Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi
Chương 7: Câu Chuyện Thứ Nhất 7
“Hả? Cái gì cơ?” Lúc vừa nghe thấy câu hỏi của Lâm Tử Hiên, Từ Trạch còn tưởng bản thân mình nghe lầm.
“Tôi chuyển đến ở nhà cậu được không?” Lâm Tử Hiên hỏi lại một lần nữa, sau đó nói bổ sung thêm: “Bây giờ tôi mỗi ngày đều ở lì trong nhà cậu cho đến giờ đi ngủ mới quay về, thỉnh thoảng chúng ta đi xem phim về muộn quá tôi còn ngủ lại ở nhà cậu luôn.
Nếu cứ như vậy chi bằng tôi chuyển luôn đến ở chung với cậu, ba tôi xưa nay không quản tôi nên sẽ không phản đối đâu.”
Nhìn thấy gương mặt xoắn xuýt của Từ Trạch, Lâm Tử Hiên lại tiếp tục nói: “Tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho cậu, cũng sẽ làm việc nhà.”
“Dựa vào quan hệ của hai ta, nhắc đến tiền làm gì, ý tôi không phải là chuyện tiền nong.” Mặt Từ Trạch vẫn bối rối vô cùng.
Ý hắn không phải là chuyện tiền nong thật.
Điều mà tác giả đang sầu lo, nữ chính chuyển giới mi căn bản không hiểu được đâu.
Từ Trạch xoắn xuýt là vì dựa theo sự phát triển của tiểu thuyết, tuy rằng hai người nam nữ chính lớp mười hai liền bắt đầu lén lút yêu đương, nhưng mãi đến khi lên đại học đậu hai trường gần nhau, hai người bọn họ mới bắt đầu ở chung.
Lâm Tử Hiên đề cập đến chuyện ở chung với hắn sớm như vậy, chắc là bởi vì hai thằng con trai là bạn tốt ở với nhau, sẽ không có nhiều vấn đề để nói bằng một trai một gái là bạn ở chung với nhau, sẽ không khiến người ta nghĩ sâu xa.
Thật ra Lâm Tử Hiên nói rất có lý, nếu như y đã mỗi ngày đều đến nhà hắn, thì cần gì phải luôn đêm hôm khuya khoắt ra ngoài để trở về ngủ.
Nhưng vấn đề là…!
Từ Trạch suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tuân theo mạch phát triển của cốt truyện, loại bỏ những tình tiết không phù hợp với vận mệnh của nhân vật trong tiểu thuyết từ trong trứng nước.
Hắn quyết định chủ ý xong, liền lắc đầu nói với Lâm Tử Hiên: “Căn phòng kia là nơi ở của khi bố mẹ tôi còn sống, cậu thỉnh thoảng đến ở vẫn được, nhưng tôi không muốn có người ở luôn chỗ ấy.”
Đợi hắn nói xong câu đó, cơn đau tim đã gần nửa năm không thấy xuất hiện lại bất ngờ ập đến.
Chẳng cần phải đoán nhiều, Từ Trạch – không còn nghi ngờ gì nữa – lại bị quay ngược thời gian về buổi sáng hôm đó.
Lúc ở trên giường tỉnh lại, hắn chỉ muốn nói: Ông đây không hiểu cơ chế quay về của bọn mi lắm.
Hắn không tuân theo sự phát triển của cốt truyện sẽ bị quay ngược thời gian trở về thời điểm trước đó, nhưng tại sao giờ tuân theo sự phát triển cốt truyện cũng bị quay trở về?!
Cái kiểu tùy ý quay ngược thời gian như thế hắn cũng hết cách bó tay?
Được thôi…!Thân là Thần Sáng Thế của thế giới này, khi đối mặt với thứ còn có địa vị cao hơn tất cả ở đây, Từ Trạch cũng phải đầu hàng chịu thua.
Bị thứ này khống chế ép bức, Thần Sáng Thế Từ Trạch sa sút đến nỗi sắp chỉ còn là bán thần.
Không còn cách nào khác, phải cùng Lâm Tử Hiên trải qua một ngày giống hệt như lúc trước, cuối cùng cũng đến thời điểm mấu chốt khi tiết học kết thúc Lâm Tử Hiên sắp đi về nhà.
“Cậu có muốn chuyển đến nhà tôi ở cùng nhau không?” Lần làm lại này Lâm Tử Hiên sửa lại cách nói: “Dù sao bây giờ hai chúng ta đều sớm tối ở bên nhau, chi bằng đến ở với nhau luôn đi.
Nhà tôi có hai căn phòng cho khách đều đang trống tùy cậu chọn, sẽ không thu tiền thuê nhà của cậu.”
…!Cho nên bất luận thế nào, hai người bọn họ cũng phải ở cùng với nhau?
Ép buộc một đôi cẩu nam nam phải sớm ở chung với nhau, mi cảm thấy an tâm kiểu gì vậy!
Từ Trạch thở dài, chỉ có thể thỏa hiệp: “Hay là cậu chuyển đến đi, tôi ở phòng trước đây của ba mẹ tôi, còn cậu ở phòng của tôi.”
Thế là, đôi cẩu nam nam này rất sớm đã ở chung với nhau.
Sau khi dọn về sống chung thì cuộc sống cũng không khác trước đây nhiều lắm, chỉ có thêm việc hai người họ cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi học, lúc đi ngủ thì chúc nhau ngủ ngon rồi nằm ở hai phòng cách vách.
Nửa học kỳ tiếp theo, sinh hoạt cuộc sống nói chung không tệ.
Từ Trạch không cần tiền thuê nhà của Lâm Tử Hiên, nhưng đối phương lại chủ động gánh phần lớn việc nhà trừ việc nấu cơm.
Lúc ăn cơm tuy rằng y vẫn có rất nhiều yêu cầu, nhưng tóm lại không còn tỏ vẻ đỏng đảnh kiêu kỳ như trước nữa.
Mà trong chuyện học hành, không cần phải nói hắn tự nhiên bình an vượt qua kỳ thi toàn quốc, kỳ thi cuối kỳ thành tích của hắn chen vào top 200 người đứng đầu trong sự sửng sốt của nhiều người.
Giáo viên bộ môn sau khi biết kết quả đều biểu dương hắn một lần, riêng thầy chủ nhiệm của lớp thì không chỉ cổ vũ hắn tiếp tục tiến bộ, còn vô cùng khoa trương khen ngợi Lâm Tử Hiên – năm nào cũng luôn là một trong ba người đứng đầu – có công lớn trong việc kèm cặp bạn.
Thế nên khi năm lớp 12 bắt đầu, thầy giáo liền đổi vị trí của Từ Trạch cho một bạn học khác học lực trung bình mà ông nghĩ là có tiềm lực.
Từ Trạch cảm thấy lúc thầy chủ nhiệm tuyên bố đổi chỗ ngồi, sắc mặt của Lâm Tử Hiên hình như sa sầm xuống một chút.
Tuy nhiên khi hắn nhìn lại một lần nữa, đối phương đã quay về bộ mặt cao lãnh như lúc bình thường ở trường học, bèn tự nhủ chắc mình nhìn lầm rồi.
Mặc dù trong tiểu thuyết gốc của hắn không có vụ chuyển chỗ ngồi này, nhưng hắn và bạn học nữ chính chuyển giới đã sớm ở chung với nhau rồi, nên có đổi chỗ thì cũng chẳng sao.
Huống hồ cho dù không ngồi cùng một chỗ, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục cùng nhau học bài, cùng nhau sớm tối ăn cơm, cùng nhau ôn bài, thế nên Từ Trạch không hề nghĩ nhiều, nghe lời của thầy ngồi xuống chỗ mới.
Bạn cùng bàn mới của hắn là một nữ sinh rất xinh đẹp, thành tích luôn luôn nằm trong top mười của lớp, tính cách cũng rất phóng khoáng.
Từ Trạch tuy căn bản không nhớ rõ trong lớp này ngoại trừ Chu Hạo Ba và Lâm Tử Hiên (Huyên) ra thì hắn còn thiết lập thêm ai nữa không, nhưng dù sao cũng học cùng nhau gần một năm rồi, mọi người xem như quen biết cả.
Hắn bây giờ đã không còn là người hồi đó mới xuyên đến học hành chẳng ra sao nữa, không chỉ có thành tích học tập luôn tiến bộ ổn định, mỗi ngày hắn còn luôn mang hai phần cơm trưa tự tay mình làm đến lớp, danh tiếng hiền (huệ) đã sớm vang xa.
Cho nên Từ Trạch và cô nữ sinh cùng bàn mới kia đều hài lòng lẫn nhau, hắn nhanh chóng hòa nhập được với cô nàng và các bạn học xung quanh.
Về phần Lâm Tử Hiên…!
Buổi tối ngày chuyển chỗ hôm ấy, lúc hai người ăn cơm, Từ Trạch bèn thẳng thắn hỏi: “Hôm nay cậu không thoải mái chỗ nào à? Khi thầy chủ nhiệm nói chuyển chỗ ngồi, tôi thấy cậu hình như không vui lắm.
Nhưng mà có sao đâu, dù sao hai ta trừ lúc trên trường đều luôn ở cùng nhau mà.”
Lâm Tử Hiên mỉm cười, duỗi tay đưa qua bàn ăn sờ sờ đầu hắn một cái: “Không có chuyện gì cả.”
Không có chuyện gì cả mà trả lời thế à!
Từ Trạch đầu óc ù ù cạc cạc, nhưng hỏi lại lần nữa nữ chính chuyển giới nhà hắn vẫn giữ khư khư cái bản mặt cố chấp biệt nữu [1] ấy, nói gì cũng không đáp lại.
Có điều không quá mấy ngày, thứ bảy lúc tan học Từ Trạch liền biết “Không có chuyện gì cả” là có ý gì…!Thầy chủ nhiệm lại chuyển chỗ ngồi của hắn về vị trí cũ!
Từ Trạch tất nhiên hiểu việc này không thể dựa vào một câu đơn giản “sức mạnh của cốt truyện” để giải thích được, buổi tối hôm đó sau khi hai người ôn bài xong rồi ngồi làm tổ trên sofa xem phim, hắn bèn hỏi người sống chung rốt cuộc đã làm gì.
“Việc này à…” Lâm Tử Hiên dùng nĩa xiên một miếng táo hình thỏ lên ăn, sau đó nói: “Tôi nói với thầy chủ nhiệm là cậu đẹp trai lại hay thích đi trêu ghẹo người khác.
Ngồi bên cạnh tôi bị tôi đàn áp nên không dám ho he gì, nhưng ngồi chỗ khác chắc chắn sẽ gieo tai vạ cho đám nữ sinh xung quanh, khiến bọn họ rung động cảm nắng.
Hiện tại cũng lớp mười hai rồi, lỡ trong lớp có chuyện yêu sớm hoặc tranh giành người yêu thì không tốt lắm.”
Con người học bá từ lớp mười đã được tất cả các giáo viên yêu quý kiêm chức lớp trưởng vừa ăn một miếng táo hình thỏ, vừa nói tiếp: “Thầy chủ nhiệm quan sát mấy ngày, thấy tôi nói đúng, thế là đổi chỗ cậu trở về cho tôi quản.”
Ta đệt đệt đệt mợ!
Tuy Từ Trạch thân là tác giả của thế giới tiểu thuyết này, vốn dĩ không nghĩ đến chuyện yêu đương gì với mấy cô nàng mới lớn do chính mình sáng tác nên, nhưng vài câu cười đùa mỗi ngày trong giờ học ấy chỉ là hắn muốn cuộc sống khổ hạnh của học sinh cuối cấp thêm vui vẻ thôi.
“Tôi nói này, người anh em…” Từ Trạch ăn một miếng táo, cái nĩa trên tay run không ngừng, nói với Lâm Tử Hiên: “Cậu vì sao lại làm như thế? Giữa hai chúng ta đáng ra không nên có chuyện đùa tổn thương nhau như vậy.”
“Bởi vì tôi ghen.” Người bên cạnh hắn hời hợt trả lời.
“Cái gì?” Từ Trạch ngây người hỏi ngược lại, nĩa ăn cũng ngừng run rẩy.
Lâm Tử Hiên nhìn thấy hắn như vậy liền bật cười, sau đó nháy mắt nghiêng người xuống hôn lên môi hắn một cái: “Bởi vì tôi thích cậu đó.”
Nĩa ăn trong Từ Trạch ngay lập tức rớt xuống đất.
Trời đù má ơi, hắn muốn mất trí nhớ!
– —————————————————
Chú thích
[1] Biệt nữu: “biệt nữu” có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên).
Ở đây cụ thể là bạn công tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
(Nguồn: Hội quán Yaoi&Danmei)
——————————————————
Lời editor: Không biết có ai đang đọc không chứ tui cảm thấy cô đơn quá phải tự vote an ủi mình vì đã cố gắng edit =))) Chỉ có một mình tui tự làm thôi nên nếu có sai sót gì mong mọi người nhắc nhở:>
Tui chỉ muốn nói là sau khi edit xong phần Thế giới thứ nhất này, tui sẽ tập trung chủ yếu up trên wordpress (có link dẫn ở phần profile) còn ở trên wattpad sẽ up chậm hơn bên wp, cụ thể chậm thế nào thì tùy, vậy thôi.
Truyện này tui đã đọc hết rồi, công thụ đều đáng yêu, H đầy đủ có nội dung đàng hoàng, đáng nhảy hố lắm (ノヮ)ノ*: ・゚
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!