Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi
Chương 32: Câu Chuyện Thứ Hai 15
Lúc này kiếm của Nhiếp Lăng Vân cũng vừa vung tới, nữ chính chuyển giới – người vốn đang bị ả Hữu hộ pháp áp chế – đã thở hổn hển, nhưng y vẫn chưa đến mức chật vật như Từ Trạch.
Y sau khi giơ kiếm ra đỡ một đao của gã Tả hộ pháp thì cả hai người đều đồng thời lui về phía sau vài bước, xét về thực lực thì cho dù đôi bên không cùng đẳng cấp, thì cũng gần như tương đương nhau.
Từ Trạch vừa nhắc nhở y cẩn thận trên lưỡi đao có độc, vừa không khỏi kinh ngạc vì võ công của y lại có thể đến trình độ cao như thế.
Nhưng một giây ngay sau đó nhìn thấy Hữu hộ pháp cũng đang nắm roi tấn công tới, hắn liền cả kinh kêu lên: “Cẩn thận!”
Nhiếp Lăng Vân giơ tay dùng thân kiếm ngăn cản chiếc roi đánh tới, lại trở tay vung kiếm muốn phá vỡ vòng vây ở cả hai bên trái phải của đôi Tả Hữu hộ pháp.
Bọn họ đánh ba hiệp người tới kẻ lui qua mấy chục chiêu, tuy rằng đôi Tả Hữu hộ pháp ma giáo liên thủ vẫn chiếm thế thượng phong, thế nhưng bọn chúng không thể tiến công được nhiều.
Thậm chí một lúc sau chiêu kiếm của Nhiếp Lăng Vân càng ngày càng ngoan tuyệt [1], đã bắt đầu có tư thế như muốn một mạng đổi hai xác, hai kẻ kia vẫn không dám liều chết nên vẫn chần chừ, dần dần trở nên yếu vế hơn.
Bọn chúng làm sao chịu bị đánh bại như vậy, Hữu hộ pháp giả vờ xuất ra một chiêu, nhưng thực chất lại chuyển cây roi trong tay quất về hướng Từ Trạch đang yếu ớt ngồi ở bên cạnh.
Thần Sáng Thế Từ lúc này đã bị độc phát tác không thể động đậy, nhìn thấy cái thứ đang đánh thẳng về phía đầu mình, trong lòng thầm kêu lên “Ta chết thật rồi”.
Nhưng Nhiếp Lăng Vân lại nhảy một bước phóng tới trước mặt hắn, dùng tay bắt lấy cây roi đang đánh tới, không để ý đến máu tươi đang trào ra đầy tay hung hăng kéo một cái, lôi ả Hữu hộ pháp đến trước người y, không đợi ả ta né tránh đã lập tức dùng sức đâm kiếm cắt ngang yết hầu của ả, rạch ra một vết thương lớn, máu tươi văng tung tóe.
“Tử Tương!” Gã Tả hộ pháp thấy thế tức giận đến cực điểm, hét lớn một tiếng rồi khua đao chém về phía Nhiếp Lăng Vân.
Nhiếp Lăng Vân vừa mới dùng hết khí lực để giết ả Hữu hộ pháp, cả người đã hơi đuối sức, bây giờ càng để lộ ra sơ hở, y không kịp ứng phó, liền bị một đao cắm ngay vào giữa ngực.
Trong miệng y phun ra một ngụm máu lớn, nhưng y vẫn dùng bàn tay trái đã bị thương ngoan cố nắm lấy lưỡi đao đang xuyên thủng cơ thể mình không buông, tay phải mạnh mẽ đâm về phía trước một cái, liền ghim cả thanh kiếm vào trái tim của gã Tả hộ pháp.
Y vừa rút kiếm ra, ngực đối phương cũng bắn ra vô số tia máu đỏ tươi như một đóa hoa nở rộ, tên Tả hộ pháp ma giáo kia cũng đã bị y đâm chết ngay tại chỗ.
“Giang lang…!Sư đệ…!Giang Thành…! Khục…” Liên tiếp giết hai kẻ này, lồng ngực cũng bị đâm trúng, Nhiếp Lăng Vân cũng đã sức cùng lực kiệt, hắn quỳ xuống dụi đầu lên bờ vai của Từ Trạch, vừa ho ra máu, vừa đứt quãng nói: “Sau ngày hôm nay…! Ngươi hãy quên…!hãy quên chúng ta đi…!Không nên…!Khụ khụ…!Không nên nghĩ đến chuyện báo thù…!Tìm một chỗ rồi sống thật tốt…!Tương lai…!Tương lai nếu có con…!Khụ khụ…!Nếu lấy tên của ta…”
Từ khi y bị đâm trúng, khóe mắt Từ Trạch đã đỏ bừng, lúc này hắn nước mắt rơi đầy mặt, muốn mở miệng ra nói chuyện nhưng vì chất độc phát tác nên một chữ cũng không thốt ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Lăng Vân còn chưa kịp nói xong những lời cuối cùng, chỉ nói đến chữ “ta” thì ngừng thở.
Từ Trạch chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên một cơn đau khủng khiếp, phảng phất như bị người ta xé tan lồng ngực ra, nắm lấy trái tim hắn nghiền nát thành những mảnh nhỏ.
Thân thể hắn vẫn không thể cử động được, khóe miệng chảy ra một dòng máu, cả người lập tức ngất đi.
Khi Từ Trạch tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh hắn vẫn đang bình yên, hắn hoảng hốt ngắm gương mặt đang an tĩnh ngủ say của đối phương một hồi lâu, trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Hắn biết trước đó chắc hẳn do Nhiếp Lăng Vân – thân là nữ chính – chết rồi, nên cơ chế quay ngược thời gian trở về được phát động, hiện tại bọn hắn quay lại thời điểm buổi sáng cả hai vẫn còn đang ở trong điền trang.
Vào lúc này, tất cả bi kịch chưa phát sinh, cũng đã xảy ra rồi.
Từ Trạch chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Nhiếp Lăng Vân bị một đao đâm trúng lồng ngực, tựa đầu trên vai hắn dần dần tắt thở.
Hắn không nhịn được nữa, vội vàng quay sang ôm người bên cạnh thật chặt, khiến đối phương lập tức tỉnh dậy.
“Sao thế, có phải tối hôm qua ta không cho ngươi ăn no?” Nhiếp Lăng Vân nhanh chóng lật người lại ép hắn ở dưới thân, bàn tay cũng bắt đầu thiếu liêm sỉ mà sờ soạng xoa nắn khắp nơi.
Thần Sáng Thế Từ lúc này đâu có tâm tình làm mấy chuyện đấy với y, hắn đang định đẩy người trên thân ra, ai ngờ chưa kịp động thủ, đối phương đã thu tay về.
“Không biết vì sao hôm nay ta luôn cảm thấy trong lòng hơi bất an” Nhiếp cựu nữ chính từ trên người hắn leo xuống; đứng dậy vừa mặc quần áo vừa nói: “Hay là chúng ta hôm nay về sớm hơn một chút?”
Trước đó Từ Trạch đã phỏng đoán sau mỗi lần quay ngược thời gian trở về, tuy rằng Nhiếp Lăng Vân không nhớ rõ được những sự việc đã xảy ra, nhưng trong ý thức của y vẫn mông lung có một chút ấn tượng.
Hắn biết hẳn là trong tiềm thức mách bảo y phải đi về cứu Đoạn Nhạc môn, liền gật đầu cùng hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc đầy đủ, lần thứ hai lên đường trở về nhà.
Chỉ là lần này hắn không còn có ý định đi theo Nhiếp Lăng Vân lên núi nữa.
Lúc trước Từ Trạch không ngờ được võ công của Nhiếp cựu nữ chính cao thâm như vậy, cùng lúc đối đầu với cả đôi Tả Hữu hộ pháp ma giáo mà vẫn còn có sức lực để đánh một trận ngang bằng.
Hiện tại tuy rằng ai thắng ai bại chưa biết được, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đi làm cục tạ vướng chân y nữa.
Dọc đường hai người bọn họ cố gắng đi càng nhanh càng tốt, khi đi ngang qua tiểu trấn dưới núi thì vừa mới đến buổi trưa, so với lần trước đó thì sớm hơn gần một canh giờ.
Chờ đến lúc bọn hắn vòng qua thôn trấn muốn tiến thẳng tới Đoạn Nhạc môn, Nhiếp Lăng Vân bỗng nhiên ghìm cương ngựa ngừng lại.
“Ta…”
“Ngươi…”
Từ Trạch và y gần như đồng thời cùng nhau mở miệng, hắn liền dừng lại nghe y nói trước.
“Ta bỗng nhiên muốn ăn thịt dê xào, ngươi đến Bách Hương phường chọn một vài món đi, đợi ta đến gặp phụ thân xong sẽ đi tìm ngươi.” Nhiếp cựu nữ chính nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Lần này Thần Sáng Thế Từ không từ chối nữa nữa, gật đầu nói: “Ta cũng đang muốn hỏi ngươi bữa trưa định làm thế nào, nếu đã như vậy thì ta đi đến Bách Hương phường trước, chờ ngươi báo cáo sư phụ xong rồi cùng nhau ăn.”
Đợi đến khi Nhiếp Lăng Vân phóng ngựa rời đi, hắn thế mà không hề xoay người tiến vào cửa thành, mà lại đứng nguyên tại chỗ nhìn về phía con đường mòn đi lên Đoạn Nhạc môn hồi lâu, sau đó mới vào quán trà ở cửa thành gọi bừa một bình trà ngồi xuống tiếp tục ngóng trông.
Từ Trạch ở quán trà kia đợi hơn một canh giờ, nước trà không hề uống một ngụm nào, trái tim của hắn bây giờ chỉ thấp thỏm lo lắng cho Nhiếp Lăng Vân – người vẫn chưa quay trở lại.
Hắn lại chờ thêm một lát nữa, tự tính toán thời gian thì hẳn đã gần xong rồi, liền xoay người lên ngựa cũng phi tới Đoạn Nhạc môn.
Hắn vừa đi vừa chú tâm quan sát ven đường, nhưng chưa thấy bất cứ cái gì khác thường, mãi đến khi tiến đến cổng của Đoạn Nhạc môn, mới bị mùi máu nồng nặc xộc thẳng lên mũi.
Từ Trạch lập tức xuống ngựa chạy vào bên trong, hắn tận mắt nhìn thấy những cỗ thi thể đệ tử hoặc hạ nhân của Đoạn Nhạc môn nằm la liệt rải rác dọc đường, tất cả đều là bị một đao đâm mất mạng hoặc dùng roi vặn gãy đầu, người sống không hề có một ai.
Trong lòng hắn vô cùng cắn rứt khó chịu, hắn vội vàng chạy đi tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng gặp được Nhiếp Lăng Vân đang bị thương ở trước cửa phòng nghị sự của Đoạn Nhạc môn, còn có cả gã Tả hộ pháp ma giáo đang bị y áp đảo giằng co mãi không xong.
Gã Tả hộ pháp trên người cũng bị trúng mấy kiếm, hành động đã trở nên chậm chạp, hình như đang định dùng chút sức lực cuối cùng chém lưỡi đao có độc của gã vào đầu Nhiếp cựu nữ chính.
Trong đầu Từ Trạch còn chưa kịp suy nghĩ gì, thân thể hắn đã tự hành động trước, nhanh chóng phóng đến phía sau gã Tả hộ pháp, một tay giơ kiếm lên đâm xuyên trái tim của gã.
Đánh lén thành công, Thần Sáng Thế Từ cũng không quan tâm đến việc mình may mắn có thể dùng kiếm đâm chết một mạng, càng không để ý tới chuyện thăm dò thi thể Nhiếp chưởng môn và Hữu hộ pháp ma giáo đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, hắn chỉ vội vàng bước đến bên cạnh Nhiếp Lăng Vân, vừa lúc đỡ được thân thể yếu ớt vừa ngã xuống vì chất độc phát tác của y.
“Ta…! Ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại ngươi nữa…” Nhiếp Lăng Vân ngã vào trong lồng ngực của hắn, vô lực khàn khàn giọng nói: “Phụ thân…! Sư huynh, sư tỷ…”
“Ta đưa ngươi đi y quán, đợi lát nữa sẽ quay trở lại an táng cho bọn họ, ngươi đừng lo lắng.” Từ Trạch cõng hắn trên lưng, đi nhanh về hướng cửa lớn của Đoạn Nhạc môn.
Người trên lưng hắn không nói gì nữa, đã nhắm hai mắt lại ngất đi, chỉ có lồng ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở kia nhẹ nhàng gõ vào lưng của Từ Trạch lẫn trái tim của hắn.
Lần này, người này vẫn còn sống, Nhiếp Lăng Vân vẫn còn sống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!