Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi - Chương 9: Câu Chuyện Thứ Nhất 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi


Chương 9: Câu Chuyện Thứ Nhất 9


Học kỳ đầu tiên của lớp 12 nhanh chóng trôi qua, nửa năm này đối với Từ Trạch mà nói không khác gì cuộc sống trước đây, trừ việc áp lực học tập ngày càng nặng nề hơn, cộng thêm một người bạn trai đang chiếm thân phận của nữ chính.

Học bá hotboy vườn trường, tùy hứng dính người, ham muốn độc chiếm mạnh mẽ, khi ăn cơm thích bắt bẻ, chăm làm việc nhà, tinh lực dồi dào, ham muốn sinh lý hừng hực…!Trước mắt đó là những tag mà hắn gắn cho tên bạn trai này.

À, còn có một điều quan trọng nhất, là hắn không đánh nổi y.

Trong một dịp đi leo núi vào hai ngày nghỉ của Tuần lễ vàng [1], cả hai vô tình gặp lại anh Long tóc vàng cùng đồng bọn.

Sau khi nhìn thấy nữ chính trước đây – Lâm Tử Hiên một thân một mình giã nhừ tử năm người đối phương, Thần Sáng Thế Từ hồi tưởng lại cuốn tiểu thuyết của bản thân một chút, sâu sắc nghi ngờ rằng cho dù bản gốc nam chính Chu Hạo Ba có ở đây thì cũng không đánh lại được y.

Từ đó hắn cũng dẹp luôn vụ tập thể hình nâng cao sức mạnh trong thời gian rảnh rỗi, quay về với đam mê xem phim.

Dù sao nếu dựa vào sức mạnh để phân chia việc ở trên dưới, thì trừ phi có phép màu xảy ra, chắc chắn hắn sẽ phải là người nằm ngửa ra chờ thao.

Có một số chuyện, lúc cần dùng não thì phải thông minh.

Cũng may tuy nữ chính chuyển giới nhà hắn tinh lực dồi dào lại có nhu cầu sinh lý bừng bừng, nhưng trước mắt chuyện y muốn làm cũng chỉ là lập tức tuốt súng cho nhau, còn việc lên giường gì đó bạn học Lâm bày tỏ rõ ràng phải chờ tới khi thi đại học xong.

Đương nhiên, chuyện này không phải là vì Lâm Tử Hiên – xuất thân là nữ chính – ngây thơ trong sáng có tiết tháo, nhất định phải để dành đêm đầu tiên đến lúc trưởng thành.

Tên đó lúc ấy đã nói như thế này: “Giống như bây giờ chúng ta dùng tay giải quyết phía dưới cho nhau thì không có vấn đề gì.

Nhưng nếu thực sự làm cậu, tôi sợ về sau tôi không nhịn được, mỗi ngày đều thao cậu tới mức không xuống giường được, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu.”
Lúc Thần Sáng Thế Từ nghe thấy câu đó, tay run lên một cái, không để ý đến thứ đã ngẩng đầu ở trong lòng bàn tay.

Hắn vô thức nắm chặt rồi lại buông lỏng, lập tức bị nữ chính chuyển giới nhà hắn bắn cho một tay đầy “sữa”.

Sau đó hắn bị bạn trai của mình vắt “sữa” tận hai lần, vắt đến khi hắn xin tha mới thôi.

Nói tóm lại là, nếu không xét đến phương diện này, hắn cảm thấy bản thân sống cũng không tệ; nhưng vừa nghĩ đến phương diện này, hắn liền cảm thấy mình bây giờ như đang giẫm trên lớp băng mỏng, nếu sau này làm không tốt sẽ rơi vào nước sôi lửa bỏng.

Có điều đợi đến khi thi đại học xong còn tận nửa năm nữa, Từ Trạch quyết định trước tiên phải gạt những lo lắng này sang một bên, hiện tại quan trọng nhất là học tập, những chuyện khác thi đại học xong rồi tính tiếp.

Về phương diện học hành, sự thật chứng minh, tìm một bạn trai học bá vẫn có tác dụng.

Dưới sự phụ đạo, đốc thúc và ép buộc của Lâm Tử Hiên, kỳ thi cuối kì lớp 12 ở trường Từ Trạch như một con ngựa ô [2] tiến vào top 50 người đứng đầu khối.

Nhưng Lâm học bá vẫn không hài lòng với điều này —— mục tiêu của y là hai người phải thi đậu được cùng một trường đại học, nếu giống như trong bản tiểu thuyết gốc nam nữ chính học hai trường gần nhau, y cũng không vui.

#nữ chính nhà mình sau khi chuyển giới sao dã tâm tại sao lại lớn như vậy#
Nếu Từ Trạch trước đây không phải đã từng học qua một lần, bây giờ xem như phải học lại lần nữa, nói hắn thực sự bị bạn trai nhà mình ép buộc đến mức muốn bỏ nhà ra đi thì bạn có tin không?
Bởi vì (bị ép) có mục tiêu to lớn là phải cùng bạn trai có thành tích luôn vững vàng suốt ba năm qua đậu chung một trường đại học, Từ Trạch năm lớp 12 vốn dĩ có bảy ngày nghỉ đông, liền bị cắt thành chỉ còn vỏn vẹn một ngày từ trưa ngày giao thừa đến trưa ngày mồng một.

Tết Nguyên Đán năm ngoái, Lâm Tử Hiên về nhà cùng ba mình đón giao thừa, Từ Trạch ở nhà một mình xem phim.

Năm nay, nữ chính trước đây đã thăng nhiệm thành bạn trai của nam chính rồi, làm sao có thể để mặc đối phương một thân một mình…!Mặc dù đối phương thật ra rất vui vẻ.

Vì vậy, vào đêm ba mươi Tết, Lâm Tử Hiên hẹn mẹ của y ăn tối ở phòng riêng trong nhà hàng, quyết đoán mang người nhà mình đi theo.

Bữa cơm này Từ Trạch ăn tương đối thấp thỏm.

Hiển nhiên chuyện này không liên quan gì đến việc mẹ Lâm Tử Hiên là một nữ nghệ sĩ đang nổi – suy cho cùng cho dù bà có xuất sắc đến mức có thể nhận được giải ảnh hậu Oscar, thì cũng chỉ là một câu do ngòi bút của Thần Sáng Thế hắn viết thôi – nhưng bà Ngụy thân là một tinh anh đã lặn lội trong giới giải trí hỗn tạp xô bồ gần mười năm, tất nhiên sẽ có khả năng quan sát nhạy bén và vốn hiểu biết thâm sâu.

Vậy nên tuy rằng ba người họ đều là không nhắc đến một chữ nào, nhưng bữa tối này lại phảng phất không khí như một bữa tối come out và gặp mặt nhà chồng, à không, là gặp mặt nhà vợ.

Đặc biệt khi Lâm nữ chính hiền huệ lột tôm bóc cua cho hắn, Từ Trạch cảm thấy ánh mắt bà Ngụy ngồi đối diện bọn họ lập tức như dao phóng đến cắm trên người mình.

Hỡi người phụ xinh đẹp kia, chắc bà đang cảm thấy củ cải trắng của nhà bà bị một con heo tha đi mất, nhưng sao bà không hỏi xem con heo này có thực sự muốn tha nó đi không?!
Đợi đến khi bữa Hồng Môn Yến [3] khiến người ta đau “bi” này kết thúc, Lâm Tử Hiên không hề nhắc gì đến chuyện muốn về nhà của y, trực tiếp kéo Từ Trạch đến rạp chiếu phim ở gần nhà hàng đó xem phim.

Năm nay những bộ phim chiếu vào đêm giao thừa đều có chất lượng như nhau, nhưng nhìn Lâm Tử Hiên tràn đầy vui vẻ như vậy, Từ Trạch liền chọn một bộ phim hài thể loại gia đình hắn chưa từng xem bao giờ.

Lâm Tử Hiên đi mua vé xem phim, còn hắn đến siêu thị nhỏ trong rạp mua đồ ăn vặt cùng nước uống, sau đó hai người cùng nhau đi vào phòng chiếu.

Giao thừa không hổ là giao thừa, trong đại sảnh có hơn năm trăm chỗ ngồi, thế nhưng bất ngờ là trừ hai người bọn họ ra chỉ có ba gia đình khác mang theo con nhỏ.

Ít người như vậy, ba gia đình mang theo con nhỏ kia đều tùy ý tìm mấy dãy ghế hàng đầu có vị trí tốt trong rạp ngồi xuống.

Từ Trạch vốn dĩ cũng muốn ngồi ghế phía trước, ai ngờ bị Lâm Tử Hiên nhất quyết lôi kéo ngồi ở giữa dãy ghế cuối cùng đúng với chỗ in trên vé.

Bạn học Từ còn tưởng người nhà mình có phẩm chất đạo đức cao đẹp, sống có nguyên tắc, kết quả đợi đến khi ánh đèn chiếu mở đầu phim tắt đi, ngồi trong phòng chiếu phim mờ tối không được bao lâu, hắn liền nhận ra đối phương thực chất là rắp tâm bất lương.

Lúc đó phim đang chiếu đến cảnh gây cười, Từ Trạch mải cười lớn chưa kịp nếm hai viên bỏng ngô đang cầm trên tay, chờ một lúc lâu sau khi hắn cười xong muốn ăn, thì liền cảm giác được một đầu lưỡi mềm ướt chạm vào đầu ngón tay của mình cuốn lấy bỏng ngô.

Nửa năm nay Lâm Tử Hiên ăn đồ trong tay hắn nhiều vô số kể, cho nên hắn cũng không để ý lắm, vừa nhìn lên màn hình lớn vừa nhỏ giọng nói: “Phim này hay hơn tôi tưởng.”
Nói xong, hắn lại lấy một viên bỏng, vừa cười vừa nhàn nhã cầm lên muốn bỏ vào miệng, ai ngờ đang đưa được một nửa đường thì cổ tay bị bắt lấy, đồ ăn lại rơi vào miệng người bên cạnh.

Hai lần vẫn chưa ăn được bỏng, Từ Trạch cũng không tức giận, ngẩng đầu xem phim tiện tay lấy tiếp một viên, sau đó nhanh chóng ném vào miệng.

Kết quả bỏng vừa chạm vào trong miệng hắn, người bên cạnh liền nghiêng người sang, thuận thế dùng đầu lưỡi lướt một vòng cướp luôn đồ ăn.

Hắn lúc này mới chuyển tầm mắt từ trên màn hình lớn sang người ngồi bên cạnh, phát hiện ra đối phương nãy giờ vốn không hề xem phim, mà luôn nhìn chằm chằm vào hắn.

“Lo mà xem phim đi, bộ phim này thực sự rất hay.” Từ Trạch hạ thấp giọng nói.

Nhưng Lâm Tử Hiên lại nghiêng người sang hôn hắn một cái, “So với phim thì cậu thú vị hơn.”
Mười hàng ghế ở phía trước bọn họ đều không có ai ngồi, nhưng Từ Trạch vẫn không nhịn được mặt đỏ bừng lên, quay đầu lại tiếp tục nhìn màn hình lớn: “Tôi muốn xem phim, cậu đừng lộn xộn nữa.”
Sau đó hắn nghe thấy người bên cạnh cười một cái, nói: “Có ai cản cậu xem đâu.”
Thế nhưng cùng lúc nói ra câu này, tay của đối phương lại duỗi ra, thoắt cái liền kéo séc quần jean của hắn xuống.

“Đừng làm rộn!” Từ Trạch cả kinh, nhỏ giọng trách mắng.

Lâm Tử Hiên một tay trực tiếp thò vào bên trong quần lót của hắn, sờ lên thứ vẫn đang mềm kia, miệng còn nói: “Cậu cứ xem phim của cậu đi, tôi tự tìm thú vui của tôi, hai bên không làm phiền nhau.”
Hai bên không làm phiền nhau cái con khỉ ấy, mi đang quấy rầy tiểu Thần Sáng Thế kia kìa, ta làm sao có thể tập trung xem phim được!
Ở nơi công cộng không được làm ảnh hưởng đến người khác…!Bây giờ mới nhận ra lúc đối phương đề nghị mình đi xem phim lòng dạ có bao nhiêu đen tối, Từ Trạch không chịu khuất phục mà cố hết sức ngăn cản đối phương giở trò đùa giỡn lưu manh.

Kết quả đối phương càng gợi đòn ghé sát vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Cách xa như vậy, không ai để ý có chuyện gì xảy ra phía sau đâu.

Nhưng nếu như hai ta gây ra động tĩnh gì, thì tôi không dám chắc nha.”
Nếu bị người ta phát hiện ra, ta mất mặt, mi không mất mặt chắc…!Hay là chuyển giới xong thì thể diện của mi cũng vứt đi cùng với C-cup rồi?!
Cắn răng liếc nữ chính chuyển giới nhà mình một cái, vị tác giả hiển nhiên chưa muốn mất hết mặt mũi, thu lại bàn tay đang ngăn cản đối phương, mặc y “tự tìm thú vui”.

– ————————————-
Chú thích
[1] Tuần lễ vàng: Cách gọi của một kỳ nghỉ kéo dài bảy ngày liên tiếp trong một vài dịp lễ quan trọng của Trung Quốc.

Ví dụ như vào dịp Quốc Khánh, người Trung Quốc được nghỉ bảy ngày liên tiếp, họ gọi kỳ nghỉ đó là “Tuần lễ vàng ngày mùng 1 tháng 10”.

Ngoài ra còn có “Tuần lễ vàng ngày mùng 1 tháng 5″(đã bị bỏ vào năm 2008), “Tuần lễ vàng Tết Nguyên Đán”.

[2] Ngựa ô: Ngựa đen (hay dark horse) là một phép ẩn dụ chỉ những con người bình thường mờ nhạt hoặc ít được chú ý, không được mong đợi sẽ thành công (đặc biệt trong các cuộc thi có nhiều đối thủ) nhưng sau đó họ lại lội ngược dòng và chiến thắng.

[3] Hồng Môn Yến: Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần.

Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN.

Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.

Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.

(nguồn Wikipedia)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN