Nữ Chủ Thích Ăn Thịt - Phần 12: Phiên ngoại Thường Hạo – Hạ (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1108


Nữ Chủ Thích Ăn Thịt


Phần 12: Phiên ngoại Thường Hạo – Hạ (H)


Cố Tưởng Tưởng đang mơ màng ngủ, chợt cảm thấy có đồ vật nóng hầm hập ở giữa hai chân cô đang thọc vào rút ra, đồ vật kia còn thỉnh thoảng cọ qua âm đế, không đến vài cái, tiểu huyệt chảy ra ɖâʍ dịch thơm ngọt.

“Ưm……” Cố Tưởng Tưởng còn chưa tỉnh hẳn, đồ vật nóng hổi kia đã tiết ra một ít ái dịch mà ma sát tiểu âm đế, ngọc châu rất nhanh liền nhô đầu ra chào hỏi gia hỏa đang chọc chọc vào nó.

Đồ vật kia như có một cái lỗ nhỏ, đôi khi còn đụng vào âm đế ʍút̼ lấy một chút, ʍút̼ đến khi Cố Tưởng Tưởng cảm thấy ngứa ngáy, ʍôиɠ nhỏ vô ý thức mà xoay vài cái, ɖâʍ thủy chảy ra càng nhiều.

Đồ vật giống như chày sắt chậm rãi cọ cọ bên trong hoa huyệt, đem động nhỏ tắc đến tràn đầy, một khe hở đều không có, đi vào đi ra, Cố Tưởng Tưởng liền run rẩy tiết ra.

“Thật nhạy cảm……” Giọng người đàn ông trầm thấp sau lưng cô bật cười.

Cố Tưởng Tưởng lúc này mới thở gấp mở bừng mắt, mê hoặc phát ngốc, cuối cùng bị động tác giữa hai chân làm cho thanh tỉnh.

“A……” Cố Tưởng Tưởng có chút luống cuống, trong đầu chợt nhớ tới tối qua, nghĩ đến việc cô ɭϊếʍ láp ƈôи ȶɦịt của Thường Hạo, nghĩ đến việc cô cho Thường Hạo ăn hai đầu иɦũ ɦσα của cô, rồi cô nói tiểu huyệt ngứa, cô khóc lóc nói đại ƈôи ȶɦịt của Thường Hạo thao cô thật thoải mái, Cố Tưởng Tưởng nóng mặt sôi trào, mình đã làm cái gì vậy!? Sao có thể đối với bạn tốt thanh mai trúc mã làm ra loại chuyện này!!

Cố Tưởng Tưởng khóc không ra nước mắt, mới hối hận vài giây, đã bị Thường Hạo dùng sức đâm cho hoàn hồn.

“Tưởng Tưởng của anh, rốt cuộc cũng tỉnh?” Thường Hạo cắn lỗ tai cô nhẹ nhàng ɭϊếʍ láp.

“Ưm…… A…… Tối hôm qua…… Tối hôm qua……” Cố Tưởng Tưởng muốn xin lỗi hắn, Thường Hạo bên tai cô liền nói.

“Tối hôm qua Tưởng Tưởng cũng chủ động thật, làm anh hoảng sợ đấy.”

Cố Tưởng Tưởng sửng sốt nửa giây, lại bị khuấy động giữa hai chân làm cho cô không cách nào suy nghĩ được.

Thường Hạo nâng lên một chân cô, nằm nghiêng từ sau sườn cắm vào huyệt cô, ɖâʍ thủy theo đùi chảy xuống dưới, làm ướt một mảng khăn trải giường.

“Tưởng Tưởng, em thật chặt, cắn anh rất thoải mái.” Thường Hạo ʍút̼ cổ cô thở hổn hển nói.

“Ưm…… a……” Tư thế này làm cô cực kỳ mẫn cảm, rất nhanh lại tiết ra một lần, Thường Hạo để cô nghỉ ngơi một phút đồng hồ, đem cô lật ngửa đối diện với mình, cắn một ngụm lên ngực lớn, hút hai đầu иɦũ ɦσα hồng diễm cứng rắn thẳng tắp, mới buông tha đôi thỏ ngọc đầy dấu vết hoan ái đêm qua.

Thường Hạo cầm gối lót ở eo cô, nâng chân lên cao, cơ thể Cố Tưởng Tưởng rất mềm, rất nhanh toàn bộ tiểu hoa huyệt đều lộ ra.

“A… anh làm cái gì…” Cố Tưởng Tưởng thất thần.

“Đương nhiên là —— làm em.” Vừa dứt lời, nguyên cây ƈôи ȶɦịt cắm vào, ƈôи ȶɦịt vừa nóng vừa thô thẳng cắm Cố Tưởng Tưởng khiến cô mất hồn.

“A!! ư……” Nước mắt Cố Tưởng Tưởng chảy ra, ʍôиɠ nhỏ dâng cao, nghênh đón Thường Hạo từ trêи cao thao làm, đại ƈôи ȶɦịt nguyên cây hoàn toàn đi vào rồi lại nguyên cây rút ra, nhiều lần thao đến tận miệng t.ử ƈυиɠ, giống như máy đóng cọc bạch bạch không dừng, bộc phát sức lực kinh người.

“A….quá nhanh! A Hạo anh quá nhanh! Ư ư ư …. chịu không nổi, sắp hỏng rồi…” Cố Tưởng Tưởng mở to mắt, kɧօáϊ cảm cực hạn giống như pháp hoa nổ tung trong thân thể, vật kia liên tục chọc vào khiến ɖâʍ thủy trào ra không ngừng, chỉ chốc lát Cố Tưởng Tưởng lại cao trào.

Từng đợt ɖâʍ thủy từ mật huyệt cô chảy ra, Thường Hạo dừng lại một lúc hưởng thụ kɧօáϊ cảm được huyệt thịt xoắn hút, hắn rút côn thịt ra, buông chân cô xuống.

Hai đùi ngọc của cô trắng nõn, run run, tiểu hoa huyệt còn không ngừng co giật, khắp mặt đều là nước mắt, thoạt nhìn thật đáng thương.

Thường Hạo ɭϊếʍ ɭϊếʍ nước mắt cô, cười nói: “Yếu đuối như vậy, mới vài cái đã khóc rồi.”

Cố Tưởng Tưởng thút thít mà mắng hắn: “Cái gì mới vài cái!! Rõ ràng là nhiều mà!!”

Thường Hạo cười lớn, bưng mặt cô lại hung hăng hôn một trận, đem bảo bối đang khóc lóc hôn đến không thở được, thừa dịp cô không phản ứng, đem cô trở mình nằm sấp ở trêи giường, nhấn eo xuống, ʍôиɠ nhỏ dẩu cao, từ phía sau cắm vào.

“Anh, anh như thế nào còn tới!?” Cố Tưởng Tưởng vặn vẹo ʍôиɠ nhỏ muốn bò về phía trước, Thường Hạo bóp chặt eo cô, lại nặng nề đâm vào.

“Anh chưa bắn, đương nhiên là muốn tiếp tục.”

Thường Hạo bắt lấy ʍôиɠ nhỏ tựa như trái đào căng mọng của cô xoa nhẹ vài cái, sau đó dùng sức bẻ ra, liền nhìn thấy tiểu cúc huyệt phấn nộn giấu bên trong, theo động tác ra vào của hắn, cúc huyệt lúc đóng lúc mở, mê người không thể tả, Thường Hạo sờ soạng ɖâʍ thủy cô, bôi lên hậu huyệt, dùng móng tay nhẹ nhàng vòng quanh, thi thoảng cọ cọ, nháy mắt tiểu cúc huyệt mẫn cảm co chặt.

Cố Tưởng Tưởng kinh sợ: “Anh đừng chạm vào chỗ đó!!!”

Thường Hạo cười tủm tỉm nói: “Anh sờ một cái, sẽ không cắm vào đâu.”

“Sờ cũng không cho sờ!!” Cố Tưởng Tưởng liều mạng vặn vẹo ʍôиɠ muốn tránh thoát.

Thường Hạo tát một cái lên ʍôиɠ cô “Vẫn còn sức sao, xem ra là anh vẫn không đủ chăm chỉ.” Nói xong đại ƈôи ȶɦịt ở bên trong tiểu huyệt đấu đá lung tung đổi góc độ thọc vào rút ra, làm Cố Tưởng Tưởng ân ân a a, không còn hơi sức đâu lo cho sự an toàn của ƈúƈ ɦσα nhỏ.

Cắm một lúc, ƈôи ȶɦịt trong tiểu huyệt dường như đụng phải khối thịt mềm, Cố Tưởng Tưởng liền run run.

Thường Hạo ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại, mừng rỡ, dẫn theo gia hỏa đuổi theo khối thịt mềm chọc vào .

“A… đừng chọc nơi đó…nơi đó không được, ưm a…không được, sắp hỏng rồi, sẽ bị anh cắm hư …a …..” tiểu huyệt cô co rút, dòng điện từ nơi đó truyền khắp toàn thân, kɧօáϊ cảm kịch liệt làm cô cảm thấy sợ hãi, ngay sau đó không nhịn được mắc tiểu, “Từ bỏ a a a ~~~~ muốn, muốn tiểu ~~~~~~ muốn đi tiểu ~~ dừng lại a ~~~~~”

“A… Vậy thì tiểu ra.” Thường Hạo một bên cười xấu xa một bên gia tăng lực độ, còn vươn tay nhắm ngay tiểu hoa đế của cô dùng sức véo một cái.

“A ~~~” hoa huyệt Cố Tưởng Tưởng một trận co rút, ɖâʍ thủy điên cuồng tuôn ra, cùng lúc đó một chất lỏng màu vàng nhạt từ âm đế bắn ra, không sai, cô bị thao ra nước tiểu.

“Được rồi, không khóc, lần sau không như vậy nữa.” Thường Hạo ôm Cố Tưởng Tưởng ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành cô.

Cố Tưởng Tưởng nức nở nói: “Nói từ bỏ rồi mà anh còn…”

“Là anh sai rồi, là anh sai rồi, đừng khóc nữa, anh cũng sẽ không cười em, đem em làm ra nước tiểu chứng minh anh có năng lực.” Thường Hạo một bên dỗ dành một bên hôn cô.

“Hừ! Anh có năng lực cái gì!” Cố Tưởng Tưởng cào cấu hắn, Thường Hạo cũng không tức giận, cười tủm tỉm mặc cô, sau đó lại ôm sát cô vào lòng, “Được rồi, không giận, đánh cũng đã đánh, không giận nữa ~~”

Cố Tưởng Tưởng biết là không làm gì được hắn, hắn lại dịu dàng như vậy, tuy nói vừa rồi hắn có quá phận, nhưng dù sao tối qua cũng là cô làm điều bỉ ổi với người ta trước, hôm nay hắn như vậy coi như hòa nhau đi……

Thường Hạo nhìn ánh mắt bối rối của cô, làm sao không biết cô đang suy nghĩ cái gì, lập tức thanh giọng nghiêm mặt nói: “Tưởng Tưởng, anh nói cho em, trước tối hôm qua, anh vẫn còn là xử nam, trải qua việc đó, bây giờ anh đã không phải là xử nam nữa, em phải chịu trách nhiệm với anh!”

“Cái, cái gì? Chịu trách nhiệm cái gì?” Cố Tưởng Tưởng có chút ngốc.

“Tối hôm qua anh đều nói từ bỏ, em còn bắt lấy đại ƈôи ȶɦịt anh không bỏ, lại còn ɭϊếʍ ʍút̼, tự cởi quần áo để cho anh ăn иɦũ ɦσα, em nói xem, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, gặp loại chuyện này anh có thể chịu được không?” Thường Hạo nói một cách chính đáng.

“Ách… Không, không thể?” Cố Tưởng Tưởng không nghĩ tới làm những chuyện đó hắn còn nói những lời thô tục, xấu hổ, nhất thời không biết phản bác thế nào.

“Vì vậy, em đã làm chuyện này đối với anh, cướp đi thân xử nam mà anh gìn giữ nhiều năm, phải biết rằng, anh chính là muốn đem trinh tiết này trao cho vợ anh, em nói xem, có phải hay không em nên phụ trách?”

“…Ừm, hẳn là…” Cố Tưởng Tưởng lơ mơ, theo bản năng trả lời.

“Hiện tại anh cũng không phải là thằng trẻ con, nếu em đã cướp đi lần đầu tiên của anh, vậy hẳn là em nên chịu trách nhiệm.” Thường Hạo trong lòng mừng rỡ không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ nghiêm túc.

“Kia… Anh muốn em phụ trách thế nào?” Đoán chừng là vừa mới bị thao đến tàn nhẫn, Cố Tưởng Tưởng vẫn ngây ngốc bị dắt mũi.

“Em chấp nhận anh đi, hai ngày nữa chúng ta đi lãnh chứng, như vậy lần đầu tiên cũng coi như trao cho vợ anh.” Rốt cuộc Thường Hạo cũng đem mục đích nói ra.

“…………” Cố Tưởng Tưởng trầm mặc trong chốc lát, giận dỗi, “Có phải anh nghĩ em là đồ ngốc hay không!!???”

Ai, rốt cuộc nha đầu ngốc cũng phản ứng lại, đáng tiếc, nếu có thể đáp ứng thì thật tốt, Thường Hạo tỏ vẻ tiếc hận.

“Khụ, cái kia không được, anh nghĩ biện pháp khác đền bù đi.” Cố Tưởng Tưởng quay đầu đi.

“Chỉ cần cái kia, anh không cần gì khác.”

“Anh…, kết hôn có thể tùy tiện thế sao?” Cố Tưởng Tưởng nóng nảy.

“Chỗ nào là tùy tiện, hai chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, hiểu tận gốc rễ, ngay cả thân thể cũng phù hợp như vậy, em xem vừa rồi anh thao em đến phun cả nước tiểu…” Chưa dứt lời, Thường Hạo bị đầu gối của cô công kϊƈɦ.

“Không được nói bậy bạ! Không được nói bậy bạ!!!” Không đề cập tới cái này còn đỡ, nhắc tới, Cố Tưởng Tưởng liền xấu hổ buồn bực không thôi, đi tiểu gì đó thật sự quá mất mặt.

Thường Hạo cũng phát hiện mình đã nói sai, chạy nhanh ôm lấy Cố Tưởng Tưởng: “Ừm ừm là anh sai, đừng đánh đừng đánh, tóm lại em nhìn xem hai ta điều kiện thích hợp như vậy, ở bên nhau sẽ thật hạnh phúc.”

“Muốn kết hôn hai người phải yêu nhau mới được!”

“Đêm qua em còn nói thích nhất là anh.”

“Cái gì vậy —— em nói thích là thích giữa bạn tốt với nhau, hai chúng ta như anh em tốt, đột nhiên nói muốn kết hôn, ai chịu nổi.” Cố Tưởng Tưởng bị hắn cô lập, chỉ có thể dẩu miệng thở phì phì.

“Anh em tốt cũng sẽ không như vậy.” Vừa dứt lời, Thường Hạo liền hôn lên môi cô, lại là một phen công thành đoạt đất, đem cô hôn đến thất điên bát đảo, sau đó trán tựa trán nói, “Tưởng Tưởng, anh muốn cưới em, mặc kệ em muốn suy nghĩ trong bao lâu, ít nhất không được gạt anh ra.”

Cố Tưởng Tưởng cô nhóc này chính là ăn mềm không ăn cứng, bị Thường Hạo liếc mắt đưa tình hôn môi, lại nói những điều mềm mỏng, cô mềm lòng, do dự nói: “Kia, vậy anh để em suy xét một chút……”

Thường Hạo trong lòng nở hoa, nâng mặt cô hung hăng mà ba một ngụm: “Ừm! Mặc kệ bao lâu anh đều chờ em!”

Nói xong bế cô lên trêи giường, ấn cô xuống bắt đầu ôm hôn, sờ soạng.

“A~ anh làm gì!!”

“Làm em ~~ em đừng quên, vừa rồi anh còn chưa bắn đâu ~~”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN