Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi - Chương 20: Câu Chuyện Thứ Hai 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi


Chương 20: Câu Chuyện Thứ Hai 3


Biết Nhiếp Linh Vân vẫn là nữ, Từ Trạch yên tâm.

Mối lo lớn nhất sau khi xuyên việt đến đã được giải quyết, hắn tự nhiên cũng có tâm tình suy nghĩ những chuyện khác.

Xét đến thế giới trước đó, cuối cùng nữ phụ không đắc thủ thành công giống như trong cốt truyện tiểu thuyết gốc, Thần Sáng Thế Từ nghi ngờ rằng hắn xuyên việt tới đây cũng là để thay đổi cái gì đó trong cốt truyện nguyên tác.

Nhưng cuốn tiểu thuyết này của hắn, cuối cùng nam nữ chính dắt tay thoái ẩn giang hồ, trải qua những ngày tháng chỉ tiễn uyên ương bất tiễn tiên[1], rất hạnh phúc, không cần thay đổi gì cả.

Lẽ nào…!Là muốn thay đổi vận mệnh môn phái diệt vong của nữ chính tiểu sư muội?
Tại sao có thể như vậy, tại sao không thay đổi vận mệnh mất cha mất mẹ còn bị cướp đoạt gia sản của nam chính?!
Chủ Thần hay hệ thống hay cái gì đó không biết, đến tột cùng có nhận ra ai mới là nền móng để thế giới này tồn tại không vậy?!
Là tác giả viết ra tiểu thuyết! Là nam chính chèo chống toàn bộ câu chuyện!.

Đọc thêm nhiều truyện ở # T r u m T r u y e n.

NE T #
Đối với nữ chính còn tốt hơn gấp mấy lần đối với bản thân tác giả kiêm nam chính, ý của mi là gì vậy?!
Huống hồ Đoạn Nhạc môn bị diệt môn vốn là sự kiện quan trọng trong tiểu thuyết, còn ẩn giấu tình tiết quan trọng nhất của cả bộ truyện, vụ việc này nói bỏ liền bỏ, câu chuyện về sau làm thế nào?!
Lỡ như thế giới tiểu thuyết bị sửa cho hỏng mất, lỗi này ai chịu?
Có điều tất cả những thứ này cũng chỉ là phỏng đoán của Thần Sáng Thế Từ, hơn nữa hiện tại hắn xuyên vào Giang Thành, muốn địa vị không có địa vị, muốn võ công không có võ công —— nam chính hàng thật dù gì vẫn có thể đánh đầy đủ cả bộ “Phục Long Quyền”, hắn đây không có ký ức của nam chính, chỉ có thể đánh được một nửa bài tập thể dục trong quân đội (nửa bài còn lại quên mất rồi) —— cho dù có lòng cứu vãn tình thế [2], cũng chỉ đành lực bất tòng tâm [3].

Cho nên trước tiên vẫn cứ thuận theo sự phát triển của tiểu thuyết đã, đợi đến khi tình tiết một đêm sơn động, nam chính được mời xuống núi xảy ra, sau đó lại tính toán tiếp.

Từ Trạch vừa suy nghĩ trong lòng, vừa dựa theo hướng dẫn của Trương đại thúc quản bếp, thử búi tóc mình theo phương pháp của người xưa.

Khó khăn lắm mới giải quyết xong mớ rắc rối của dây buộc tóc và cây trâm gỗ, sắc trời cũng đã dần dần buông xuống; đại nương Trương gia vừa khéo đến gọi hắn đi ăn cơm tối.

Từ Trạch theo bà đi một mạch tới nhà bếp, tôi tớ trong môn phái Đoạn nhạc đều trực tiếp ăn cơm ở chỗ này.

Xuyên việt tới đây đã hơn nửa ngày, Từ Trạch tất nhiên đói bụng, nhưng hắn vừa bưng một bát cơm lên liền hết sạch cảm giác thèm ăn —— cơm gạo kê hắn có thể nhịn chỉ xem là lương thực lành mạnh, đĩa rau xanh bốc hơi nghi ngút hắn cũng nhịn coi như là thực phẩm không dầu mỡ tốt cho sức khỏe.

Nhưng món thịt dê chỉ dựa vào một ít hồ tiêu và muối để cải thiện hương vị kia…!Hắn thật sự không còn gì để nói.

Là do năm đó hắn muốn khoe mẽ, viết truyện võ hiệp còn chèn vào đủ thể loại giả thiết tập tục dân gian.

Kết quả hắn nhẹ nhàng hạ bút viết “Thời đại giả tưởng, tham khảo thời Đường”, liền khiến rau xào, thịt heo cùng ớt cay trở thành đồ ăn tham khảo trong bữa cơm hàng ngày của dân chúng.

Nếu ngay từ đầu hắn viết chữ “(thời) Tống” ra thì tốt hơn nhiều rồi!
#tiện tay tự đào hố cho chính mình rơi vào, là cảm giác như thế nào#
Cái hố ẩm thực này hơi sâu, Thần Sáng Thế Từ ngã vào mấy lần thì không chịu nổi nữa.

Đợi đến ngày thứ tư xuyên đến, Từ Trạch lục trong rương gỗ lấy ra một ít tiền đồng, nhờ Trương đại thúc lúc xuống núi mua thức ăn thì giúp hắn mang chút thịt heo lên núi.

Khi hắn bổ củi, nấu nước, quét lối đi, luyện bài võ thể dục của quân đội xong—— hắn phải theo cốt truyện “luyện công”, chờ nữ chính đi ngang qua để đẩy mạnh cốt truyện nữa —— là có thể tự mình nấu một bữa cơm có thể nuốt được.

Hắn cố kìm nén cảm xúc kích động, háo hức trong lòng, đợi đến khi đệ tử và hạ nhân trong môn phái đều đã ăn trưa xong, phải cầu xin, cam đoan tuyệt đối sẽ không làm loạn gì, hắn mới được nhận lấy chìa khoá từ tay Trương đại thúc, được phép sử dụng nhà bếp trong vòng một canh giờ.

Trong một đống sáu, bảy cái nồi nấu, Từ Trạch chọn ra một cái tàm tạm có thể dùng để xào rau, rồi dựa vào kĩ năng nhóm lửa trước đây đã từng được học cùng một người bạn gay khi đi du lịch nông thôn, bắt đầu nấu phần cơm của mình.

Bởi vì có cái giải thiết xui xẻo kia thúc đẩy, thời đại này mọi người vốn dĩ không hề có dầu hạt cải [4], hắn bèn cắt ra một nửa phần mỡ từ miếng thịt ba chỉ mà Trương đại thúc mua được; trong nồi rán lên thành mỡ heo, sau đó đổ đường nâu và xì dầu vào (đã là thời cổ đại rồi không phân biệt xì dầu đậm với xì dầu nhạt [5] làm gì) nấu đến khi sôi lên, lại bỏ thêm hành gừng tỏi cùng đại hồi [5] vào (cảm tạ Ban Siêu Trương Khiên [6]), xào đến khi bốc lên mùi thơm, cuối cùng mới cho thịt ba chỉ đã chần qua nước sôi không còn đỏ vào.

Sau khi xào các khối thịt heo cạn nước và óng ánh màu nước tương, Từ Trạch đổ bớt một ít dầu còn thừa trong nồi ra, bỏ thêm nước sôi và muối ăn vào, rồi đậy một tấm gỗ lên xem như nắp nồi, thịt om khoảng một tiếng sau bốc lên mùi thơm thì có thể ăn.

Đợi đến khi hắn làm xong tất cả, vừa định tìm một cái ghế để ngồi xuống nghỉ ngơi thì thấy ở cửa phòng bếp có một người đứng đó từ lúc nào.

“Ngươi đang làm gì đó? Ngửi mùi cũng không tệ nha.” Thiếu nữ mấy ngày trước vừa tặng cho hắn cây trâm gỗ kia cũng không bước vào nhà bếp, chỉ đứng nguyên một chỗ, vừa hỏi vừa ngó vào bên trong nồi.

“Bẩm Nhiếp cô nương.” Từ Trạch có ý muốn thử nàng, cố ý gọi xưng hô, nói: “Thứ tiểu nhân làm là thịt kho tàu.”
“Thịt kho tàu? Là cái gì?” Cô nương kia cũng không phủ nhận cách gọi của hắn, chỉ hơi tò mò tiếp tục hỏi.

Thấy nàng như vậy, Từ Trạch liền xác định được thiếu nữ này chính là nữ chính của quyển tiểu thuyết – Nhiếp Linh Vân, Nhiếp tiểu sư muội.

Hắn nghĩ tới cô nương này về sau bị chính mình định đoạt cuộc đời, lại nhớ tới theo tình tiết tiểu thuyết phát triển, khoảng chừng hai năm nữa nàng sẽ bị hắn “lấy thân giải độc” —— mặc dù ra tay với một bé gái, nếu như được chọn, Từ Trạch chắc chắn từ chối —— không khỏi dấy lên sự thương hại cùng áy náy trong lòng.

Hắn càng dịu dàng giải thích, nói: “Chính là những khối thịt heo dùng đường và nước tương đảo xào lên.”
Nhiếp tiểu sư muội khi nghe đến hai chữ “thịt heo”, vẻ chờ mong hiếu kỳ trên mặt biến mất hơn một nửa, khẽ cau mày, có hơi ghét bỏ nói: “Ngươi tại sao lại ăn cái này?”
Tuy rằng triều Tống trước kia thịt heo cũng có trong thực đơn của cổ nhân, nhưng lại là nằm ở một vị trí rất khó xử, “Người giàu không thèm ăn, người nghèo không biết nấu”.

Cho nên thấy nàng như vậy, Từ Trạch cũng không lấy làm lạ, chỉ cười nói: “Thịt heo nếu như biết chế biến đúng cách, cũng sẽ có một hương vị hoàn toàn khác.

Giống như món thịt kho tàu này, om nửa canh giờ không những mềm mại thơm ngon, mà còn béo ngậy nhưng không ngấy, vừa cho vào miệng liền như tan ra.”
“Chỉ toàn nói khoác lừa người.” Nhiếp Linh Vân nghiến răng với hắn, sau đó bỏ đi.

Từ Trạch cũng không đuổi theo, hắn và tiểu nữ chính ngoại trừ lúc luyện võ ra thì những lần gặp gỡ khác chỉ là phụ, có thì càng tốt, mà không có hắn cũng không miễn cưỡng.

Chỉ thấy nàng chạy đi, tự nhiên tìm một cái ghế ngồi xuống, yên lặng chờ thịt kho tàu của hắn.

#Một con người ba bốn ngày chưa được bữa cơm nào nên thân, không có gì đả thương nổi đâu#
Bây giờ cho dù có là tiên nữ hạ phàm từ chín tầng mây xuống đi chăng nữa, đối với hắn cũng không hấp dẫn bằng đống thịt trong nồi đâu?!
Đợi đến khi những miếng thịt màu đỏ trong nồi sánh nước lại vừa chín tới, Thần Sáng Thế Từ đã đói đến cái bụng xẹp lép, vội vàng bày đồ ra một chiếc hộp nhỏ, rồi xới một chén cơm trắng do Trương đại thúc nấu riêng, sau đó ra khỏi phòng bếp, ngồi xuống ăn cơm trên chiếc bàn thấp trong sân.

Kết quả hắn vừa cầm đũa gắp lên một miếng, chưa kịp bỏ vào miệng, liền thấy Nhiếp tiểu sư muội đã trở lại.

Từ Trạch chỉ có thể bỏ đũa xuống, hỏi: “Nhiếp cô nương đây là…?”
Nhiếp Linh Vân nhìn thịt kho tàu để trong hộp của hắn vài cái, nói: “Thịt kho tàu này xem ra cũng không tồi, ngươi làm nhiều như vậy, cũng nên cho ta nếm thử chứ.”
Nàng nói xong, dường như sợ Từ Trạch không hài lòng, bèn lập tức nói thêm: “Cây trâm trên đầu ngươi còn là do ta cho đấy.”
“Nhiếp cô nương nói gì vậy, ngài chờ một chút, tiểu nhân bới cho ngài một ít cơm.” Từ Trạch nói xong liền đứng lên, định đi vào nhà bếp lấy bát ra chia cho nàng một chút.

Ai ngờ Nhiếp tiểu sư muội đặt mông ngồi xuống ngay trên băng ghế đối diện hắn, miệng nói: “Nữ nhi giang hồ, cần gì phải để ý nhiều như vậy.

Ngươi đi bới cho ta một bát cơm, cầm thêm đôi chiếc đũa, ta với ngươi cùng nhau ăn một ít là được.”
Tiểu cô nương thời cổ đại người ta đã nói như vậy, Thần Sáng Thế Từ là một người đàn ông đến từ thời hiện đại tất nhiên cũng không làm bộ nữa, nghe lời làm theo.

Sau đó Nhiếp tiểu nữ chính và hắn cùng ăn một ít thịt kho tàu…!Có cái con khỉ ấy!
Từ Trạch nhìn hộp thịt kho tàu cùng thùng cơm đã thấy đáy sợ ngây người luôn được không?!
Hắn dự tính làm để ăn luôn ba bốn bữa cơm, kết quả cùng Nhiếp Linh Vân ăn “một ít”, cuối cùng trời ơi đến một hạt gạo đều không còn!
Nếu không phải Nhiếp cô nương không ăn được mấy loại gia vị hành tỏi gừng đại hồi, cái hộp thịt kho tàu kia phỏng chừng cũng bị vét nhẵn luôn rồi?!
Tiểu sư muội ngươi nhìn là cô nương yếu đuối mỏng manh như thế, trong bụng lấy đâu ra nhiều chỗ chứa như vậy?!
Từ Sáng Thế Thần nhớ rõ cô nương này không có giả thiết là một kẻ tham ăn đâu!
– —————————————————–

Chú thích
[1] Trong câu gốc là 只羡鸳鸯不羡: Một câu nói ở trong “Trường An Cổ Nghĩa” của Lư Chiếu Lân – một trong tứ kiệt thời đầu nhà Đường.

Ngụ ý hâm mộ đôi uyên ương có thể nắm tay nhau, chung sống suốt đời, cho dù là thần thánh trên trời cao cũng không cần.

[2] Trong câu gốc là 力挽狂澜: Có nghĩa ẩn dụ chỉ việc cố gắng cứu vãn tình thế nguy cấp, lật ngược tình thế, chuyển bại thành thắng.

[3] Trong câu gốc là 英雄气短: Đây là một vế trong câu 儿女情长,英雄气短 (Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản).

Chủ yếu để mô tả một người đàn ông làm việc nhưng thiếu quyết đoán, khí khái.

[4] Dầu hạt cải: Là một trong những loại dầu ăn chính của Trung Quốc, được ép từ hạt cải dầu.

Dầu hạt cải có mùi hăng, màu vàng hoặc nâu.

[5] Xì dầu nhạt (trong bản gốc là 生抽) và xì dầu đậm (trong bản gốc là 老抽): Xì dầu hay nước tương là một loại nước chấm được sản xuất bằng cách cho hỗn hợp đậu tương, ngũ cốc rang chín, nước và muối ăn lên men.

Hai loại xì dầu nhạt và đậm là hai loại phổ biến ở Trung Quốc.

Xì dầu nhạt được ủ theo phương pháp truyền thống trong vòng nửa năm, màu nâu đỏ nhạt, vị nhàn nhạt, thường được dùng để chấm món ăn, nêm nếm gia vị.

Xì dầu đậm thì ủ lâu hơn, gần như là màu đen, có vị mặn, thường được dùng khi om để tạo màu cho món ăn.

[5] Đại hồi: Một loại cây gia vị có mùi thơm như cây thì là, được sử dụng rộng rái trong ẩm thực Trung Hoa, có hình ngôi sao tám cánh nên còn được người Trung Quốc gọi là “Hoa tiêu bát giác”.

[6] Trương Khiên là nhà lữ hành, nhà ngoại giao, nhà thám hiểm kiệt xuất đời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, có đóng góp to lớn trong việc mở ra con đường Tơ Lụa, kết nối giao thông nhà Hán với các nước Tây Vực.

Ban Siêu (32 – 102) là nhà quân sự và cũng là nhà ngoại giao thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc.

Ở đây Từ Trạch nói cảm tạ Ban Siêu, Trương Khiên bởi vì nhờ có hai ông tìm ra con đường Tơ Lụa và bảo vệ nó mà người Trung Quốc mới biết đến cây gia vị đại hồi đã nhắc ở trên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN