Nữ Chủ! Ta Giúp Ngươi
Chương 5: Quyết Định Tin Tưởng
” Hộc… Hộc… Hộc…”
Thật là quá sức mà… thân hình tiểu hài tử này sao lại nặng như vậy … có thể dìu hắn về được viện của nàng đúng là cả một quá trình khó khăn a… có lẽ thường ngày nàng lười vận động nên thân thể của nàng mới yếu như vậy… thật là mệt chết nàng mà… sau khi ổn định nhịp thở nàng đứng dậy bắt đầu tắm rửa cho tiểu hài tử này… nàng phải công nhận tiểu hài tử này trông bộ dạng giống ăn mày như vậy mà khi tắm rửa sạch sẽ lại đáng yêu như vậy… tiếc là trên người có mang kịch độc cộng thêm việc ở ngoài trời lạnh quá lâu mà giờ đang phát sốt, khuôn mặt đỏ bừng… thật tội nghiệp…
Nàng ra khỏi phòng đóng cửa lại.. nàng phải qua phòng Thẩm Gia Ngạn- đại thiếu gia Thẩm Thừa tướng lấy vài bộ quần áo cho tiểu hài tử này, Thẩm Gia Ngạn năm nay cũng chỉ mới năm tuổi nên nàng đoán là y phục cũng không chênh lệch nhau là mấy, tiện thể nàng còn phải lấy chút cháo và thuốc giảm sốt cho tiểu tử này…
không biết là đã qua bao lâu, tiểu hài tử trên giường cuối cùng cũng mở mắt, cả người vô lực, mệt mỏi, đầu óc hơi choáng váng, tuy nhiên cơ thể vô cùng thoải mái và ấm áp, đôi mắt phượng đen dài không giấu nổi mệt mỏi nhìn khắp căn phòng… đây là đâu… căn phòng rộng rãi, sạch sẽ với những đồ vật đơn giản không cầu kỳ, chậu hoa hải đường đặt ở cửa sổ gió nhẹ thổi qua làm cả căn phòng tràn đầy mùi hương thơm… cậu dừng mắt trên một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của một tiểu nữ oa tầm bằng tuổi cậu nhưng khuôn mặt lại như có vẻ gì đó trưởng thành, đôi mắt to tròn đen láy đang quan sát cậu chăm chú nhưng cậu vẫn nhìn ra trong đôi mắt đó có một tia vui mừng vội vụt qua rồi nhanh chóng biến mất…
Thấy tiểu hài tử trên giường nhìn nàng với ánh mắt đề phòng thì nàng chợt cảm thấy buồn cười… tiểu hài tử năm tuổi còn có thể làm được gì sao… nhưng cũng không thể trách được tiểu hài tử này lại đề phòng nàng như vậy… một tiểu hài tử bị mọi người bỏ rơi sao có thể dễ dàng chấp nhận một người xa lạ như nàng đây…. nàng nở nụ cười nhẹ…
” Không sao, đừng lo lắng, ta không làm hại ngươi đâu… tên ta là ừm… Thẩm Gia Vy… ngươi có thể gọi ta là tỉ tỉ…”
Tuy có thể là nàng và tiểu hài tử này bằng tuổi nhau nhưng dù sao nàng cũng đã sống được hai mươi tám rồi, bây giờ sao có thể xưng hô với một tiểu hài tử là muội muội được chứ… thôi chuyện đó tính sau, nàng nâng người tiểu hài tử ngồi dậy… chậm rãi hỏi..
” Còn ngươi thì sao… tên ngươi là gì…”
Thấy tiểu hài tử kia mím môi không nói nàng cũng lắc đầu bất đắc dĩ… nàng bưng chén cháo lên từng muốn từng muốn đút cho tiểu hài tử sau đó là uống thuốc… lúc đầu tên tiểu hài tử này còn không chịu mở miệng ăn sợ nàng hạ độc hắn… sau đó nàng phải ăn trước vài muỗng để chứng minh là không có độc tên tiểu hài tử này mới chịu ăn… nhìn hành động cẩn thận của tiểu hài tử này nàng chợt khó hiểu… phải bị người khác hạ độc bao nhiêu lần thì con người ta mới sinh ra bản năng tự vệ như vậy… tuy kiếp trước nàng từng bị người người ghét bỏ nhưng cũng không đến nỗi bị hạ độc vào thức ăn… tiểu hài tử này so với nàng thì có thể nói là đáng thương hơn a… dù sao trong phủ này nàng nàng cũng không có nhiều người quan tâm… có tiểu hài tử này sau nàng sẽ bớt tĩnh mịch hơn… sau khi cho tiểu hài tử ăn và uống thuốc xong nàng đỡ hắn nằm xuống và ra khỏi phòng… ánh mắt của cậu vẫn không rời thân ảnh nàng đến khi khuất bóng sau cánh cửa…
Tại sao lại quan tâm cậu, tại sao lại chăm sóc cho cậu, tại sao đối với cậu lại dịu dàng như vậy… rốt cuộc người đó là người như thế nào mà lại đối xử tốt với cậu như vậy… chẳng phải mọi người đều luôn chán ghét cậu, tránh xa cậu sao, tại sao người này lại dịu dàng với cậu như vậy… là đứa trẻ được sinh ra trong chốn hoàng cung đầy rẫy những âm mưu tính toán, những cạm bẫy cậu cậu không dám tin tưởng một ai, đến cả mẫu phi của cậu còn muốn giết chết cậu, cậu còn có thể tin tưởng được sao… nhưng cậu vẫn nhớ đến hành động dịu dàng của người đó… người đó có thật sự sẽ là người cậu tin tưởng được sao… nhưng không biết tại sao cậu lại thấy an toàn khi ở đây… ít ra khi sống với những người xa lạ không biết cậu là ai thì sẽ tốt hơn là sống giữa những người biết cậu là ai rồi xa lánh cậu… trong lòng cậu thầm quyết định, một quyết định quan trọng sẽ ảnh hưởng đến những ngày tháng sau này của cậu…
–
–
******************************************************************************************
* VƯỜN HOA TRONG TƯỜNG VY VIỆN*
Hai thân ảnh nhỏ nhắn một đứng một ngồi bên gốc cây cổ thụ… từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm tăng thêm cái lạnh giá của mùa đông…. nàng ngồi dưới gốc cây chậm rãi đọc sách… cậu lặng lẽ đứng một bên không gây một tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất chỉ sợ làm nàng phân tâm… nơi đây thật yên tĩnh, khác với nơi cậu từng ở… người người cười nói, người người tranh giành một chút yên bình cũng không có….. cậu cuối đầu nhìn thân ảnh tiểu nữ oa bên cạnh… có phải vì nàng ở đây mà tất cả đều trở nên tốt đẹp …..
–
–
**********************************************************************************************
–
–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!