ba đoan chắc với con, nó có vào nhà mình chứ không có ra đâu!
Cố Thăng ngồi trên sofa nghe ba Nam nói mà vẻ mặt lại càng phức tạp hơn.
Anh còn đang định mang quà đi thăm hai bác vào dịp trung thu đây.
Cơ mà tình hình thế này thì có ăn tết trung thu cho vui vẻ được không?
Nam Sơn nhìn Cố Thăng ngồi cạnh mình rồi nói:
– Sao con dám lừa ba chứ? À đúng rồi ba, ban nãy ba gọi cho con làm gì vậy?
Ba Nam hắng giọng rồi nói:
– Mẹ con định mai đi thành phố Y một mình, con biết cái tính thích độc lập của mẹ con rồi đấy, chắc chắn là không muốn con đi
đón đâu.
Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Ba không yên tâm mà lại không đi cùng được, mai con ra sân bay đón mẹ nhé, tám giờ là mẹ con đến đấy.
– Không thành vấn đề, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
– Ừ, không còn sớm nữa.
Ba Nam ngáp một cái:
– Đi ngủ sớm rồi mai mua cái điện thoại đi con, cứ nghĩ đến thằng trộm kia là ba lại bực cả mình.
Cố Thăng: Xem ra mình còn chưa ra mắt mà đã cho bố vợ ấn tượng khó phai rồi.
Nam Sơn cúp máy rồi nói:
– Anh làm bố em giận không nhẹ đâu, may mà là mẹ em đến, không thì hôm qua anh chọn bao nhiêu quần áo cũng bằng thừa.
– Giọng trong điện thoại với giọng thật khác nhau mà, chắc là ba em không nhận ra đâu.
Cố Thăng vừa nói vừa thầm cầu nguyện trong lòng.
– Chỉ mong là thế.
– Anh về phòng đây, mai hai mình đi đón bác gái.
Nam Sơn gật đầu:
– Ừa.
…
Đêm nay Cố Thăng không thể nào ngủ ngon được.
Chỉ có thể dùng hai câu thơ để hình dung về cuộc trao đổi giữa anh và ba Nam ban nãy: Ra quân chưa thắng người đã teo/ Anh
hùng đẫm lệ ướt vạt áo!
Anh chỉ hi vọng ngày mai mình có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt bác gái thôi.
…
Cố Thăng và Nam Sơn đến sân bay sớm nửa tiếng để chờ mẹ đại nhân của Nam Sơn tới.
Hai người đang đợi thì Nam Sơn nhận được điện thoại của Cố Hằng, bèn mở máy hàn huyên đôi câu.
Cố Hằng nói thẳng vào vấn đề:
– Về ngay, bà nội bị tai nạn.
– Có nặng không?
Cố Thăng siết chặt điện thoại rồi hỏi với vẻ nôn nóng.
Anh được bà nội nuôi từ khi còn bé, tình cảm bà cháu sâu đậm vô cùng.
– Anh cũng không biết.
Bên phía Cố Hằng rất ồn ào:
– Thím Tưởng gọi cho anh, bà đang kiểm tra thân thể ở bệnh viện. Anh đang trên đường, chú về nhanh lên.
Nam Sơn thấy sắc mặt Cố Thăng tái đi, chưa đợi cô hỏi thì anh đã nói trước:
– Bà anh bị tai nạn xe, anh phải về nhà một chuyến.
– Có sao không ạ?
– Không biết nữa, vẫn đang kiểm tra.
Sắc mặt Cố Thăng rất nặng nề.
Nam Sơn thúc giục:
– Anh mau đi đi.
Cố Thăng gật đầu:
– Anh phải đón chuyến bay sớm nhất, em lo liệu chuyện bên này với việc trong nhà nhé, anh sẽ xin nghỉ giúp em.
– Được.
Nam Sơn bước tới ôm anh một cái:
– Đi đường chú ý an toàn.
Cuối cùng Cố Thăng không được gặp mẹ vợ tương lai như anh mong muốn.
Anh không về khách sạn thu dọn hành lý mà đi mua vé máy bay luôn.
…
Máy bay đến trễ nửa tiếng.
Khi nhìn thấy Nam Sơn ở sân bay, bà Hứa ngạc nhiên lắm:
– Sơn Sơn, sao con lại tới đây? Không phải mẹ đã nói là sẽ tới khách sạn tìm con sao?
Nam Sơn đáp:
– Ba con bảo con đi đón mẹ đấy.
– Mẹ từng này tuổi rồi mà ông ấy vẫn không yên tâm à?
Bà Hứa bật cười.
Nam Sơn đón được bà Hứa rồi thì lập tức bắt xe tới cục cảnh sát.
Vẻ mặt bà Hứa nhuộm đẫm mệt mỏi, có lẽ hôm qua sau khi nhận được tin thì bà cũng không được ngủ ngon.
– Mẹ à, sao mẹ lại đi một mình, dì cả với dì út đâu?
Trên xe, bà Hứa tựa lưng vào ghế, day day huyệt thái dương rồi đáp:
– Chắc là hai dì đang ở với bà ngoại con. Dì cả con xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể gạt bà con mãi được. Dì cả và dì út con
đang chăm sóc cho bà rồi làm công tác tư tưởng trước, hi vọng là bà có thể nghĩ thoáng một chút.
Chuyện này đột ngột quá.
– Trong điện thoại nói gì cũng vội vàng, giờ tìm được hung thủ chưa con?
Nam Sơn nghĩ ngợi rồi nói:
– Họ chết cả rồi.
Sau đó cô cho mẹ mình đọc bài viết dài trên weibo.
Bà Hứa xem xong thì im lặng hồi lâu, mãi sau mới nói:
– Làm bậy mà!
Rồi bà lại hỏi:
– Nghe bố con nói con mất di động cơ mà? Sao tìm thấy nhanh thế?
Nam Sơn nói:
– Hôm qua cảnh sát phá án rồi tìm được máy con lại cho con đấy.
Bà Hứa chẳng nghi ngờ gì, chỉ cảm thán một câu:
– Đúng là cảnh sát tốt của nhân dân mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!