Nữ Chính Thất Sủng - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Nữ Chính Thất Sủng


Chương 2


Sau một năm chữa trị vết thương nàng ruốt cuộc cũng có lại được đôi chân này,hôm nay chiều hoàng hôm ấm áp chiếu xuống Sơn Hoa Tĩnh nơi mà nàng đang đứng với từng hàng cây thuốc nàng đang nhặt hái tạo ra một khung cảnh yên tĩnh đầy ấm áp mà không kém phần tinh khiết,nàng chăm chú hái cẩn thận từng cây thuốc miệng khẽ cất giọng hát

“Nhân thế huyên náo chi bằng ngừng lại

Mấy phần trần duyên, bấy phần sầu

Hoa rơi chỉ còn khoảng không thê lương

Nước chảy vạn dòng đến cuối thu

Nơi trường đình nhớ người, lại bẻ nhành liễu

Đêm khuya không ngủ, thân người hao gầy

Trên núi có cây, kết hạt hồng đậu

Nỗi tương tư như một vò rượu nồng

Cảnh sắc rực rỡ chỉ có lúc năm xưa

Đêm khuya bóng hình hấp hồi, mây tràn ra núi

Mày nhăn chặt, hiện ra trùng trùng nếp nhăn

Đời người như một giấc mộng, khó mà giữ được dài lâu

Mặt trời lặn, ánh tà dương, cơn gió thổi phồng tay áo

Lưới tình sai do đâu, ai hiểu thấu nỗi sầu trong lòng

Lại quay đầu, trên lầu người nào ngồi lẻ loi

Dựa lan can sầu tương tư

Tỉnh rượu mà mộng chưa dứt, ai mới là kẻ phong lưu”

Đây là bài hát mà cô nương hắn thương hay hát,vì vậy nàng cũng hát bài này để chỉ muốn hắn chú ý mình hơn mà không biết tự bao giờ nàng đã đánh mất chính bản thân mình.

“Cô nương hát thật hay” hắn nhìn bóng lưng nàng đang hái thuốc

Nàng quay mặt lại trên môi là một nụ cười tươi nhìn người đang nói phía sau lưng mình

Ra là hắn đã đến rồi,thời gian trôi nhanh thật,nàng tiếp tục cười rồi lại quay về công việc hái thuốc của bản thân mình

Hắn lúc này nhìn nàng trong ánh mắt sâu hơn một tầng nhìn nàng đầy thích thú

Cứ như vậy một buổi chiều trôi qua,lúc này nàng và hắn,bạch lão ngồi ăn cơm

Xong xuôi cơm nước,Bạch lão chỉ để lại một câu

“Y nhi đây là đệ tử mới của ta,sau này nó sẽ là đồ đệ con”

Nàng khẽ gật đầu như đã biết rồi đem đồ giọn xuống

Không có màng chào hỏi,không có sự khinh ngạc hay vui vẻ,nàng trầm tĩnh gật đầu chỉ vỏn vẹn như vậy nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy thật khó chịu.

Cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua,hắn càng ngày càng thích ngắm tỷ tỷ hái hoa,thích đu bám tỷ tỷ mặt liệt đang cười kia.

“Tỷ tỷ đệ sau này sẽ dẫn tỷ tỷ ra thành chơi,ở đó rất đông và náo nhiệt,đặc biệt có cả kẹo hồ lô ngào đường ăn rất ngon” hắn như đứa trẻ đang hào hứng kể về chuyện mình từng trải nghiệm

Nàng khẽ ngừng động tác hái thuốc “kẹo hồ lô..” nàng lẩm nhẩm

“Đúng vậy kẹo hồ lô rất ngon” hắn gật mạnh đầu nhìn tỷ tỷ như khẳng định

Nàng lại tiếp tục công việc hái thuốc

Rồi ngày tỷ tỷ về thăm mẫu thân,hắn mãi không gặp được tỷ tỷ của mình nữa,hắn có hỏi sư phụ nhưng sư phụ nói với hắn là tỷ tỷ của hắn có việc nhà nên tạm thời sẽ không về đây nữa.

Hắn một mình cô tịch ở Sơn Hoa Tĩnh,lúc nào cũng đứng chỗ mà hắn thấy nàng lần đầu tiên

Nàng sau khi trở về phủ của mìmh tiếp tục là tiểu thư,sau khi nhận được tin dữ mẫu thân nàng bị đánh,nàng không quản mưa gió,về đến nơi nàng

nhận được tin mẫu thân nàng đã mất,nàng không nói gì cả,không khóc mà rất bình tĩnh đi về phòng của mẫu thân,ngay trước mắt nàng đây là mẫu thân đang nằm trên giường với vũng máu,nàng gương mặt vẫn bình tĩnh đi đến chỗ mẫu thân đưa tay khẽ xoa mặt người

Có nàng biết nàng hoảng sợ,có nàng hiểu nàng đã quá trễ khi không thể cứu mẫu thân,tất cả những gì nàng học trong hai măm qua như vô ích.

“Các ngươi lui ra hết đi” lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy khí ngạo hơi lạnh tỏa ra kha khắp phòng,ai cũng rét sợ trong lòng.Nhưng họ lại không chịu lui ra mà vẫn đứng đó,nàng nghi ngờ nhìn đồ vật xung quanh,bất ngờ nàng thấy một cái hộp,không phải kiếp trước cái hộp này của Linh Lan sao? Tại sao nó, lại ở trong phòng mẫu thân,và tất cả mọi người lại không chịu lui ra,thì ra mục đích chính là muốn tìm kiếm đồ đạc của mẫu thân

Nàng đi tới bàn đưa tay vẫy tất cả mọi người trong phòng bắt đầu cởi quần áo,nàng khẽ cười rồi la lên,“a….các ngươì muốn làm gì trong phòng mẫu thân ta” rồi nàng khóc thét như cô gái nhỏ yếu đuối không ai che chở

“ có chuyện gì mà la um sùm lên thế,không phải bảo các ngươi tìm đồ của tiện tỳ đó thôi sao” phu phân bước tới trước cửa phòng với ánh mắt đầy sung sướng rồi bất ngờ ánh mắt của bà ta thay đổi thành kinh ngạc,trong đầu bà suy nghĩ làm sao để mọi chuyện ổn thõa trước khi lão gia về nhưng tất cả đã không kịp khi này sau lưng họ là phụ thân của nàng.

“Có chuyện gì mà náo loạn?” Phụ thán cất tiếng hỏi

“Phụ thân,nương con mất rồi,người phải lấy lại công bằng cho nương con” nàng nước mắt đẫm lệ ôm gấu quần phụ thân khóc

Ông không khẽ nhăn mày đá nàng,nàng biết cái đá này sẻ ảnh hưởng tới nàng về sau nhưng để giữ an toàn bảo vệ nương,nàng nhắm mắt lại để mặc mọi chuyện diễn ra

Nhưng nàng nhắm mãi vẫn không có gì xảy ra nàng mở mắt,trước mặt nàng lúc này là một chàng trai có ngũ quang sáng láng gương mặt góc cạnh ánh mắt phong lưu,hóa ra là hắc chủ của Nguyệt Vọng.

Hắn nhìn nàng,cô nuơng nhỏ có ngũ quang thanh tú đôi mắt đen sâu không thấy đáy ánh mắt nàng khi nhìn hắn có chút không ngờ rồi nó biến mất rất nhanh

Hắn nhìn nàng cười,nàng lúc này đánh giá hắn xong thì bắt gặp nụ cười ấy,phải rất giống rất giống người kia nhưng nụ cười ấy không giành cho nàng

Ánh mắt hắn lúc này lóe lên,cô nương nhỏ thật đáng yêu,nhưng không hiểu tim hắn vừa đập nhộn nhạo nhưng đồng thời như bị cái gì đó đâm vào khẽ đau.

“Tướng quân sao người có thể đá đứa con của mình như vậy?thật chẳng đáng làm tướng quân” hắn mặt lạnh nhạt nói

“Phụ thân,nhạc mẫu bị sao vậy?” Lúc này một cô nương lém lỉnh có ngũ quang vô cùng xinh đẹp,xinh đẹp hơn cả thiên sứ đi tới hỏi phụ thân nàng

Hảo tiểu muội nàng đây muốn tới giả vây cho phụ thân,giải quyết mọi chuyện ổn thỏa mọi đồ vật của nương nàng cũng bị tịch thu nàng bị vứt ở nơi hoang tàng đổ nát này với cái xác thúi rửa của nương bị bỏ quên hằng ngày vật lộn với di chứng nãi đến lúc gần chút hơi thở cuối nàng được tiểu muội cứu

Nàng thật ngu ngốc khi tin muội muội nàng là cô nương tốt

“Phụ thân người phải làm chủ cho nương con” nàng vừa khóc vừa đập đầu xuống đất

Hắn nhìn nàng,cô nương này thật giả tạo,mới lúc nãy ánh mắt có lóe lên sự thù hận nhìn cô nương nhỏ kia,đúng là người phụ nữ giả tạo,may hắn chưa giao tim cho nàng

Nàng vẫn đập cho đến khi nàng nghĩ mình sắp không chống đở nỗi thì phụ thân chỉ nói “nói,chuyện là như thế nào?”

Mọi người đều yên lặng phu nhân lúc này trong bụng vui như mở cờ

“Y y con mau nói cho ta và phụ thân biết truyện gì xảy ra” phu nhân tỏ ra uy nghiêm nhìn nàng

“Ta có bảo ngươi nói sao ra hỏi y nhi” phụ thân nàng lãnh khốc nhìn phu nhân

Nàng không nói gì nàng khóc như hoa lê đái vũ nhưng mọi người ở đây ai cũng chán ghét nhìn nàng

“Tỷ tỷ hãy nói cho muội muội này nghe được không muội sẽ giúp tỷ” muội muội gương mặt ngây thơ nhìn nàng

“Phụ thân nư’…ơng mất,nô….tỳ của phu nhân… lại giao hoan…trong phò..ng nương”

“Tỷ tỷ không sao,rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi” nói rồi muội liếc mắt nhìn nô tỳ ý muốn đem đồ của nương nàng ra khỏi phòng,nô tỳ kia liền vâng mệnh đi vô phòng

“Aaa..”một tiếng thét kinh hoàng vang lên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN