Nữ Chủ Tra Hóa Chi Lộ
Chương 3: Chén canh thứ nhất (2)
Sau khi trấn định lại, Thanh Hoan liền nhìn thấy tú bà trên đầu cài một cây trâm hoa lớn đi đến, cầm lấy chiếc cằm nhỏ của nàng nhìn trái nhìn phải rồi gật đầu tán thưởng, nói:
“Đúng là một hạt giống tốt. Sau này, sợ là Ỷ Hương viện này của bà ta đều phải trông cậy vào nha đầu này rồi.”
Vừa nói xong, vẻ mặt của bà ta liền trở nên ôn hòa hướng về phía Thanh Hoan nói:
“Nha đầu, phụ mẫu con đã không cần con nữa rồi. Sau này con đi theo ma ma được không? Ở chỗ này con sẽ có rất nhiều quần áo mới để mặc, còn có rất nhiều tỷ muội chơi cùng con nữa. Tất cả những người đến nơi này đều sẽ thích con, con nói xem như vậy có phải rất tốt không?”
Thanh Hoan ngẩn người, không nghĩ tới tú bà lạnh lùng, cay nghiệt trong lời kể của Thất Thất lại có một mặt ôn hòa, dễ gần như vậy.
Tính tình của Thất Thất rất cứng đầu cho nên nàng nhất quyết muốn theo phụ thân về nhà, tú bà lại không có tính nhẫn nại, không muốn nói nhiều với nàng ấy nên đã cho nàng ấy một trận đòn tơi tả để biết nghe lời hơn. Sau đó tú bà dạy nàng ấy cách quyến rũ nam nhân, dù là dáng vẻ hay là ánh mắt, chỉ khi nào bị đánh một trận đau đớn thì nàng ấy mới chịu học.
Sau này, tú bà đều phải dựa vào nàng ấy mới kiếm ra tiền nhưng cũng không chịu chăm sóc chu đáo nữa. Trong lòng tú bà cho rằng Thất Thất chính là một nha đầu ngu ngốc, lời ngon tiếng ngọt, ăn ngon uống tốt đối với nàng đều không được, chỉ đến khi bị đánh một trận tơi tả mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc Thanh Hoan còn sống không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ cho nên bây giờ nhập vào thân thể của Thất Thất, đương nhiên nàng sẽ không để cho thân thể này phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Nàng tuy không phải lá ngọc cành vàng nhưng cũng là thiên kim tiểu thư, tự tin với một bụng thi thơ, khí chất tất nhiên cũng không thể tầm thường được. Sau này được ân nhân dẫn theo bên người dạy dỗ lại có thêm kiến thức uyên thâm nhưng dù như vậy thì nàng cũng chưa bao giờ đến thanh lâu nên không biết kỹ nữ có dáng vẻ như thế nào. Lúc này nàng chỉ có thể cố gắng biểu hiện cho giống như một đứa trẻ:
“Vậy… có thể ăn thật no không? Lúc con còn ở nhà thường không được ăn no.”
Đây điều là sự thật. Gia đình Thất Thất nghèo khó, phụ mẫu nhẫn tâm của nàng vì muốn có con trai nên đã bán đi liên tiếp năm người nữ nhi ruột thịt của mình. Từ nhỏ nàng ấy thường xuyên ăn được bữa trước, bữa sau lại nhịn đói cho nên khiến thân thể ốm yếu, mặt mày xanh xao vàng vọt nhưng cho dù bị suy dinh dưỡng, mặt mày nàng ấy vẫn xinh đẹp vô cùng. Có thể thấy được, nếu nàng ấy mà được chăm sóc kỹ càng thì sẽ xinh đẹp đến nhường nào.
Thanh Hoan lúc còn nhỏ cũng thường xuyên bị bỏ đói, bị đích tỷ trong nhà thường xuyên ăn hiếp. Những lúc đói bụng nàng sẽ nhổ cỏ dại trên đất lên mà lấp đầy bụng. Cuộc sống khổ sở đó nàng đã phải trải qua rất nhiều năm nếu không gặp phải ân nhân chỉ sợ nàng đã sớm bị chết đói rồi.
Tú bà nghe vậy sững sờ một lúc rồi mới vẫy vẫy khăn lụa khiến một làng hương thơm chui vào mũi nàng, sau đó bà cười đến phong tình vạn chủng:
“Nếu con ngoan ngoãn nghe lời ta, con muốn được ăn cái gì thì sẽ được ăn cái đó. Những cô nương ở Ỷ Hương viện này người nào không phải mang vàng đeo bạc chứ? Nha đầu con không ngờ lại lanh lợi như vậy, chỉ cần con chăm chỉ học tốt những gì ma ma dạy thì sẽ còn được hưởng phúc dài dài!”
Thanh Hoan cười:
“Vậy thì con sẽ ở lại!”
Chớp mắt một cái đã trôi qua rất nhiều năm đã đến lúc Thanh Hoan mười hai tuổi. Trong năm năm này, tú bà dạy cái gì nàng cũng đều nghiêm túc học tập, nếu so với các tỷ muội khác thì nàng là người học nhanh nhất, hơn nữa còn là người học tốt nhất.
Cộng thêm tính cách của nàng dịu dàng, hiền thục lại biết lấy lòng người, quả thật khiến người khác rất là vui vẻ. Ngay cả tú bà cũng đã đối đãi với nàng như nữ nhi của mình. Nếu so sánh với tính cách quật cường của Thất Thất thì tính tình Thanh Hoan lại hoàn toàn khác nhau. Thanh Hoan đã từng chịu khổ cho nên nàng hiểu được trên thế gian này người nào cũng có nổi khổ riêng không thể nói ra. Ví dụ như những tỷ muội sống trong Ỷ Hương viện này, các nàng không ai tự nguyện bán thân cả, không phải bị người lừa gạt thì bị người xấu bắt đến nhưng một khi bước chân vào nơi này thì cả đời cũng đừng nghĩ đến việc đi ra nữa.
Lúc đi theo ân nhân, Thanh Hoan đã từng học qua cầm kỳ thư họa, nữ công gia chánh nên biết được một ít. Đến khi tú bà dạy dỗ có những thứ khiến nàng xấu hổ mặt đỏ tới mang tai nhưng tất cả nàng đều cắn răng nhịn xuống. Lâu ngày, ngay cả lúc nhìn thấy các tỷ muội cùng khách nhân ân ái triền miên, nàng cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Thanh Hoan dễ ngại ngùng, tính cách lại đơn thuần, nhút nhát nên tú bà cũng không ép buộc nàng phải xem xuân cung đồ. Nhưng mà đã là nữ nhân ở Ỷ Hương viện này thì cho dù có xinh đẹp hay là tài hoa hơn người, học đủ thứ thi thư lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa tinh thông, chẳng qua cũng chỉ để hầu hạ tốt hơn cho đám nam nhân kia thôi. Phục vụ tốt cho đám nam nhân kia thì mới kiếm bạc được, nó còn có thể bảo vệ cho da thịt mảnh mai và cả dung mạo xinh đẹp trên người nữa. Tú bà rất thích Thanh Hoan nhưng vẫn quyết định bán đấu giá khai bao nàng, nha đầu không nhiễm chút bụi trần như nàng không phải là thứ các nam nhân kia thích nhất sao?
Ở một nơi dơ bẩn thế này lại xuất hiện một đóa hoa lan tinh khiết, tựa như tiểu bạch thỏ rơi vào tay đàn sói, nhất định là có thể gợi lên lòng thương xót và dục vọng chiếm hữu của một đám nam nhân. Nhất là những gì Thanh Hoan đã học được lúc huấn luyện, ánh mắt của nàng kiều mị mê hồn, trên người nàng vừa có khí chất tao nhã của tiểu thư khuê các lại vừa có cảm giác quyến rũ mê hoặc của nữ tử phong trần. Từ lúc điều dưỡng thân thể của Thanh Hoan bà ta đã kiểm tra qua, thân thể của nha đầu này đúng là cực phẩm trăm năm khó gặp, trước huyệt bạch hổ long châu sau huyệt là ngọc qua phong hút, một nữ nhân không tầm thường như vậy nhất định có thể làm cho nam nhân trong thiên hạ này mất hồn, nha đầu này nhìn nhu nhược như vậy, không ngờ trời sinh có được thân thể tốt như vậy!
Nếu nói khó nghe một chút với thân thể này nếu không được vào cung hầu hạ vua chúa thì trời sinh phải làm kỹ nữ, một cánh tay ngọc ngàn người gối, một đôi môi vạn người nếm!
Nhưng dù có nghĩ như vậy thì tú bà vẫn chú ý tới tâm tư của Thanh Hoan, sợ nàng bởi vì dung mạo xinh đẹp lại tài hoa hơn người mà kiêu ngạo, không biết thân phận của chính mình, càng lo lắng nàng sẽ giống như những cô nương khác luôn ôm ý nghĩ hoàn lương. Các nàng nếu đã làm kỹ nữ thì một ngày làm kỹ thì suốt đời sẽ phải làm kỹ, điều này đã khắc sâu trong xương cốt có cố lau đi cũng không sạch được.
Nhưng mà đến lúc bà ta thông báo cho Thanh Hoan biết ba ngày sau sẽ đưa nàng đi bán đấu giá, nha đầu này lại rất bình tĩnh đón nhận:
“Ma ma nuôi dưỡng con nhiều năm, cho con ăn học lại dạy con nhảy múa. Con đã bị bán vào chỗ này thì vĩnh viễn sẽ là người của Ỷ Hương viện, ma ma cứ yên tâm, nữ nhi sẽ không học theo những tỷ muội khác lấy tính mạng của mình ra uy hiếp người đâu.”
Mấy năm qua, bà ta quan tâm lo lắng cho nàng. Tuy nói là tú bà nuôi dưỡng nàng vì muốn nàng lớn lên làm cây rụng tiền cho bà ta. Nhưng cũng đã chăm sóc chu đáo cho nàng, cho dù là phụ mẫu ruột thịt thì có mấy người đã làm được như vậy chứ? Nữ hồn Thất Thất tính cách cố chấp không bao giờ chịu cúi đầu nên tú bà cũng không cần phải giả bộ trước mặt nàng ấy. Mà bản thân nàng ấy cũng phải ăn đòn tơi tả, phải chịu đau khổ về mặt thể xác, đây cũng là số mệnh.
Khi nghe nàng nói xong, tú bà hết sức vừa lòng nên càng đối xử với nàng tốt hơn nữa.
Vào ngày khai bao đấu giá, Thanh Hoan được ngâm toàn bộ cơ thể trong sữa dê rất lâu. Từ khi nàng vào Ỷ Hương viện, tú bà thường đem sữa dê cho nàng điều dưỡng thân thể. Cho đến nay thì thân thể của Thanh Hoan có thể nói là đụng vào là vỡ, làn da trắng nõn như tuyết, mịn màng như lụa.
Ở kỹ viện các cô nương đều mặc quần áo mỏng manh. Ở nơi này không có cái gọi là tam tòng tứ đức nên không có cái gì là không cho nhìn. Thanh Hoan thì lại khác, nàng luôn luôn mặc áo trắng. Mà áo trắng thì càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết cùng dung mạo xinh đẹp hơn hoa của nàng, quả thật rất đơn giản lại thoát tục không nói nên lời. Nhất là khí chất thư hương tiểu thư cùng với ánh mắt quyến rũ kia ở trên người nàng, được kết hợp vô cùng hoàn mỹ, càng làm lòng người say mê.
Trong một thế giới tối tăm dơ bẩn, đột nhiên nở ra một đóa hoa lan thánh khiết, ai mà lại không động lòng được cơ chứ? Nàng được giấu càng kĩ thì càng cho thấy nàng cùng những cô nương khác không giống nhau. Tóc dài đen nhánh chỉ đơn giản buông xõa xuống bờ vai, đôi môi đỏ hồng, đôi mắt to tròn, được đặt trên một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Ở nơi này những cô gái mười hai tuổi đã không thể nào bình yên lớn lên nữa, có vài người nhỏ tuổi hơn đã phải đi hầu hạ cho đám nam nhân rồi, bắt đầu từ lúc đó thì phải ở lại nơi này cả đời.
Màn che kéo lên Thanh Hoan yên lặng ngồi trên nhuyễn tháp, tà váy trắng tùy ý phân tán xung quanh, mái tóc đen nhánh bị làn gió thổi bay lên, toàn thân nàng giống như tiên nữ sắp bay lên vậy.
Đám khách nhân kinh diễm, hít vào một hơi thật dài. Giá cả rất nhanh được nâng lên tới hai ngàn lượng hoàng kim.
Không có gì đáng kinh ngạc khi Thanh Hoan lại rơi vào tay lão viên ngoại cao tuổi. Ánh mắt lão ta nhìn Thanh Hoan giống như ánh mắt của con sói già đói khát nhìn miếng thịt thơm ngon, đầy tham lam và độc ác.
Thanh Hoan ở nơi này làm kỹ nữ năm năm căn bản không có cơ hội đi ra khỏi cửa, càng đừng nói đến việc đi tìm Quân Vô Nhai. Vì vậy nàng cũng chỉ có thể giống như Thất Thất, yên lặng chờ đến ngày bị bán đấu giá rồi mượn lão viên ngoại này chờ Quân Vô Nhai đến anh hùng cứu mỹ nhân.
Tâm tính nàng sau năm năm rèn luyện ở đây đã trưởng thành hơn nhiều. Lúc còn sống nàng từng bị hành hạ qua nên lòng dạ sớm đã trở nên sắt đá. Ở trên cầu Nại Hà, Thanh Hoan có thể quan tâm đến Thất Thất như vậy chỉ sợ là do hoàn cảnh hai người có chút giống nhau.
Lão viên ngoại dẫn Thanh Hoan về phủ đệ riêng của lão, nhìn thấy Thanh Hoan ngây thơ không hiểu chuyện, liền giở thủ đoạn để nàng chủ động cởi quần áo xuống trước. Sau đó lão ta trở mặt dùng dây thừng trói tay chân nàng lại, không biết đã tìm được cây roi từ nơi nào, không ngừng đánh lên người nàng.
Tuổi tác lão ta đã lớn, muốn hoan hợp sợ là cũng lực bất tòng tâm. Nhưng con người càng là thiếu thứ gì thì lại càng ham muốn thứ đó, đây cũng là nguyên do lão ta thích ấu nữ, có lúc cả ấu nam lão ta cũng không buông tha.
Thanh Hoan chịu đựng đau đớn trên thân thể. Trong năm năm này thì thanh âm của tiểu cô nương kia đã không còn vang lên trong đầu nàng nữa, dường như khi nàng đi vào thế giới này rồi thì phải hoàn toàn dựa vào năng lực của chính mình mà hoàn thành nhiệm vụ.
Thanh Hoan rất biết cách cam chịu số phận cho nên nàng tin mình sẽ làm được. Nàng từng bị cắt nhũ khâu âm, nổi đau khổ đó còn chịu được thì trận roi nhỏ bé trước mắt này có đáng gì? Vì để lát nữa tỏ ra thảm thương hơn, nàng còn cố ý lộ ra phần bụng và ngực mềm mại nữa. Vết máu tràn ra khắp nơi càng kích thích thú tính của lão viên ngoại.
Lúc Thanh Hoan cảm thấy mình sắp bị đánh chết thì Quân Vô Nhai cũng chậm rãi xuất hiện. Hắn từ cửa sổ nhảy vào trong phòng, đối với hành vi của lão viên ngoại tràn đầy tức giận. Nhưng chuyện hắn làm đầu tiên không phải là ra tay giáo huấn lão ta, mà là cởi chiếc áo choàng màu xanh trên người mình xuống, phủ lên thân thể Thanh Hoan, che đi những vết thương nhiều không đếm nổi trên người nàng.
Lúc này, Thanh Hoan dường như hiểu được tại sao nữ hồn Thất Thất lại yêu phải nam nhân này!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!