Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ? - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ?


Chương 11


Mặc chiếc áo sơ-mi tôi tự suy cho cùng những việc làm của mình thật ngớ ngẩn và nhảm nhí. Chưa bao giờ tôi lại quan tâm một người con gái đến như thế. Hôm nay tôi tự nghĩ co lẽ không nên để em làm tâm điểm nữa nên đi một mình đến trường. Lên đến trường Quái lạ. Hôm nay em không đi học nữa sao. Đợi chờ miết. Tiết 1 không thấy em đâu. Tôi gọi điện thoại ” thuê bao quý khách …. ” bực bội tôi đập luôn chiếc điện thoại của mình. Phóng nhanh chiếc xe qua nhà em, chết tiệt! Cửa khoá. Tôi về nhà. Cứ thế nằm lì trên giường. Qua một ngày, hai ngày, cuối cùng cũng cuối tuần, không một chút nào tung tích của em, tôi hơi buồn một chút. Bước lững thững xuống nhà. Anh Bình hỏi :

– Tuần nay sao vậy ?

– Không sao ạ ?

– Mà 8h là bên đó tổ chức đó nha. Anh nói thêm.

Tôi không trả lời và lại đi lên lầu. Cầm điện thoại lên. Phong nhắn tin. ” 7h55 tao qua đón mày “. Tôi không trả lời, lặng lẽ vô phòng thay đồ. Một tiếng sau, tôi đã có mặt trên con Audi của nó.

– Này, tuần này sao vậy ? Phong hỏi

– Có sao đâu. Tôi nói

– Như bị seven Love ấy. Nó chọc

– thôi đi, nói nhiều quá. Tôi hơi bực.

– thằng khỉ này. Tao đập cho bây giờ giám nói tao nói nhiều à. Nó lên giọng

Tôi không thèm trả lời. Cuối cùng cũng đến nơi. Xuống xe. Chúng tôi chẳng khác gì tâm điểm. Bọn con gái thì nhìn chằm chằm. Tôi mặt lạnh lùng. Còn tên Phong thì cười tươi lắm. Hôm nay, hoạt động của chúng tôi là chơi và giao lưu. Tôi cũng chẳng ngạc nhiên khi anh Bình là linh hoạt viên. Có 8 đội mỗi đội 39 người. Qua mấy lượt chơi thì đội tôi dẫn đầu đương nhiên Mấy trò chơi đó chẳng có gì khó với chúng tôi cả. Cuối cùng đến giờ ăn trưa. Mỗi người mỗi phần nói chung là tự phục vụ là chính. Tôi không ăn, đi lấy ít nước uống tôi chạm phải mặt em. Hai chúng tôi nhìn nhau hồi lâu. Mặt em hơi đỏ lên, anh Bình từ đâu đó tiến tới nói chuyện cùng em trông có vẻ thân mật lắm, anh cũng nhận ra vẻ nhìn thẫn thờ của em hướng về tôi.

– Kỳ hả ? Ra đây anh chưa cùng tụi anh luôn. Anh Bình nói.

Tôi không nói gì chỉ đi cùng. Ba chúng tôi ngồi một nơi ít người. Anh Bình lên giọng nói chuyện.

– Ủa ? Hai người quen nhau hả. Anh hướng về tôi và em.

Tôi không trả lời, không trả lời bởi tôi muốn em trả lời trước. Em cười nhẹ nhàng và không nói gì. Do đợi chờ câu trả lời lâu anh Bình cất giọng.

– Này, hai người này kì cục nha. Anh cười.

Rồi nói chuyện linh tinh, ngồi ba người nhưng tôi là người im lặng để hai người nói chuyện cùng nhau. Trông họ thân mật lắm, có lẽ em cười nhiều hơn khi ở bên anh tôi. Nói hồi, anh đứng lên và hỏi bọn tôi muốn uống gì không anh lấy cho. Tôi nói anh cho tôi một cốc cam, còn em thì nước chanh. Anh đi lấy nước, hai chúng tôi im lặng, có lẽ chẳng biết nói gì hơn, mà thật sự cũng không có gì để nói. Phá sự đi sự âm thanh tĩnh mịch ấy là câu nói của thằng bạn thân tôi.

– Thy em đi đâu mấy ngày này vậy, để lại thằng bạn anh thất tình mấy ngày nay mất ăn, mất ngủ ? Mà sao lại làm chồng yêu đau buồn thế !!!! Thằng Phong nói một tràng.

– Ơ…. Anh hiểu lầm rồi. Em hơi đỏ mặt, ngượng nghịu nói.

– Anh biết rồi, vợ chồng thì có gì về nhà đóng cửa bảo nhau, đừng có nhanh tàn như thế. Thằng bạn anh trông vậy thôi, chứ nó chưa có mối tình đầu luôn đâu. Phong văn chương cắt lời em.

– Này, thằng kia. Không ai nói là mày bị câm đâu. Tôi nặng giọng một chút.

– Yêu người ta mà không giám nói thế mới nói là câm á. Nó phăng lại nguyên một câu.

– Này, này … Tôi định đánh nó.

Hên cho nó có cái tài chạy nhanh nên thoát khỏi tôi, em ngượng nghịu cười.

– sao lại cười, tôi hỏi.

– cười thì cười chứ sao. Em nói.

– cái gì cũng có nguyên do của nó chứ. Tôi trả lời.

– Chắc gì !!! Em trả lời.

– đúng rồi không phải bàn đâu. Tôi nói

– Thế yêu có nguyên do không ? Em nói.

Người tôi cứng đờ ra trong giây lát rồi trả lời .

– Không.

– vậy sao anh nói cái gì cũng có nguyên do. ?? Em quay sang nhìn tôi.

– Ờ….. Riêng yêu thì không ? Tôi cười nhẹ.

Đúng lúc ấy thì anh Bình về, đưa tôi và em nước uống.

– hai người này nói chuyện yêu đương gì đó, tôi là tôi nghe hết rồi đó nha. Anh cười.

– ơ….. Anh hiểu lầm rồi. Không phải như anh nghĩ đâu. Em hua hua tay. Trông em lúc này đáng yêu chết đi được.

Tôi chỉ mỉm cười nhẹ. Rồi anh ngồi xuống trò truyện.

– Này, mà em biết Kỳ hả ? Anh Bình hỏi Thy.

– vâng ạ. Em nói đủ nghe.

– Uh. Em thấy Kỳ thế nào kiêu căng lắm phải không ? Anh Bình cười.

Em cười, bây giờ đến lượt tôi lên tiếng:

– Này, anh thôi bôi xấu em được rồi ấy.

Anh cười và trả lời.

– Sự thật phũ phàng mà em.

– Này ! Anh muốn chết hả ? Tôi hơi cáu.

– Hiazzzzz. Có thì nhận đi làm gì mà lóng zậy. Anh nói kiểu châm biếm.

Vừa nói dứt câu, tôi huých tay làm anh đau điếng. Mà cũng chẳng để ý, em ngồi cười tủm tỉm nãy giờ. Tôi và anh Bình dừng cái trò lố bịch. Đứng lên chỉnh chu trang phục anh xin đi trước, em cũng léo nhéo đi theo. Tôi bực một chút nhưng có làm gì được đâu ngoài việc đứng nhìn. Oài, điên đầu thật, đúng là người nổi tiếng. Vừa đến chỗ tập trung là gái lại bu đến. Nhưng tôi tỏ vẻ lạnh lùng chắc có chút kiêu kì, không trả lời câu hỏi nào hết. Bọn con gái cũng tự nhủ rằng đã đến lúc nên tránh xa tôi. Mặc dù đã 1h chiều rồi đấy nhưng trời vẫn nắng gắt, thế nên chương trình thay đổi, thay vì sinh hoạt thì chúng tôi được nghỉ chưa. Hiazzzzzz. Nói thật chứ tôi cũng chẳng biết nghỉ ở đâu nữa. Được thằng bạn thân thì đi dại gái rồi, nhưng may cho cuộc đời là đi lang thang tôi vẫn kiếm được một chỗ nghỉ lí tưởng, đang tính bước đến đập vào mắt tôi là hình ảnh của em và anh Bình hai người đang tay trong tay. Cái quái gì vậy ???? Tôi khó chịu và lờ đi. Thật sự tôi cảm thấy hơi khó hiểu, này mà tôi bị gì vậy. Người ta có người yêu rồi, tôi bị khùng hả trời. Đang suy nghĩ ngẩn ngơ, một ly nước trước mặt tôi.

– Chú uống nước chứ ạ. ???

Tôi nhìn lại, thì thấy một bé gái chừng lớp 5.

– Ờ, cám ơn bé. Mà trông anh phải gọi bằng chú à. Tôi trả lời.

– hì hì. Thì tại lớn hơn cháu nên cháu gọi thế ạ. Cô bé trả lời.

– này, cô bé. Gọi tui bằng anh thôi nhé. Tôi nhẹ nhàng kéo mũi cô bé.

Con bé cười hớn hở. Trông nó cười sao mà hạnh phúc vậy ? Tôi cảm thấy nhẹ nhàng, nụ cười ấy gần giống em. Tôi cười nhẹ.

– mà bé này, hình như em hơi nhỏ tuổi để tham gia nhỉ ? Tôi hỏi.

– à. Bé phụ với mẹ. Mẹ bé là ban ẩm thực ạ. Bé con hồn nhiên trả lời.

– Mà bé tên gì ??? Tôi nói.

– nờ a Na, ạ. Bé nhí nhảnh.

– tên thật cơ !!!! Tôi hỏi.

– bé thích tên này cơ, ai hỏi bé cũng nói tên này hết. Cô bé cười.

– thế anh tên gì. Bé Na hỏi thêm.

– ghép chữ ‘K’ và chữ ‘Y’ thêm dấu huyền ta sẽ được chữ gì nào ? Tôi nhìn bé.

– Kỳ ạ. Cô bé nhí nhảnh đáp.

– mà tên thiệt hay giả ạ. ??? Cô bé hỏi thêm.

– tất nhiên là tên thiệt rồi. Ai giống bé nói tên giả đâu. Tôi kéo giài câu cuối giống con nít.

– tên giả thì sao. Bé hếch mặt lên nhìn dễ thương không chịu nổi.

– thì là người, thích người ta không muốn biết gì về bản thân mình á. Tôi lại kéo dài.

– hứ, ai bảo thế. Bé nói.

– vậy chứ nàm thao. Tôi ngân nga.

– Đơn giản. Tôi làm thế bởi vì tôi thích thế. Bé nói lên giọng như người lớn.

– Ù ôi. Ghê nhờ. Khuôn mặt tôi hết sức biểu cảm.

– Chuyện. Na Na mà lại. Bé cười tươi.

– mà Na Na này sao bé mang ước cho anh vậy. Tôi hỏi.

Bé cười tủm tỉm.

– Bé thấy anh đẹp trai thì mang nước cho anh thôi. Bé nói tự nhiên cực.

– Này ! Cô bé không phải ai đẹp trai cũng thích được đâu. Tôi nói.

– hì hì. Ai đẹp trai mà chẳng tốt bụng cơ chứ. Bé nhí nhảnh.

Tôi nhìn bé thở dài. Cô bé Na Na có nước da màu sáng, khuôn mặt dễ thương, nói truyện lúc ảo mộng lúc triết lí của tôi ơi. Cô bé có biết rằng thế giới ngoài kia còn nhiều cái phức tạp hay không, mọi chuyện không như cô truyện cổ tích đâu.

Sau suy nghĩ đó Tôi nói với Bé:

– Không phải ai cũng như thế đâu Na Na à. Thế giới phức tạp lắm, nhất là chuyện tình cảm.

– Mà này ! Bé đang còn nhỏ đừng yêu đương sớm đó. Cứ ảo mộng trong cuộc sống. Còn tình cảm và tiền bạc đừng bao giờ nhé. Tôi nói thêm.

Bé dùng tay ra hiệu cho tôi cúi người xuống. Ghé sát tai tôi bé nói thì thầm.

– Anh nhìn rõ đẹp trai mà tâm hồn thì như cụ già ấy. Nói xong Bé chạy luôn.

Tôi cười khúc khích như người tự kỉ.

– Bữa nay thân thiện với con nít quá ta. Anh muốn làm bố rồi hả. ? Câu nói của ai đó thốt lên, tôi quay lại thì thấy đó là em.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN