Nữ Chủ Thích Ăn Thịt
Phần 20-3
Cố Tưởng Tưởng đắm chìm trong kɧօáϊ cảm, đầu óc cũng có chút mơ hồ, hai cái đùi cọ cọ trêи người anh, nũng nịu kêu: “Kỳ Nhiên ca ca…”
Tiểu cô nương nằm trong ngực mặc anh đòi hỏi, Tống Kỳ Nhiên không chịu được, thành thạo cởi qυầи ɭót cô, tiểu nha đầu liền trơn bóng nằm ở dưới thân anh, cơ thể sáng trong như ngọc đánh gục tia lý trí cuối cùng của anh, anh tách hai chân cô ra, liền thấy hai mảnh thịt béo mập đang ngậm chặt, tiểu mật hồng nhạt còn dính chút giọt nước, đẩy ra cánh hoa, một tiểu thịt mầm nhút nhát sợ sệt giấu ở bên trong, anh dùng ngón tay chạm vào, cô liền nhẹ nhàng co rụt lại. Trong mắt Tống Kỳ Nhiên ấp ủ gió lốc, lòng bàn tay lúc nặng lúc nhẹ cọ xát viên chồi non, tiểu cô nương liền rêи hừ hừ, cuối cùng anh không nhịn được, cúi đầu ɭϊếʍ ʍút̼. Đáng thương cho Cố Tưởng Tưởng, chưa bao giờ phải chịu sự tra tấn như vậy, kɧօáϊ cảm đáng sợ lan tràn, cô bắt đầu giãy giụa, cẳng chân đạp lung tung, cơ thể muốn trốn tránh, Tống Kỳ Nhiên chế trụ ʍôиɠ cô, mặc kệ cô rêи rỉ đem tiểu hoa hộ đưa vào trong miệng, cho đến tận khi cô tiết ra hết lần này đến lần khác, khóc lóc kêu rêи mới buông tha cho cô.
“Kỳ Nhiên ca ca anh xấu quá…” Cố Tưởng Tưởng nghẹn ngào lên án anh.
“Ừm rồi, ca ca hư, Tưởng Tưởng, vừa rồi thoải mái không?” Tống Kỳ Nhiên ɭϊếʍ lỗ tai cô.
“Ưm nha… thoải mái…” Cơ thể cô mềm nhũn, chỉ là quá thoải mái có chút chịu không nổi.
“Tưởng Tưởng, em thoải mái nhưng ca ca không thoải mái, Tưởng Tưởng giúp ca ca được không?”
“Giúp như thế nào ạ?” Cố Tưởng Tưởng ngây thơ mờ mịt hỏi.
Tống Kỳ Nhiên kéo quần xuống, đem ɖu͙ƈ vọng trướng đau phóng ra, cầm tay nhỏ của cô sờ vào. Cố Tưởng Tưởng chạm phải ɖu͙ƈ căn nóng bỏng liền kinh hô một tiếng muốn rút tay ra, thấy vậy anh nắm chặt tay cô không bỏ, “Tưởng Tưởng, Tưởng Tưởng, em giúp Kỳ Nhiên ca ca sờ sờ, ca ca khó chịu…”
Cô đỏ bừng mặt, tuy cô ngây thơ nhưng cũng biết đó là thứ gì, nhưng… Vừa rồi Kỳ Nhiên ca ca đều đã ăn nơi đó của cô, vậy cô giúp anh sờ chắc cũng không sao đâu nhỉ? Vì thế cô bò dậy để sát mặt vào xem, một tiểu đoàn lông tóc vây xung quanh cây gậy thô to, màu nâu nhạt, gân xanh đan xen, đỉnh lỗ nhỏ còn chảy ra một ít dịch nhầy. Cố Tưởng Tưởng nhìn thấy đại gia hỏa này có chút sợ hãi, Tống Kỳ Nhiên lại lần nữa đem tay cô chạm vào, “Tưởng Tưởng, giúp ca ca sờ sờ… Ca ca khó chịu…”
Nghe Tống Kỳ Nhiên nói khó chịu, cô hơi lo lắng, liền đem tay nhỏ chạm vào, cây gậy kia một tay cô cầm không hết, đành phải dùng hai tay trêи dưới mới ôm hết trụ thịt hành, cô quay đầu hỏi anh: “Kỳ Nhiên ca ca, anh có thoải mái không?”
“Ưm thoải mái… Tưởng Tưởng, em động động qua lại…” Tống Kỳ Nhiên cắn răng chịu đựng xúc động, chỉ đạo Cố Tưởng Tưởng loát động côn thịt anh.
Cố Tưởng Tưởng ngoan ngoãn giúp anh loát cây gậy, một bên loát một bên hỏi: “Kỳ Nhiên ca ca như vậy thoải mái sao?”
“Ư, thoải mái, Tưởng Tưởng em dùng sức nhanh hơn…” Tống Kỳ Nhiên thở dốc càng ngày càng nặng.
Cô loát loát tò mò mà vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ một chút quy đầu, Tống Kỳ Nhiên không kịp đề phòng kêu lên một tiếng bắn ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ đều bắn đầy mặt cô, cô ngơ ngẩn ngây người một lát, òa khóc.
Tống Kỳ Nhiên vội vàng lấy giấy lau cho cô, một bên lau một bên dỗ, một hồi lâu mới dỗ cô nín khóc, tiểu cô nương thút tha thút thít nức nở tỏ vẻ không bao giờ loát cho anh nữa, Tống Kỳ Nhiên vừa nghe thấy liền cảm thấy không ổn, anh vừa mới mới hưởng qua tư vị của tay nhỏ, mỗi ngày nhìn thấy mà không ăn được, giờ lại không cho loát, này không phải muốn mạng người sao?
“Dù sao cũng không muốn sờ gậy to của anh nữa.” Cố Tưởng Tưởng dẩu miệng tức giận.
Tống Kỳ Nhiên ôm lấy tiểu cô nương, cằm ở trêи đỉnh đầu cô cọ cọ: “Vậy thì ca ca cũng chỉ có thể chịu đựng khó chịu thôi.” Sau đó đem côn thịt đang cương cứng chọc vào người cô.
Cố Tưởng Tưởng ghét bỏ mà cạ vào đại gia hỏa một chút: “Chán ghét.”
Tống Kỳ Nhiên ấn cô xuống hôn một trận, gậy gộc ở trêи người cô chọc lung tung, ngón tay sờ tiểu hoa huyệt của cô, mơ hồ nói: “Ca ca đã làm Tưởng Tưởng thoải mái, Tưởng Tưởng sao có thể mặc kệ ca ca…”
“A… Ưm a… Dù sao cũng không dùng tay giúp anh…” Cố Tưởng Tưởng bị anh sờ hoa tâm đều ướt át.
Tống Kỳ Nhiên chạm vào mật hoa vừa phun ra, nảy ra ý định dỗ dành cô: “Tưởng Tưởng dùng nơi khác giúp ca ca được không?”
“Dùng nơi nào giúp ạ?” Cố Tưởng Tưởng ngửa đầu nghi hoặc nhìn anh.
Tống Kỳ Nhiên xoay người đè cô dưới thân, đem hai đùi khép lại của cô nâng lên, côn thịt lớn ngay gần miệng hoa giữa hai chân thọc vào rút ra.
“Ưm nha… Kỳ Nhiên ca ca… Quá nhanh…” Côn thịt lớn cọ qua đỉnh châu hạch, ma sát bắp đùi mềm ướt, ɖâʍ thủy chảy ra không ngừng, có mật dịch bôi trơn, côn thịt lớn ra vào càng thuận lợi, Tống Kỳ Nhiên ra sức đâm vào, khiến cô run rẩy tiết hai lần, bắp đùi cùng miệng hoa bị cọ đến sưng đỏ, anh gầm nhẹ một tiếng bắn ra.
“A a a…” Nước mắt cô giàn giụa trêи má, cái miệng nhỏ hô hấp từng ngụm, bụng ngực dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ màu trắng, hình ảnh này có biết bao ɖâʍ mỹ, thấy thế dưới bụng anh lại căng thẳng, vội vàng đè nén xuống, dùng khăn giấy tỉ mỉ lau sạch sẽ cho cô, rồi lại dùng khăn ướt lau sạch lần nữa, mọi thứ xong xuôi thì tiểu cô nương đã sớm ngủ, trong miệng còn nỉ non nói từ bỏ. Nhìn bé con trong ngực, trái tim Tống Kỳ Nhiên mềm đến rối tinh rối mù, cô gái nhỏ của anh, anh muốn cùng cô trưởng thành, bảo vệ cô cả đời, yêu cô cả đời.
~~~~~~~
Còn 1 chương phiên ngoại về anh Nhiên nữa thôi :(((
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!