Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ? - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ?


Chương 18


– lâu lắm rồi bố mới được ăn vị canh chua ngon như thế này. Hân này phải con nấu không vậy ? Ông nói.

– Dạ vâng còn có sự giúp đỡ của em Thy nữa ạ. Chị Hân cười tươi.

– bố à, nói vậy chứ, chị Hân chỉ phụ linh tinh thôi, còn người nấu chính là Thy đó bố. Tôi nói.

– trời, thằng bé này. Phải để chị nở mày nở mặt chút chứ. Chị Hân đáp.

– Cháu nấu ngon thật, mà theo con mắt bác nhìn thì hình như cháu không phải là người Việt Nam thì phải. ? Ông nhìn Thy và đáp.

– dạ vâng. Cháu ở Pháp mới qua Việt Nam được mấy tháng thôi ạ. Thy cười.

– ồ vậy mà nấu được nhiều món ngon nha. Hân con phải học hỏi em nó nhiều đó nhe. Ông cười.

– dạ cháu không dám, thực ra cháu còn phải học hỏi chị Hân nhiều điều. Em nói.

– cháu không cần khách sáo đâu. Mà thôi cả nhà ăn đi cho

Nóng. Ông đáp.

Bữa tối rất vui vẻ, có lẽ vui vẻ chỉ là từ nói lên tâm trạng của bố, chị Hân tôi và em. Bữa tối kết thúc lúc 7h30.

– phụ em xíu đi. Em nháy mắt tôi.

Thế là Hai chúng tôi dọn chén trên bàn ăn, còn cả nhà lên phòng khách. Đang rửa thì tự nhiên hai chị Nhã Uyên và Kim Liên bước xuống.

– muối ở đâu vậy ? Kim Liên cất giọng hỏi.

Hai chúng tôi không ai trả lời giống như cô ta đang độc thoại nội tâm ấy. Mà khốn câu hỏi của cô ta có chủ ngữ đâu ấy mà. Đúng lúc ấy chị Hân chạy xuống.

– sao mà lâu vậy, hộp muối trên bàn này. Chị nói.

– tại không thấy. Kim Liên trả lời rồi đi thẳng lên nhà.

Nhã Uyên cũng đi theo, chị Hân nhìn hai cô lắc đầu rồi đi lên nhà.

– em này, thấy gia đình anh thế nào ? Tôi hỏi em.

– Bố anh và chị Hân vui tính cực còn anh Nghĩa với Anh Thiên em chưa tiếp xúc nhiều nên chưa biết sao nữa ạ ! Em cười.

– uh. Hai ông anh thì cứ từ rồi biết thôi. Rửa chén xong hai mình lên nhà nhé. Tôi nói.

– không lên nhà chứ anh định đi đâu ? Em nói kiểu chọc ghẹo.

– đi lên trển phòng anh xíu ấy mà. Tôi cười.

– làm gì ? Em nhìn tôi.

– cứ làm theo suy nghĩ của em đi. Hai chúng tôi bật cười.

Cuối cùng đống chén bát cũng đượv thanh toán xong. Lên trên nhà thì chị Hân đang gọt hoa quả cho cả nhà. Con hai cô kia thì cứ sát sát hai ông anh. Bố thì không nói câu nào.

– Oa! Hai đứa xong rồi ấy hả ? Chị Hân lên tiếng.

– Dạ vâng. Em đáp.

– có vất vả lắm không ? Bố tôi hỏi.

– Dạ sao không đâu ạ ! Em cười.

– muốn làm vợ của em út chị thì phải chăm lo rửa bát nhiều nhiều đó nha. Chị Hân chọc em.

– phải rồi. Bố tôi hùa theo chị Hân.

– Chị Hân nhé khách đến nhà mà cứ bắt người ta làm không à. Như vậy là không vui đâu nhé. Tôi nói.

– khách là ai ? Trước sau gì bé Thy chẳng là người một nhà. Chị Hân cười.

– phải rồi, con trai à. Con xét chữ khách xa vời quá rồi. Bé Thy hiền lành, mà giỏi thế này thì sao là khách được. Ông nói tiếp.

Em ngượng đỏ mặt.

– Thôi chúng ta không nên độc chiếm con dâu tương lai thế chứ! Tôi lên tiếng.

– a này. Em huých nhẹ vào tay tôi.

Sau đó, chúng tôi ngồi xuống ghế và nói những câu chuyện hài. Ngồi được một lúc em ra hiệu cho tôi xin phép ra về. Tôi hiểu ý liền đứng lên nói.

– thôi! Cũng muộn rồi con đưa Thy về đây ạ.

– dạ. Con xin phép đưa Liên về luôn ạ. Anh Thiên hùa theo tôi.

– được rồi mấy đứa đi cẩn thận nha. Ông nói cách hiền hoà.

Bánh xe lăn quay theo vòng.

– anh này. Em nói.

– sao. ? Tôi hỏi.

– ừm. Tuần sau ấy thứ bảy bên don bosco có sinh hoạt hai ngày một đêm ấy vào thứ bảy và chủ nhẬt. Anh đi không ?

Em hỏi tôi.

– thế em có đi không ? Tôi đáp

– em cũng muốn đi nhưng thứ bảy phải đi học, em đang nghĩ. Em nói.

– về lập dàn cầu cho thầy cô ốm đi rồi nghỉ ! Tôi cười.

– lập dàn là sao ? Em hỏi.

– giống như là bùa ấy. Tôi đáp.

– àaa.. Mà a này, làm vậy có được không ? Em hỏi.

– em ngây thơ thật ấy. Tôi cười.

– thì anh nói đó thôi. Em nói giọng dận dỗi

-ờ thì anh có ý kiến kì thị gì đâu, về lẬp thử đi, có khi hiệu nghiệm đó. Tôi nói.

– phải hơm đó. Em đắn đo.

– hơm. Tôi cười.

– vậy mà nói người ta như thiệt ấy. Em wanh tôi một cái vào tay.

– hì hì. Này em nghe anh hát không ? Tôi nói.

– tất nhiên là có rồi ạ. Em nhí nhảnh nói.

– nghe bài gì nhỉ ? Daylight nhé. Tôi đáp.

– vâng anh cứ hát đi. Em nói.

Here I am waiting, I’ll have to leave soon

Why am I, holding on?

We knew this day would come, we knew it all along

How did it, come so fast?

This is our last night but it’s late

And I’m trying not to sleep

Cause I know, when I wake, I will have to slip away

And when the daylight comes I’ll have to go

But tonight I’m gonna hold you so close

Cause in the daylight we’ll be on our own

But tonight I need to hold you so close

Oh-woah, oh-woah, oh-woah

Oh-woah, oh-woah, oh-woah

Here I am staring at your perfection

In my arms, so beautiful

The sky is getting bright, the stars are burning out

Somebody slow it down

This is way too hard, cause I know

When the sun comes up, I will leave

This is my last glance that will soon be memory

And when the daylight comes I’ll have to go

But tonight I’m gonna hold you so close

Cause in the daylight we’ll be on our own

But tonight I need to hold you so close

Oh-woah, oh-woah, oh-woah

Oh-woah, oh-woah, oh-woah

I never wanted to stop because I don’t wanna start all over, start all over, babe

I was afraid of the dark but now it’s all that I want, all that I want, all that I want.

– sao anh không hát nữa. Em nói.

– tới đây thôi là được rồi hì hì, em thấy sao. Tôi hỏi.

– bài hát hay nhưng buồn lắm. Em nói và quay ra phía cửa sổ.

– em nghĩ gì vậy. Tôi nói nhẹ nhàng.

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng những câu nói cũng được thốt ra.

– uh, nghe anh hát giống như mai mình phải xa nhau ấy. Em nói từ từ.

Tôi bật cười và nói.

– ngốc này, anh không hứa trước được điều gì nhưng anh chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ rời bỏ người mình yêu thương.

– móc ngéo đi. Em cười.

Tôi đưa tay ra và em cũng thế. Thế là Chúng tôi móc ngéo, hoàn thành nhiệm vụ. Bánh xe rồi cũng dừng lại. Mở cửa xe em bước xuống.

– bái bai anh. Ngủ ngon hen. Em vẫy tay.

– em cũng vậy nha. Tôi cười.

– vô nhà đi kẻo lạnh. Tôi nói giọng ấm áp

Em cười hiền hoà đi vô nhà. Tôi chạy xe về. Khung cảnh ở nhà im lặng, mọi người có mặt đầy đủ.

– sao con không đi chơi rồi xíu hẵng về. Bố tôi nói.

– Dá. Mặt tôi ngẩn ngơ.

– Ý bố nói sao em không đi chơi với

Bé Thy một xíu nữa. Chị Hân giải thích.

– Muộn rồi mà bố. Tôi đáp.

– Vậy là tốt rồi. Bố tôi cười.

– có chuyện gì vậy ạ ? Tôi hỏi.

Chị Hân và bố cứ tủm tỉm cười còn hai ông anh thì vẻ mặt nghiêm trọng.

– bố này, tí nữa Uyên xin phép về Thành phố có việc ạ. Anh Nghĩa nói cẩn trọng.

– uh. Bận việc hả ? Uh. Không sao đâu. Ông đáp.

Anh cười gượng. Đồng hồ điểm 9h30.

– thôi, muộn rồi cả nhà, đi ngủ thôi nào ???!!! Chị Hân nói vui vẻ.

– mà mấy giờ bọn con ra sân bay. Bố tôi hỏi anh Nghĩa.

– dạ. Khoảng 11h Ạ. Anh nói.

– uh. Đi cẩn thận nha. Bố không ra chào được. Ông đáp.

– dạ vâng. Không sao đâu bố. Thôi bố nghỉ đi ạ. Anh Nghĩa nói.

Rồi sau đó Chúng tôi, ai về phòng người đó.

“em ngủ chưa. ? ” tôi nhắn tin cho em.

” em ngủ rồi. ” em nhắn lại.

” thế ai trả lời z.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN