Nữ Chủ! Ta Giúp Ngươi - Chương 11: Tái Ngộ Trên Phố
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Nữ Chủ! Ta Giúp Ngươi


Chương 11: Tái Ngộ Trên Phố


* KINH THÀNH ĐẾ ĐÔ- ÂU DƯƠNG QUỐC*
Âu Kỳ bước đi chậm rãi giữa dòng người tấp nập trên phố, thân hình nhỏ nhắn bị vùi dập giữa đám người nhưng đôi chân nhỏ nhắn vẫn vững vàng bước đi… khuôn mặt tiểu hài tử non nớt, nhưng trong đôi mắt to tròn trong veo như nước kia lại ánh lên tia kiên định, tĩnh lặng không một chút dao động, đôi môi mỏng nở một nụ cười, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn hà bao giắt bên hông, rất nhanh ngẩng đầu lên tiếp tục bước đi về phía trước…

******************************************************************************


*CÁCH ĐÓ KHÔNG XA*

” Đại tướng quân, thỉnh ngài hồi phủ…”

Doãn Thần Âm đi bên cạnh Đại tướng quân Hiên Viên Dật, thân hình thiếu niên mười sáu tuổi do được tập luyện võ công từ nhỏ mà trở nên cường tráng như thiếu niên mười tám tuổi vận y phục cẩm bào màu tử y, khuôn mặt trầm ổn nhưng vẫn có phần non nớt quan tâm nói. Doãn Thần Âm là nhân tài trong các nhân tài, văn võ song toàn trẻ tuổi nhất Âu Dương Quốc, hắn đã đi theo Đại tướng quân lúc mười tuổi, từ đó trở thành thủ hạ dưới trướng ngài tham gia rất nhiều trận chiến, được Hoàng thượng ưu ái phong hàm Tướng quân năm hắn mười lăm tuổi, sau đó hắn vẫn đi theo làm thuộc hạ của Đại tướng quân đến bây giờ…

Hắn đã theo Hiên Viên Dật tìm kiếm trên phố mấy ngày nay để tìm kiếm tung tích của Tam hoàng tử Âu Dương kỲ, không hiểu vì sao Tam hoàng tử đột nhiên mất tích làm trong phủ loạn cả lên , sự việc như vậy dĩ nhiên là không thể bẩm báo lên hoàng thượng mà phải âm thầm tìm kiếm, mà cho dù có báo thì hoàng thượng cũng không quan tâm đến một hoàng tử thất sủng….

” Thần Âm… ngươi nói xem, Hàn nhi có thể đi đâu…”

Hiên Viên Dật đi trước dẫn đầu, dáng người cao lớn, một thân trường bào màu vàng, quanh thân tỏa ra hàn khí lạnh buốt, ngũ quan tuấn mỹ, mỗi cái nhất tay đều mang theo sự từng trải của một nam tử thâm trầm, đôi mắt thấm đẫm sự lo lắng nhìn dáo mác xung quanh mong nhìn thấy được thân ảnh của Hàn nhi… Hôm đó hắn rất cao hứng khi nghe tin kỲ NHI về tham dự tiệc sinh thần nên khi vừa về đến phủ đã vội vàng đi gặp kỲ nhi, nhưng khi hắn đẩy cửa vào phòng thì đã không thấy bóng dáng, hắn gấp gáp sai người gấp rút tìm kiếm, nhưng đã mấy ngày rồi vẫn không có tin tức gì khiến lòng hắn như lửa đốt không thôi…. hắn bất tri bất giác quay đầu lại… bóng dáng kỲ nhi mặc y phục màu xám lướt qua… hắn chấn kinh, vội xoay người chạy tới… Doãn Thần Âm thấy Đại tướng quân đột nhiên chạy đi cũng không chần chừ mà đi theo phía sau…

Âu Dương kỲ tâm tình đang cao hứng về phủ thì đột nhiên có một cánh tay vươn ra nắm lấy tay hắn, vốn hắn định xoay người tránh đi nhưng do thân thủ không cao, mà hắn chỉ mới tập được vài loại võ công đơn giản nên căn bản cũng không nhanh nhẹn là bao… thân hình hắn chao đảo theo lực kéo của người kia, có thể thấy chủ nhân của cánh tay này gấp gáp đến mức nào… một lúc sau khi đứng vững, hắn bất ngờ nhìn chằm chằm người kia…

” Ngoại… ngoại tổ phụ… sao người lại ở đây…”

” kỲ nhi… ngươi còn biết ta là ngoại tổ phụ của ngươi sao…. có biết ta lo lắng cho ngươi lắm không…”

Giọng Hiên Viên Dật run run nói… Âu Dương kỲ nhìn sâu vào đôi mắt của Hiên Viên Dật, cảm giác xúc động chợt dâng trào trong người hắn như có một dòng nước ấm chảy qua, ngoài nàng ra, thì ra vẫn còn có người quan tâm đến hắn… Hiên Viên Dật kiểm tra khắp người Âu Dương Kỳ sau khi xác định không bị tổn thương gì mới buông ra, hắn còn chú ý trang phục trên người Hàn nhi rất sạch sẽ như là được thay giặc mỗi ngày, hoàn toàn không giống với người đã tường lưu lạc, hắn thở dài nhẹ nhõm…

” Kỳ nhi… về phủ với ngoại tổ có được không…”

” Cái gì… về phủ sao…”

Âu Dương Kỳ không ngờ được ngoại tổ lại nói hắn về phủ… không được, hắn tuyệt đối không đồng ý, khó khăn lắm hắn mới thoát khỏi mẫu phi của hắn, hắn tuyệt không trở lại đó, hiện giờ chẳng phải hắn đang sống rất tốt với nàng sao, hắn không muốn rời đi chút nào…

” Chẳng lẽ Kỳ nhi không muốn về phủ với nghĩa phụ sao…”

Hiên Viên Dật nhíu mày nhìn Âu Dương Kỳ đang do dự, chẳng lẽ Kỳ nhi không muốn về phủ, chuyện Lan nhi đối xử không tốt với Kỳ nhi không phải hắn không biết, chẳng phải vì việc này mà Kỳ nhi không muốn gặp lại Lan nhi, nếu như vậy thì hắn cũng không ép…

” Kỳ nhi… nếu ngươi không muốn về phủ cũng không sao… chỉ cần ngươi muốn đi đâu, ngoại tổ sẽ cho ngươi đi đó…”

” Không… Kỳ nhi chỉ là…”

Doãn Thần Âm tuy không hiểu nhiều lắm về quan hệ giữa Hiên Viên Dật và Tam hoàng tử như thế nào, như qua cách nói chuyện thân mật và sự quan tâm của Hiên Viên Dật đến Tam hoàng tử trong những ngày vừa qua, hắn cũng đã đoán được tình cảm mà Hiên Viên Dật dành cho Tam hoàng tử như thế nào… hắn chợt nảy ra một ý kiến, hắn chắp tay cung kính nói với Âu Dương Kỳ…

” Tam Hoàng tử nếu ngài không muốn về phủ hay là tham gia vào doanh trại, tuy tuổi của ngài bây giờ không đủ để tham gia vào quân đội nhưng có thể làm quen dần… đây chỉ là ý kiến của thần nếu ngài không muốn…”

” Ngoại tổ phụ, ta sẽ tham gia vào quân doanh… người sẽ đồng ý chứ…”

Lời của Doãn Thần Âm còn chưa dứt thì Âu Dương Kỳ đã dứt khoát trả lời… hắn sợ nếu còn chần chừ thêm giây phút nào nữa hắn sẽ không dám quyết định rời khỏi nàng… hắn nhớ tới lời nói lúc trước của nàng, nàng nói nếu muốn để người khác phải quỳ rạp dưới chân, muốn người khác phải kính sợ thì trước hết hắn phải trở nên thật cường đại, phải hắn muốn trở nên thật cường đại để những người từ vũ nhục, khinh thường hắn phải trả giá, muốn bảo vệ lại cho nàng như lúc đó nàng đã bảo vệ hắn… hắn phải trở nên thật cường đại để có thể làm được những việc đó…

Hiên Viên Dật nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Âu Dương Kỳ cũng không nỡ từ chối… nếu Kỳ nhi đã quyết định như vậy hẳn là có lý do riêng của mình, hắn cũng không muốn ngăn cản quyết định của Kỳ nhi…

” Được rồi ngoại tổ đồng ý với ngươi… rất đúng lúc hiện giờ giặc Ngô đang xâm chiếm biên giới phía Nam Âu Dương Quốc, ngoại tổ dự định hai ngày nữa sẽ khởi binh chinh chiến… lúc đó ngươi sẽ đi theo cùng ta ra chiến trường… bây giờ ngươi hãy theo ta đi chuẩn bị…”

” Không cần đâu thưa ngoại tổ phụ… Vài ngày nữa Kỳ nhi sẽ đến phủ Đại tướng quân cùng người xuất phát…”

Hắn cuối đầu trầm mặc…Tuy hắn đã quyết định vào quân doanh nhưng ít nhất hắn cũng phải nói với nàng một câu tạm biệt, tuy đối với nàng hắn cũng chỉ là một người được nàng đưa về phủ chăm sóc không hơn không kém, nhưng đối với hắn nàng vô cùng quan trọng, là người đầu tiên ngoài nghĩa phụ ra thật lòng quan tâm đến hắn, hắn không muốn rời đi mà không cho nàng một lý do…

Hiên Viên Dật cũng gật đầu đáp ứng… tuy Kỳ nhi không muốn nói lý do nhưng hắn cũng đoán được, Kỳ nhi muốn đa tạ ngươi đã chăm sóc hắn những ngày qua, nếu có cơ hội hắn cũng muốn đích thân đa tạ người đã cứu Hàn nhi, nhưng nếu Hàn nhi không muốn nói hắn cũng không ép, hắn tin có một ngày Kỳ nhi sẽ đem danh tính người kia nói cho hắn biết…..

********************************************************************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN