Nữ Hoàng Ai Cập Asisư - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Nữ Hoàng Ai Cập Asisư


Chương 20


Asisư ngồi trên giường lấy tay vuốt vuốt mấy sợi tóc còn ướt… Nàng đang không biết phải giải quyết Kafura như thế nào… Nếu quá nặng tay e rằng lại tiếp tục gây thù chuốc oán với Lybia, nhưng nếu không trừng trị thì cô ta càng làm tới; lần này là cố ý hại Carol để đổ tội cho nàng, tiếp theo thì cô ta làm gì đây? Loại người như cô ta chuyện gì cũng có thể làm được kể cả chuyện giết Carol để giành lấy ngôi hoàng phi Ai Cập… Carol lại đang mang thai đứa nhỏ được xem là sẽ kế thừa Ai Cập sau này thì nó càng là cái gai trong mắt Kafura. Tuy nhiên nàng vẫn không đoán được những hành động sắp tới của cô ta. Kafura đúng là không thể xem thường, cô ta có đầu óc nhưng tiếc là lại sử dụng không đúng mục đích… Ari từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo khăn lông cho Asisư. Nàng vui vẻ nhận lấy, sau đó lau cho khô tóc…

–     Nữ hoàng, hoàng tử Izumin muốn gặp người ạ! – Eri hồ hởi dắt 3 hay 4 cô cung nữ gì đó chạy vào cứ như chuẩn bị sửa soạn cho nàng đi gặp Izumin vậy…

–     Không gặp

–     Vâng vâng em biết rồi, để em đi… Sao cơ ạ?

Sau một hồi ngồi tiêu hóa từng câu từng chữ của Asisư, mồm miệng Eri há hốc ra, nữ hoàng sao lại từ chối?

Asisư lười biếng đưa cái khăn cho Ari, sau đó thả người rơi tự do nằm lên giường, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, hai tay dang ra trông rất thoải mái. Hai cô cung nữ liếc mắt nhìn nhau một lát sau đó cũng lui ra ngoài để nữ hoàng yên tĩnh nghỉ ngơi. Nằm trong phòng 1 mình, Asisư lại thở dài… Chưa bao giờ nàng thấy trong lòng lo lắng thấp thỏm như thế này, không lẽ có chuyện gì không hay sắp xảy ra ư? Bây giờ cứ gạt Izumin qua một bên, toàn tâm toàn ý lo cho Carol, hiện giờ nó đang rất nguy hiểm. So với Kafura, Carol quá non nớt, ngay cả bản thân nàng cũng khó tự bảo vệ được thì nói gì đứa nhỏ trong bụng? Haiz… đó là cháu của nàng nha…

–     Nữ hoàng, người không ngủ được ạ?

–     Ừ, ta thấy hơi khó chịu… Ari, em đi dạo cùng ta đi…

–     Dạ… Nữ hoàng, bên ngoài trời hơi lạnh, người mau mặc thêm áo choàng đi

–     Izumin mới rời đi à?

–     Hoàng tử đã chờ nguyên một ngày đấy ạ! Xem vẻ mặt thì cũng có vẻ hối lỗi dữ dội lắm! Hay là người tha lỗi cho hoàng tử đi!

–     Haha, em là nữ quan của ta mà theo phe hắn khi nào vậy hử?

–     Em đâu dám!!! Chỉ là em thấy hoàng tử Izumin tốt hơn hoàng đế Menfuisư nhiều! Tuy hoàng tử có làm nữ hoàng buồn lòng nhưng so với mức độ trước kia hoàng đế Menfuisư làm ra thì chả là gì cả! Ít ra hoàng tử còn rất quan tâm chăm sóc cho người!

–     Này, hắn ta hối lộ em cái gì à Ari?

–     Đã nói là không có mà nữ hoàng!

Bất chợt Asisư nở nụ cười lạnh, nụ cười nàng chỉ dành cho kẻ thù…

–     Các người xuất hiện được rồi đấy!

–     Nữ hoàng?

Ari dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Asisư, tuy nhiên khi Asisư vừa dứt lời thì từ trong bụi cây xuất hiện một toán người mặc quần áo đen… nàng bắt đầu sợ hãi lui lại phía su lưng Asisư…

–     Ngươi phát hiện ra chúng ta?

–     Sau này đi ám sát người ta thì các ngươi nên đi chân không đừng mang dép nha! Đi xào xào xạc xạc như thế kia mà hỏi sao ta không nghe?

–     Lắm lời, ngươi biết mục đích của chúng ta rồi thì mau chịu chết đi…

Tên cầm đầu hung hăng tiến lên phía trước, giơ thanh gươm sáng chói lên. Do trời tối, bọn chúng lại mang khăn che mặt nên không nhìn rõ mặt nhưng xem ra không phải là người Ai Cập. Ari vội nhào ra chắn cho Asisư, mấy tên kia chỉ đứng nhìn tên cầm đầu động thủ…

–     Không cần các ngươi tốn sức, trước khi chết ta chỉ muốn thỉnh cầu 1 điều duy nhất. Thả cô thị nữ này đi… người các ngươi muốn giết là ta, không liên quan gì tới cô ấy…

–     Hừ, thả cô ta ra để đi gọi người cứu à?

–     Ngu ngốc, các ngươi đã có thể theo dõi ta từ trong cung điện ra ắt hẳn các ngươi đã thủ tiêu hết lính gác trong cung của ta thì cầu cứu ai? Muốn gọi người cứu ít nhất cũng phải sang điện thờ chính mà từ đây đến đó ít nhất nửa tiếng! Lúc đó các ngươi cũng đã giết ta xong bỏ chạy cả rồi!

–     Được, ta đồng ý…

–     Không được, nữ hoàng, người mau bỏ chạy đi… 

–     Ari, em mau đi đi, ta tự xoay sở được mà! Em ở lại đây chỉ làm vướng tay chân ta thôi! 

–     Không được… 

Ari tuy sợ hãi xanh cả mặt nhưng sống chết không chịu rời đi, Asisư cúi đầu nói nhỏ với Ari, chỉ đủ hai người nghe thấy… “ nói với Izumin ta rất yêu hắn!” sau đó đẩy Ari ra, mỉm cười. Ari vừa định lên tiếng cãi lại thì bị 1 tên áo đen đánh ngất đi…

–     Hahaha, ta sẽ không giết cô ta, ngươi có thể yên tâm chết rồi đó!

–     Không cần ngươi nhắc nhở, nếu ngươi dám nuốt lời, ta có thành ma cũng không tha cho ngươi…

–     Nữ hoàng Asisư quả là thú vị, sắp chết mà vẫn để lại ấn tượng khá sâu sắc cho ta! Nghe đồn nữ hoàng thông minh tài trí hơn người có lẽ không sai! Cũng nghe thiên hạ đồn người có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần… không biết kẻ hèn này có thể thưởng thức một chút không?

Vừa nói xong, hắn ta sấn sổ lại chỗ nàng định giở trò đồi bại. Asisư lúc đầu có hoảng sợ nhưng đối với nàng mà nói, chết cũng không hẳn là đáng sợ cho lắm mặc dù lúc này nàng không hề muốn chết. Sau khi sử dụng một vài đòn phòng thân nàng học được ở hiện đại, 

Asisư liền cắn vào tay hắn ta 1 vết rõ sâu đến bật máu, hắn ta gào rú nghe rất thê thảm, hai mắt đỏ lên, hằn từng sợi gân trên mắt. Hắn ra lệnh cho đám người kia tiến đến hướng của Asisư… Sau lưng nàng là vực thẳm… 

Ở điện thờ thần Muối này không còn dòng sông Nin hiền hòa chảy qua nữa mà đã bắt đầu thông với biển, bên dưới điện thờ là vô số đá ngầm sắc nhọn, rớt xuống biển thì khả năng sống sót không là bao nhiêu, chính vì dây là điện thờ nên rất ít lính gác vì đối với người dân Ai CẬp thần linh là đáng tối cao nên không ai dám xúc phạm, kẻ muốn hại nàng đã đánh vào chính nơi này để giết nàng, khá khen cho Kafura…

– Các ngươi về nói với Kafura rằng cô ta khá lắm, có lẽ giết được ta để trả thù nhưng cũng không nên mừng vội. Diệt trừ được ta không đồng nghĩa với việc cô ta có thể thao túng Menfuisư, dùng nhan sắc trời đánh của mình mà leo lên ghế hoàng phi Ai Cập… hôm nay ta xui xẻo nên bị mắc mưu, nhưng sẽ không có lần thứ 2 đâu!

Tất cả sợ sệt nhìn nhau, nàng ta đã biết ai chủ mưu thì càng phải chết… 

–     Ngày mai xác của ngươi sẽ được phát hiện, không có lần thứ hai đâu…

–     Oh, ta cũng muốn chờ xem!

Dứt lời, Asisư thả người rơi xuống… 

–     Hoàng tử, người làm sao vậy?

–     Ta… ta không biết…

Izumin chợt thấy tim nhói nhói lên từng hồi, tay chân bắt đầu run rẩy, mồ hôi túa ra như mưa… Ở kinh thành Têbê, Carol đang ngủ cũng hoảng hốt bật dậy, khuôn mặt tái xanh…

–     Asisư, mau tìm Asisư cho ta…

–     Hoàng tử, nữ hoàng không phải đang nghỉ ngơi ở điện thờ thần muối sao?

–     Đừng nói nhiều, mau tìm nàng…

Izumin xông thẳng vào phòng của Asisư thì không thấy nàng đâu, chỉ thấy căn phòng lạnh tanh càng làm hắn thêm lo lắng. Tuy tự trấn an mình là nàng không sao, có lẽ chỉ đi dạo đâu đó nhưng không hiểu sao thấy khó thở, lòng ngực phập phồng không yên, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có cảm giác này…

Tiếp tục tìm kiếm cũng vô vọng, vẫn không thấy bóng dáng Asisư đâu. Mấy thị nữ cũng bắt đầu lo lắng đi tìm Ari vì Ari là người duy nhất ở lại canh chừng cho nữ hoàng khi đó cũng đã mất tích… Chẳng bao lâu sau lính của Izumin đã tìm ra Ari đang ngất xỉu bên cạnh một vực thẳm, còn Izumin thì thẩn thờ nhìn chằm chằm vào cái áo choàng tím đang nằm trên mặt đất kia… đó chẳng phải là của Asisư sao? Vậy nàng… Hắn không biết làm gì nữa, chỉ nhìn xuống vực thẳm sâu hun hút đó… Asisư…

–     Hoàng tử, nữ hoàng… người bị một đám người mặc áo đen… Hoàng tử, nữ hoàng dặn nô tì nói với ngài nữ hoàng rất yêu ngài… – Ari khóc nấc lên từng tiếng, cố gắng nói lại những lời cuối cùng mà nàng được nữ hoàng giao phó… bọn cầm thú kia ắt hẳn đã giết nữ hoàng rồi, tay yếu chân mềm như nàng có thể làm gì được… Nàng muốn đi theo nữ hoàng… 

Không khí đau thương bao trùm khắp cung điện, mới hôm qua còn nhìn thấy nữ hòang nói nói cười cười đi qua đi lại giận dỗi hoàng tử, vậy mà hôm nay người đã ra người thiên cổ… Ông trời thật ác nghiệt… 

–     Hoàng tử, chúng thần không tìm ra dấu vết nào của bọn chúng… – Ông đội trưởng cố gắng giữ bình tĩnh đi tìm kiếm Asisư với hi vọng mong manh nhất. Nhìn hoàng tử như thế ông lão cũng không cầm lòng được… Therru ôm Eri mà khóc, nước mắt như mưa…

–     Các người im lặng, đây ắt hẳn là mưu kế của Asisư… nàng rất thông minh, sẽ không chết một cách lãng xẹt như thế đâu… – Izumin đập tay xuống bàn mà hét lên, mấy thị nữ cũng không dám khóc lớn nữa mà sụt sùi lấy khăn lau nước mắt… Izumin nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm…

Lúc này ở kinh thành Têbê cũng đã được báo tin, Menfuisư cùng Minưê vội vã chạy đến đây. Nhìn khung cảnh tang tóc đau thương này Menfuisư không cho rằng đây là trò đùa nữa, tay chân cũng lóng ngóng đứng không vững, đầu óc tê rần lên… Mọi người nhìn thấy Menfuisư cũng không thiết chào hỏi, vẫn giữ nguyên vị trí cũ…. không buồn để mắt đến…

–     Izumin… thế này là thế nào? Chị ta…

Đáp lại câu hỏi của Menfuisư là sự im lặng đến đáng sợ… Bên ngoài cũng ồn ào hẳn lên…

–     Hoàng phi, bệ hạ đã dặn chúng thần không thể cho người đên đây…

–     Ta muốn vào thăm chị Asisư… 

Carol từ từ tiến, ngay khi vừa đặt chân đến đây nàng đã nhận ra không khí bất thường, nhìn quanh vẫn không thấy Asisư đâu, mọi người ai cũng bi thương mà nhìn nàng, thần sắc hoàng tử Izumin xem ra cũng không tốt cho lắm, gọi mà nói là cực kì nghiêm trọng… Menfuisư cố gắng nở nụ cười, đi đến bên Carol nắm chặt tay nàng lại…

–     Carol, nàng mau về nghỉ ngơi đi, chị Asisư đang bị bệnh khá nặng, không thể ra đón chúng ta được…

–     A, không được, vậy thì em càng phải vào thăm chị ấy…

–     Nàng đang có thai, lỡ có chuyện gì thì làm sao? Nơi đây có ta là được rồi!

–     Chàng… có chắc là chị Asisư không sao không?

–     Ta.. ch..ắc… – Menfuisư kìm nén nỗi đau trong lòng, chị Asisư tuy trước đây có một thời gian ganh ghét hãm hại Carol nhưng sau này đã thay đổi hẳn, trước đây cũng chính nàng đã tận tay chăm sóc cho hắn kể từ ngày mẫu hậu qua đời, phụ hoàng cả ngày lo việc chính sự nếu không có Asisư thì không biết giờ này hắn ta như thế nào… Asisư là người thân duy nhất của hắn…

–     Em có thể nhìn chị ấy một chút thôi được không?

–     Không được, ngoan, nghe lời ta, về nghỉ ngơi đi!

–     Haiz… nhắn với chị Asisư là nhất định em sẽ thăm chị ấy nha!

Carol cười hồn nhiên, chào mọi người trong thần điện rồi quay lưng đi ra. Nhất định đang có chuyện gì mà mọi người đang giấu nàng, nhìn thấy thái độ kì lạ của mọi người nàng xũng đã có thể đoán ra phần nào nhưng nàng không hề nghĩ tới…

Izumin bất chợt cười lớn thành tiếng, giọng cười lạnh lùng không thể hiện rõ âm điệu gì… 

Hôm qua không phải Asisư giận hắn mà nàng cố ý tránh mặt hắn, không muốn hắn dính vào việc này… nàng vẫn xem hắn như người xa lạ sao?

–     Carol và Mitamun chỉ là cái cớ để đánh lạc hướng chúng ta… Bọn chúng tập trung vào Asisư ngay từ đầu rồi… Chúng ta chỉ lo cắt người bảo vệ Carol và Mitamun…

–     Kafura, cô ta sẽ phải trả giá cho hành động ngu ngốc này…

–     Là cô ta?

–     Ngươi nghĩ là ai? ai có thể có thù hận với Asisư như thế?

–     Kafura…

–     Nhưng đó là suy đoán, cái ta cần là bằng chứng…

Mọi người lại lâm vào trầm mặc, đầu mối duy nhất là Ari nhưng hiện tại nàng còn đang rối trí không biết làm gì thì làm sao mà làm nhân chứng?

“ chuyện nữ hoàng Asisư mất tích không được để bên ngoài biết…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN