Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Chương 4-3
Cùng lúc đó.
Bên ngoài yến hội – tầng ba sảnh khách sạn, khách khứa vừa lục tục tiến vào liền bắt đầu hàn huyên bắt chuyện, âm thanh đàn violon trầm bổng, khách khứa dáng dấp thanh tao ăn nói nho nhã lễ độ, người phục vụ thành thạo điêu luyện đi lại trong đám người.. Ánh sáng từ đèn thủy tinh ở đâu đó chiết xạ lên trên ly rượu champagne đong đưa, lây nhiễm ra vầng sáng màu vàng nhạt mập mờ.
Hai người con gái của Sở gia vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người liền dồn dập tập trung ở trên thân hai người bọn họ. Ngày bình thường hai đóa hoa tỷ muội này cực kỳ được người khác nhìn chằm chằm, một người ưu nhã hào phóng tài trí xinh đẹp, một người là sắc đẹp hoang dã lóa mắt, đẹp đến mức có nhiều nét riêng biệt hơn hẳn bình thường.
Hôm nay.
Con gái lớn Sở Giảo Giảo một thân lễ phục dạ hội Khổng Tước Xanh, trên cổ thon dài đeo lấy dây chuyền kim cương đắt đỏ của Hoắc Ngu đưa cho chị ta, khuyên tai tua rua màu bạc đung đưa trong không gian, trang nhã lại xinh đẹp, trái ngược với bộ dáng nữ chủ nhân của chủ yến tiệc.
Con gái thứ hai Sở Du Du liền có chút kỳ quái. Cuộn tóc uốn xoăn bị quăng thẳng ra sau vai, ăn mặc váy màu trắng dài từ đầu tới cẳng chân, kiểu dáng không đủ chính thức, mấy phu nhân gia tộc nghiêm khắc quét mắt một vòng liền nhíu mày.
Loại phong cách underdress * này lại dám mặc tới trường hợp quan trọng như vậy, tiểu cô nương** thật là không có đem Bạch gia để vào mắt.
(*: Dịch ra là quần áo lót, ý bảo đi tiệc sang trọng mà mặc trang phục như đồ ngủ)(**Yue: Đối với nữ trẻ tuổi: Được Gọi: Cô nương hoặc tiểu thư [đối với con nhà giàu có danh tiếng] => “tiểu cô nương” là cô tiểu thư nhỏ)
Còn có, gương mặt kia vốn dĩ nên sửa soạn làm sao cũng đẹp, chính là cảm giác cứ quái quái lạ lạ. Nhất là nàng ta trang điểm như lệch khỏi hệ mặt trời, màu môi nhạt nhẽo, mắt trang điểm nhạt nhẽo, vốn hẳn nên là mỹ nhân đẹp tới mức nao lòng, thích hợp trang phục bốc lửa cùng đôi môi đỏ thẫm dị thường, hiện tại đã từng nhìn qua, càng xem càng khó chịu, tiều tụy giống như là bệnh nặng mới khỏi.
Ngày thường Sở Du Du tự tin hào phóng, không để ý cười rộ lên là lóa mắt, một đám phú nhị đại thấy mà lòng ngứa ngáy, giờ phút này nàng ta cứ việc biểu hiện ra không quan tâm lạnh nhạt, nhưng có thể cảm nhận được nàng ta câu nệ cứng ngắc không phù hợp như xưa.
Dường như thay đổi thành một người khác vậy nhỉ?
Mọi người trong lòng đều buồn bực không thôi. Mỹ nhân đang tốt đẹp, không tới mấy ngày liền giày vò thành bộ dáng như quỷ thế này.
Sở Du Du vừa từ cửa bước vào liền bình tĩnh mà tiếp thu ánh mắt như lễ rửa tội. Ánh mắt của nàng xuyên qua một đám người, cuối cùng rơi trên món điểm tâm ngọt trên bàn.
Bụng có chút đói, vừa vặn ăn chút đồ ăn.
Phẩm vị hỏng bét của nguyên chủ quá yêu diễm, nàng ta vứt bỏ những quần áo kỳ kỳ lạ lạ đó đi, thay đổi một chút váy vừa đẹp vừa tươi trẻ, quả nhiên lúc mọi người thấy nàng đều thì thầm nói chuyện. Sở Du Du giả bộ như không có phát giác được ánh mắt của bọn họ, phối hợp cúi đầu ăn chút gì đó.
Bánh ngọt, món ăn lạnh, ăn nhẹ, rượu; quả nhiên không hổ là khách sạn năm sao, ngay cả thức ăn cũng thực là mỹ vị.
“Du Du, đã lâu không gặp!”
“Gần đây đổi phong cách thời trang sao? Còn có chút không thích ứng đó.”
Mấy cô gái trẻ tuổi bưng ly rượu tiến lên cùng nàng bắt chuyện. Ánh mắt của các cô gái vi diệu rơi vào trên váy của nàng ta — tay nghề thủ công không đủ tinh xảo, nhìn không ra là cái nhãn hiệu nào, kiểu dáng là kiểu lưu hành của mấy năm về trước. Ánh mắt của mấy người giao lưu, khóe môi ý cười mập mờ không rõ nhiều hơn mấy phần.
Sở Du Du không biết các cô gái này, hơi hơi gật đầu tỏ vẻ lễ phép, ở trong mắt người khác, cặp mắt đào hoa sắc bén kia hững hờ lướt qua, ngược lại giống như là phản ứng của người cao ngạo đang tỏ vẻ khinh thường.
Các cô gái đối với cảm xúc trực giác cực kỳ nhạy bén, biểu lộ không còn nhiệt tình, tách ra nói đến trên sự tình khác, bắt đầu đàm luận túi xách cùng đồ trang sức mới ra gần đây, lễ phục định chế cao cấp, tiệc tùng oanh oanh yến yến, nơi nghỉ dưỡng. Tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh, ở giữa còn xen thêm vài câu không biết là tiếng Pháp hay là tiếng Tây Ban Nha, Sở Du Du nghe được đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không hiểu các cô gái này đang nói cái gì.
Nàng ta kiếm cớ đi toilet, lúc này mới rời khỏi khu vực một đám con gái không ngừng líu lo lải nhải.
Ở trong mắt người khác xem ra, ngày thường nói đến những thứ này Sở Du Du tự nhiên giống như là lười cùng các cô liên quan.
Lượn qua một ngã rẽ, yên lặng bưng mấy đĩa thức ăn đi vào trong một góc ăn. Sở Du Du không quen biết mấy người đang ngồi, ai cùng với nàng chào hỏi, nàng đều chỉ có thể gật gật đầu tỏ ra tôn trọng.
Nàng ta không biết là, nàng ta là trung tâm của nghị luận đang lan tràn ra.
Con gái thứ hai Sở gia không có quy củ vây quanh món điểm tâm ngọt ăn nửa giờ không ngừng miệng.
Con gái thứ hai Sở gia ngay cả bạn đồng hợp tác làm ăn với Sở gia cũng không cho sắc mặt tốt.
Con gái thứ hai Sở gia..
Lúc này, mấy tên trai trai gái gái đi lên phía trước, nhìn thấy Sở Du Du mắt liền sáng rực lên. Trong đó một người con trai trẻ tuổi đi lên trước nắm tay khoác lên bờ vai của nàng, giọng điệu xốc nổi âm dương quái khí nói: “Chị đại cậu hôm nay làm sao vậy, ăn mặc một thân áo trắng khiến cho mình giống như Sadako *vậy trời? Cậu tính mặc áo tang cho nhà ai thế?”
(*: Là nhân vật trong phim ma The Ring của Japan;hình tượng luôn mặc váy dài trắng xóa)
Nếu như Tê Diệu ở đây, nhất định sẽ rưng rưng nước mắt bắt lấy tay của đối phương dùng sức lay động. Người mới lên tiếng chính là hồ bằng cẩu hữu số một trong miệng cha Sở, Trình Lịch, hai người giao tình tốt đẹp từ hồi còn cởi truồng cho đến lớn như giờ.
Trình Lịch chính xác chưa từng thấy qua Sở Du Du mặc đồ trắng, cậu từ trước đến nay thích trêu ghẹo Sở Du Du, Sở Du Du xưa nay cũng không đem lời “cẩu” của cậu coi là thật.
Nhưng mà, lời cậu còn chưa nói hết, đối phương lại đột nhiên hất tay của cậu ra.
Nàng ta xoay người, dùng ánh mắt lạnh nhạt xa lạ mà Trình Lịch chưa từng thấy qua, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu. Từng câu từng chữ, câu chữ rõ ràng.
“Anh có gia giáo hay không?”
Nàng ta vừa nói, mấy người chung quanh không khỏi trầm thấp hít một hơi khí lạnh.
Trình Lịch chính xác là không có cha mẹ, từ nhỏ là cữu cữu (cậu ruột) nuôi lớn cậu. Người khác ai dám nói ra sự tình này, Trình “Tiểu bá vương” có thể một quyền đánh nát hàm răng của đối phương. Xem ở trên phần giao tình tốt nhất với chị đại ở trong nhóm, cậu thế mà không nổi giận cũng là ngoài dự đoán.
Nàng ta vừa nói, Trình Lịch cũng không giữ nụ cười được nữa, có chút cứng đờ nhìn nàng ta chằm chằm: “The f*, Sở Du Du, cậu đem câu nói kia của cậu thu hồi đi, ông đây sẽ không nổi giận với cậu.” Đây đã là trình độ nhượng bộ lớn nhất của cậu.
Sở Du Du ở hoàn cảnh lạ lẫm như vậy vốn đang căng dây thần kinh, mẫn cảm dị thường. Nàng ta nhíu mi, kiềm chế bực bội dò hỏi đối phương.
“Anh là ai?”
“…”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trực tiếp rơi vào điểm zero. Ngữ khí của nàng ta vốn là nghẹn chút, ở trong mắt người ngoài, những lời này ý tứ chính là Sở Du Du đang hỏi lại Trình Lịch là tên con trai chui từ đâu ra này vậy mà dám cùng nàng ta nói điều kiện.
“…”
Mấy người bên cạnh vội vàng đưa ra khuôn mặt tươi cười, đem Trình Lịch khuyên nhủ. Nếu ở đây mà cãi nhau, cũng khiến cho Bạch gia khó xử, bình thường bọn họ không ra hồn ra dáng nhưng cũng không phải không có đầu óc.
Trình Lịch càng lúc càng tức giận, thấp giọng mắng nhỏ một câu. Lúc cậu còn nghĩ nói chút gì đó.
Bên cạnh truyền đến tiếng xì xào bàn tán của mấy người.
“Người Tê gia đến rồi!”
Tê Diệu: Hiện tại tôi liền dám đi lên nhảy discooo.
Tê Vọng:?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!