Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta
Chương 26: Gặp mặt tại hồ sen
Phiến Đình chỉ huy bọn nô tỳ mang đồ đem vào trong phòng, nhìn thấy Xảo Nhi đã gọi Lạc Thanh Linh dậy, thấy nàng tắm rửa xong liền nói:“Phu nhân ở sảnh chờ tiểu thư trước, tiểu thư mau trang điểm thay quần áo đi, chớ để đến muộn.”
Lạc Thanh Linh gật nhẹ đầu liền đi đến phía sau bức bình phong mà thay đồ. Thay xong liền bước đến bàn trang điểm, kéo ghế ngồi xuống.
Xảo Nhi giúpLạc Thanh Linh lau khô tóc, chờ tóc khô liền lấy lược chải đầu cho nàng tạo kiểu tóc đang tuổi cập kê, tóc còn thừa được buông xuống sau lưng, những lọn tóc dài tới thắt lưng càng làm phát ra vóc người nhỏ nhắn của nàng.
Phiến Đình đứng một bên nhìn, phân vân mãi mới tìm được đôi khuyên tai phù hợp để đeo cho nàng.
Mang theo Phiến Đình và Xảo Nhi một đường đi vào Hạ Uyển, mẫu thân sớm đã chờ ở nơi đó, thấy nàng qua đây liền vẫy tay, bên cạnh đại tẩu Tâm Ngữ.
Hạ Tâm Lan nhìn đứa con gái xinh đẹp của mình vô cùng hài lòng: “Linh Nhi hôm nay rất xinh đẹp!.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, cười hì hì nói:” Mẫu thân nói như vậy, ý là người thường con không xinh đẹp sao?”
Đại tẩu Tâm Ngữ ngồi bên cạnh cười nhẹ góp vui: ” Ngày thường Tiểu Linh nhà chúng ta rất xinh đẹp, hôm nay càng đẹp bội phần!”
” Tẩu tẩu thật hiểu muội! Có điều hôm nay người đẹp nhất lại không phải muội rồi!”Lạc Thanh Linh ngồi xuống ghế tiếc nuối nói.
” Ô! Là ai thế?”Tâm Ngữ nhìn Lạc Thanh Linh tò mò hỏi.
” Đương nhiên là Nhan Nhan! Lát nữa con bé đến, đảm bảo hai người đều gật đầu công nhận cho coi.”
Vốn dĩ định trò chuyện thêm, nhưng lập tức có chuyện cần giải quyết gấp thânlàm chủ mẫu Hạ Tâm Lan phải đi xử lý. Tâm Ngũ cũng bị bà kéo đi theo để học hỏi tiện cho sau này có gặp phải thì cũng biết ứng xử cho đúng.
Lạc Thanh Linh chờ một lúc vẫn cho thấy Triều Nhan đâu, bèn bảo hai người Phiến Đinh đi xem.
Ngồi một chỗ cũng chán, Lạc Thanh Linh quyết định đi dạo một phen. Bởi vì gần chỗ nàng nhất chính là hồ sen, cho nên quyết định đi xem. Mặc dù dù hiện tại hoa sen chưa nở mà rất nhiều hoa súng đã nở rộ, kiên cường đứng giữa mưa gió, không vướng chút bụi trần nhân gian. Nơi đây thời tiết bắt đầu lạnh. Hoa sen trong đầm hợp lại cũng thật sôi nổi.
Lạc Thanh Linh chạy nhảy ở bên cạnh hồ, vốn định vươn tay hái vài bông hoa súng thì có một bàn tay nhanh hơn nàng một bước. Quay lại nhìn là người nào, liền nhìn thấy gương mặt hồ ly chết tiệt họ Mộ Dung kia.
” Chúng ta thật có duyên, Lạc tiểu thư!” Mộ Dung Thấu nhìn Lạc Thanh Linh vui vẻ đáp.
” Ở tận nơi này mà có thể gặp được Duệ Vương gia, đúng là khéo thật!” Lạc Thanh Linh khoanh tay, liếc xéo nói.
” Linh Nhi, nàng cũng thật không phúc hậu. Thời hạn vừa kết thúc liền không khách khí xoay người rời đi, thật sự làm cho trái tim của ta chịu đã kích không nhỏ!” Mộ Dung Thấu khóe môi xinh đẹp hiện lên một nụ cười, tiến lại gần sát bên người nàng mà nói.
” Nếu trái tim Duệ Vương yếu ớt như vậy, có cần ta ra tay kê đơn trị bệnh không? Để lâu thì không tốt, nể tình hữu nghị ta giảm giá ưu đãi cho ngài.” Lạc Thanh Linh lông mày dựng đứng.
” Mặc dù rất cảm động nhưng phí chữa bệnh của Trúc Cơ công tử ta kham không nổi.” Mộ Dung Thấu hơi nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nâng tóc đen tán loạn tại đầu vai Lạc Thanh Linh, thanh âm nhu hòa quỷ mị nói.
Lạc Thanh Linh gạt nhẹ ngón tay Mộ Dung Thấu muốn đùa giỡn tóc mình, lùi lại vài bước cách Mộ Dung Thấu một khoảng mà nàng cho là sẽ không bị hắn đùa giỡn mà cười nói: ” Biết sao được! Ai bảo ta có hai vị sư phụ không đáng tin như vậy, vì thiếu nợ người mà đem ta bán cho ngươi. Vì tránh phải lao động không công lần nữa, ta phải ra sức kiếm tiền.”
Mộ Dung Thấu định lên tiếng trêu ghẹo nàng một phen lại bị một câu nói ngây thơ làm nghẹn họng.
” Thì ra tỷ ở đây! A, mỹ nhân vương gia!” Triều Nhan chạy đến, nhìn thấy Mộ Dung Thấu liền bổ sung thêm.
“Cái gì?” Mộ Dung Thấu sắc mặt chuyển màu hệt như tắc kè hoa, từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, cuối cùng biến thành đen. Nếu không phải biết Lạc Triều Nhan là em gái của Lạc Thanh Linh thì Mộ Dung Thấu cũng sẽ không kìm nén cơn tức giận của bản thân lại đâu.
” Tại sao Triều Nhan tiểu thư lại gọi bồn vương như vậy?” Mộ Dung Thấu híp mắt lại nhìn tiểu cô nương trước mặt, nở nụ cười quyến rũ chết người.
Lạc Triều Nhan bị sắc đẹp cám dỗ, không chút do dự đem tỷ tỷ nhà mình cấp bán: ” Cái này là do hôm tiệc thiên kim, tỷ tỷ đã bình luận thế này: Dung mạo Duệ Vương rất mỹ, mỹ hơn cả đệ nhất mỹ nhân của Ngạo Thiên Quốc! Cho nên gọi ngài là mỹ nhân vương gia không đúng sao?”
” Đương nhiên!” Mộ Dung Thấu nhìn người đứng đối diện vẻ mặt nghiêm trang, hai vai không ngừng run bán đứng bản thân.
” Vậy gọi là đệ nhất mỹ nhân đi!”Triều Nhan làm ra vẻ suy tư mà nói.
Mà đứng bên cạnh nhịn không được cười thành tiếng: “Phụt! Ha ha…”,chợt nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thâm thúy của Mộ Dung Thấu, Lạc Thanh Linh vội nhanh tay che miệng Triều Nhan lại, ánh mắt vô (số tội) nhìn người nam nhân trước mặt.
” Đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân của Ngạo Thiên Quốc?” Mộ Dung Thấu nhìn Lạc Thanh Linh vài cái gật gù đáp: ” Quả thực bổn vương đẹp hơn tỷ tỷ nhà ngươi! Thân là con gái nhan sắc lại thua cả một tên đàn ông, quả là mất mặt!”
Trên trán Lạc Thanh Linh đua nhau xuất hiện n+1 chữ thập, cắn răng nói: ” Ý của ngài là gì?”
” Chữ sao nghĩa vậy!” Mộ Dung Thấu nhún vai một cái, ánh mắt nhìn về phía Lạc Thanh Linh tràn đầy khiêu khích.
” Một người nam nhân lại lấy việc mình đẹp hơn một nữ nhân làm niềm tự hào, Duệ Vương ngài thật không biết xấu hổ là gì nhỉ?” Lạc Thanh Linh trợn mắt giận dữ nhìn hướng Mộ Dung Thấu, nếu không phải có Nhan Nhan ở đây, nàng nhất định cho hắn thấu hiểu triệt để câu nói: Tuyệt đối không nên chọc giận nữ nhân.
” Nếu có thể thắng được Lạc tiểu thư, xấu hổ một chút cũng chẳng sao.” Mộ Dung Thấu bỗng dưng bắt chéo cánh tay, khóe miệng hiện ra một nụ cười tà. Lạc Thanh Linh hít một hơi thật sâu, nàng nhịn, nàng liều mạng mà nhịn! Vì người nhà của nàng, nàng liều mạng liều mạng mà nhịn.
” Tỷ muội ta còn có việc, Duệ Vương ngài cứ tự nhiên hái súng thương trăng đi!”Lạc Thanh Linh khắc chế nội tâm dâng lên phẫn nộ, nắm lấy tay Nhan Nhan rời đi.
Khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch Mộ Dung Thấu , hai mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía bóng dáng hai tỷ muội ở đằng xa: “Luôn dễ nổi giận, có điều ta thích!”
Yến tiệc phủ thừa tướng, tất nhiên là rực rỡ sắc màu, cực kỳ náo nhiệt.
Tân khách đi vào phủ, bởi vì chưa chính thức khai tiệc,cho nên mọi người tụ tập năm tốp ba đi dạo ngắm cảnh trong vườn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!