Nữ Hoàng Ai Cập Asisư
Chương 15
– Nữ hoàng, người thật sự không còn tình cảm gì với bệ hạ nữa sao?
– Sao em lại hỏi như vậy?
– Em…. Em chỉ thấy dạo này người rất lạ, cười hơn trước rất nhiều, chưa kể còn ra sức chọc ghẹo hoàng đế Menfuisư cùng Carol…
– Thì sao?
– Trước đây chẳng phải người rất yêu bệ hạ sao?
– Ari à, nếu thấy không có hi vọng thì hãy từ bỏ đi may ra sống tốt hơn! Menfuisư dù gì cũng là em trai của ta, chúng ta tốt nhất là không nên có quan hệ, chưa kể người Menfuisư yêu là Carol, ta không muốn mãi đi theo phá hoại, làm người thứ 3 luôn bị người ta khinh thường… Đối với ta mà nói, chỉ cần nhìn thấy Menfuisư hạnh phúc là ta mãn nguyện rồi…
Ari cắn chặt môi để không khóc thành tiếng….
– Nữ hoàng, em biết người đang buồn lắm… người không cần phải kìm nén như vậy đâu… ước mơ lớn nhất của người chính là sinh cho hoàng đế Menfuisư một đứa con bụ bẫm… giờ hoàng phi Carol lại có thai…
– Ari, em đừng nói nữa…. ta không sao hết… rất vui vẻ là đằng khác! Ở bên Carol, Menfuisư mới có thể là một vị vua tốt!
Ari ôm nàng mà khóc rống lên, mấy cung nữ còn lại cũng rấm rức mà khóc, mắt mũi đỏ hoe… Này các cô, ta không khóc thì thôi, sao các cô… Rõ khổ!
HAIZ… sau khi ngồi dỗ đám tì nữ mít ướt kia, Asisư mới có thể đặt lưng xuống gối mà ngủ một giấc cho ngon lành! Bất chợt nàng lại suy nghĩ, theo như tình tiết trong truyện sẽ không có chuyện Kafura tự do nhảy múa quyến rũ Menfuisư, Carol vì hiểu lầm Menfuisư mà nhảy xuống sông Nin tự vẫn sau đó trở về thế kỉ 21, cuối cùng là bị Asisư hại cho sảy thai. Có điều bây giờ Garashu thảm bại không có lực lượng để đánh Ai Cập, Asisư nàng thì càng không hại Carol, chỉ có Kafura là đáng lo thôi, không biết cô ta có thể làm được những chuyện gì… Còn nàng và Izumin thì sao nhỉ?
– Á, trời ơi là trời…
Asisư ngồi bật dậy, đá bay cái chăn xuống đất, ngồi vò đầu trên giường như mấy bé mới ăn cắp chuối chiên ngoài chợ… Sau một hồi, nàng lại thả mình rơi tự do, nằm phịch xuống giường. Giường của nữ hoàng nằm nghe êm thật! haha! Mai phải làm gì đây? Hay là quay về Hạ Ai Cập nhỉ? Nàng có ý định về đó lâu rồi nhưng không an tâm mà bỏ Carol ở đây một mình cùng với con nữ hoàng Lybia kia, Carol hiền lành thánh thiện quá, nó không thể nào biết được ai muốn hại nó… suy cho cùng Carol chỉ là cô nhóc mới lớn, từ nhỏ sống trong sự đùm bọc của gia đình nên rất cả tin, không nghi ngờ bất cứ ai; còn nàng từ nhỏ đã phải sống với những bộ mặt giả dối đáng ghét, hoàn toàn phải tự lo cho bản thân mình nên đối với Asisư nàng, Kafura chỉ là chuyện nhỏ… nằm lăn lộn 1 hồi thì nàng bắt đầu buồn ngủ, hai mí mắt nặng trĩu xuống… Izumin đứng bên cạnh giường, nhìn người đang nằm ngủ ngon lành kia mà mỉm cười. Asisư lúc nào cũng vậy, lúc ngủ trông nàng dễ thương hơn rất nhiều! Lấy chăn đắp lại cho nàng, Izumin bất giác cúi xuống hôn nhẹ lên môi Asisư…
– Oáp…
– Chúc nữ hoàng một ngày mới tốt lành!
– Haha, cám ơn các cô nha! Các cô cũng thế ha!
– Nữ hoàng, chúng ta mau thay trang phục ạ, hoàng phi Carol sắp…
– Chị Asisư….
Carol từ ngoài cửa bay vào, chưa kịp để Ari thông báo cho nàng. Asisư mắt nhắm mắt mở nhìn Carol đang ôm mình cứng ngắc, tiếp theo đó Mitamun cũng đi vào, trên tay ôm một bó hoa sen to…
– Hôm qua ta có mượn nợ các người đâu mà mới sáng sớm tới tận phòng ta đòi thế này?
– Haha, em quên mất, chị mau thay quần áo đi, em có trò này rất hay đây!
– Trò gì?
– Bí mật, tí nữa thì biết!
Asisư nghi hoặc nhìn cái bản mặt gian gian của Mitamun cùng Carol, bất chợt nổi da gà… Mitamun từ đầu giờ đến giờ chỉ im lặng, sau đó đem tất cả hoa cho vào một cái bình lớn đặt bên trên hành lang… Chợt Asisư ngạc nhiên quay sang Ari:
– Tối hôm qua em vào đắp chăn cho ta à?
– Dạ? Đâu có?
– Chứ sao ta lại đắp chăn thế này?
– Cái đó, có khi nữ hoàng tự đắp ấy chứ hôm qua em đâu có vào đây?
Quái, hôm qua rõ ràng nàng đã đá nó xuống đất mà? Không lẽ… có ma? Asisư rùng mình, bò ngay xuống giường, ghê quá…
Thế là cả đám kéo nhau đi ăn sáng…
– Carol này, cảm giác làm mẹ như thế nào?
– Haha, khỏi phải chê!!! Chị cứ thử thì biết
– Gì chứ? Ai mà thèm, hừ hừ, ta đây còn thích tự do bay nhảy, chưa muốn vướng vào nấm mồ hôn nhân đâu nhá!
– Thật không đây? – Mitamun cười gian xảo nhìn Asisư! Mitamun đã biết tất cả, kể cả chuyện Asisư và anh trai Izumin của nàng. Hiện tại Izumin đang ở đây không phải vì cô nữ hoàng trẻ con kia sao? Izumin đã mấy lần đến thăm Mitamun nhưng chỉ lén lút, tránh sự dòm ngó của người ngoài!
– Này này, ý gì đây cô công chúa kia? A, phải gọi là tướng quân phu nhân chứ nhỉ?
– ASISƯ!!!!
Mitamun đỏ mặt mà thét tên của Asisư ra, bất chợt khuôn mặt trở nên nghiêm túc lạ thường…
– Không được nhắc tới hắn nữa…
– Ô, sao thế? Các người có chuyện gì à?
– A… ờ, thì…
– Hahah, thôi, có làm cái vẻ mặt nghiêm trọng ấy thì ta vẫn chọc phá cô thôi Mitamun à! Còn non tay lắm háhá!
Mitamun lại phải gào thét tên của Asisư lần nữa….
– Thôi không đùa nữa, tất cả mọi người ra ngoài đi…
– Dạ vâng thưa hoàng phi…
– Có chuyện gì vậy?
– Chị Asisư, hôm nay em quyết định sẽ đi thị sát dân chúng một hôm…
– Cái gì? Ai sẽ đi cùng với em
– Đương nhiên là chị rồi! Mitamun cũng đi mà
– Nhưng… Carol à, em đang có thai đó, Menfuisư sẽ không đồng ý đâu…
– Chàng chắc chắn là không đồng ý rồi, là em chuồn đến đây đó chứ!
– Mitamun, nếu ta đoán không lầm thì Minưê cũng sẽ không đồng ý cho cô đi đúng không?
– Đúng rồi đó, thế nên mới đến đây lôi cô đi cùng mà! Có gì cô bảo kê! Dù gì cũng là chị gái hoàng đế Ai Cập…
– Không, nhất quyết không, mặc dù ta cũng muốn đi lắm nhưng vì sự an toàn của cả 3 nên là KHÔNG…
– Haiz…. Không sao đâu, không đi thì thôi vậy, tiếc quá, em cứ nghe đồn dưới kinh thành có nhiều thức ăn ngon lắm… nhất là gà nướng nha! Kĩ thuật nướng gà của Ai Cập là khỏi chê, nướng làm sao cho chín thịt bên trong mà lớp mỡ bên ngoài không bị chảy hết, rất giòn, rất ngon…
– Khoan…
Cá cắn câu, Carol cùng Mitamun cười thầm, biết ngay là Asisư đã trúng kế…
– Nhưng mà chúng ta phải cẩn thận tối đa, một là hoàng phi Ai Cập, một là công chúa Hitaito, riêng nữ hoàng ta là nhân vật quan trọng nhất nên không thể có chuyện gì xảy ra được đâu nha! Hay là chúng ta cho tì nữ đi theo?
– Không được, đi như vậy sẽ gây sự chú ý đó, càng ít càng tốt
– Vậy ta cho Ari đi cùng nhé! Hay Eri cũng được
– Vâng, cũng được….
– Nhưng mà không được, Ari sẽ không cho đi cho mà xem…
– Haiz… quyết định dắt theo Teti vậy! cô nhóc này hiền hơn!
Thế là ở ba nơi khác nhau xảy ra 3 sự kiện khác nhau! Có điều tất cả đều cùng 1 mục đích…
– Ngươi nhớ đó Minưê, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa… – Mitamun giận dỗi đóng sầm cửa lại, bỏ mặc cho Minưê chết trân ngoài đó, hắn đã làm gì nên tội? Chả lẽ vừa từ trên triều về mở miệng hỏi một câu “Nàng có mệt không” cũng bị giận nữa? … Vào trong phòng, Mitamun cười hàhà, sau đó thay trang phục cung nữ, canh lúc không có ai liền lủi ra ngoài…
Cùng lúc đó, ở cung của Carol…
– Hoàng phi đâu?
– Thưa bệ hạ, hoàng phi nói người cần phải giải quyết chuyện quan trọng ạ
– Chuyện gì?
– Dạ, đang trong nhà vệ sinh…
– =…=”
Ở phòng của Asisư xem ra có vẻ bình yên hơn…
– Ari, em biết không, dạo này ta hay lo cho dân chúng lắm… thế nên mất ngủ
– Dạ, hay để em gọi thái y đến xem?
– Ặc @@
– Nữ hoàng như vậy là đại đức của Ai Cập…
– Haiz… ta… buồn ngủ quá… trong lúc ta ngủ em nhất quyết không đượ để ai vào làm phiền nha, sức khỏe của ta ảnh hưởng rất quan trọng đến đất nước đấy!
Ari hoa cả mắt, run rẩy lui ra ngoài, đóng cửa lại… còn Asisư thì thầm chán nản, ngồi nói cả buổi, nàng ta cũng không biết nàng đang buồn ngủ.
– Oa, đông vui nhộn nhịp quá đi!
– Hắc hắc, không uổng công chúng mình chuồn ra đây! Bọn kia mà biết chúng ta đang ở đây thì sao nhỉ?
– Chắc đập đầu vào tường chứ sao!
– Bây giờ là phần hùn vốn, nào, mau, Carol, em hùn cái gì?
– Hừm, chỉ đem theo mấy cái vòng tay thôi!
– Được, đến Mitamun
– Đôi hoa tay!
– Woa, đồ xịn mà?
– Chịu thôi, ta không có tiền mặt, muốn thì phải lấy của Minưê
– Haha, còn ta thì là cái này!
– Trời đất, cái này là ngọc trai đen rất quý nha, sao lại…
– Hừ, đây là của Garashu tặng cho ta lúc còn ở Ai Cập, ta không thích giữ nên đem đi bán a!
Thế là cả 3 đứng chờ trong khi Teti đem đi đổi tiền. tiếp theo đó là công cuộc ăn chơi trác tán của mấy quý cô! Gặp hàng quán nào cũng vào, thấy nơi nào đông vui cũng bon chen đến, thấy người ta đánh nhau thì đứng cổ vũ sau đó chạy xì khói…
– Ha…ha, hôm nay vui quá, cũng tối rồi, chúng ta mau trở về đi
– Ừ! Thì đi!
Không hiểu sao hôm nay cổng thành lại khóa lại rất sớm, cả 3 không biết làm sao, chỉ còn cách leo mà vào…
– Ai vào trước?
– Để em cho!
Carol hăng hái xung phong, sau đó xắn váy lên, thoăn thoắt trèo vào… bất ngờ Carol trượt chân té xuống. Asisư điếng người vội vàng trèo lên xem Carol thế nào, bây giờ mà có chuyện gì thì…
– Á, Izumin, sao ngài lại ở đây?
– Mỗi lần gặp ta nàng không còn câu nào để hỏi nữa à?
– Bớ người ta, có thích khách, lính đâu? Lính…
Asisư cứng đờ người nhìn xuống phía dưới… Izumin sao lại ở đây? Hắn đang ôm Carol, đang ôm Carol… Nghe tiếng gọi, binh lính cũng bắt đầu chạy lại…
– Nàng có sao không?
– Cảm phiền ngài thả tôi ra, nếu không tôi sẽ la lớn hơn nữa, ngài hãy mau rời khỏi đây…
– Anh!!!
– Mitamun, em làm gì ở đây? Chẳng phải đang ở trong phòng sao?
– Ơ… à, em đi… đi dạo…
– Đi dạo mà phải leo cây vào à?
Carol nhìn Mitamun, sau đó dùng hết sức đẩy Izumin ra, còn Izumin thì nhìn Carol bằng ánh mắt rất khó hiểu, ánh mắt đó, Asisư chưa từng nhìn thấy… Trong ánh mắt đó, Asisư không nhìn được gì cả…
– Á…
– Chị Asisư…
Lớ ngớ không cẩn thận, Asisư cũng nối bước Carol mà lọt xuống…
PHỊCH!!!!
Asisư hôn đất mẹ một nụ hôn cực kì nồng thắm….
Rõ, trong lòng Asisư thấy hơi nhoi nhói, có vẻ khó chịu. Izumin đỡ Carol mà thản nhiên để Asisư té rớt xuống đất…
Izumin cũng chết trân, không nghĩ tới chuyện Asisư cũng ở đây nên vội thả Carol ra, chạy lại đỡ Asisư nhưng thứ được đáp trả là cái né tránh đầy cự tuyệt của Asisư. Không phải không đỡ nhưng mọi chuyện xảy ra nhanh quá, hắn thật sự không phản ứng kịp…
– Có chuyện gì vậy? Carol, nàng không sao chứ?
– Menfuisư, sao Izumin lại ở đây?
– À, hoàng tử Izumin là do ta mời đến để kí hiệp ước hòa bình, vả lại hoàng tử đến để trả ơn chúng ta đã cứu công chúa Mitamun
– Thật chứ? Anh ta không có ý gì đó chứ?
– Thật, có ta ở đây, nàng không cần phải lo…
– Mà… sao nàng lại mặc thế này?
– Hả?
– Hôm nay cả 3 trốn ra ngoài chơi đúng không?
Carol sợ sệt, im lặng cúi đầu nhận lỗi, Mitamun thì né tránh Minưê… nàng chết chắc…
– Anh, tối nay cho em đến ngủ cùng chị Asisư nhé!
– Không, sao không đến ở trong nhà Minưê?
– Nhưng mà…
– Mitamun, ta thông báo cho nàng tin vui nhé! Cha của nàng đã chấp nhận hôn sự giữa chúng ta rồi! sứ giả đang trên đường đến đây!
Xong, đời nàng tàn thật rồi, Mitamun chân thành nuốt nước miếng, sau đó lẽo đẽo theo Minưê đi về…
– Chị Asisư, chị làm sao vậy?
– Chị Asisư?
– Không sao, các người cứ về trước đi…
– Chị ổn chứ?
– Rất ổn là đằng khác! Không sao đâu!
Asisư loạng choạng đứng dậy, cái chân nàng bị trật rồi nhưng Asisư vẫn cố gắng đứng vững mặc cho có đau hay không… bây giờ nàng không cảm nhận được thứ gì nữa, không muốn ai nhìn thấy nàng nữa… chỉ muốn yên tĩnh ở một mình…! Nàng không muốn nhìn thấy hắn đứng đây…
Asisư cười cười, lấy tay quệt nước mắt đang chảy xuống, nhìn ánh mắt của Asisư, Carol nhận thấy có chuyện gì đó không ổn ở đây…
– Để em đưa chị về…
Izumin đứng im lặng một hồi lâu cũng lên tiếng…
– Hoàng phi Carol, để ta đưa nữ hoàng về cho!
Mọi người chết trân nhìn Izumin, hoàng tử Izumin chịu công nhận Carol là hoàng phi của Menfuisư, như vậy không phải đã từ bỏ rồi sao? Ai cũng nhận ra điều này trừ một người…
– A, xin cám ơn hoàng tử nhưng ta tự đi về được mà!
– Để ta…
– Thật sự không cần…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!