Nữ Hoàng Ai Cập Asisư
Chương 3
– Mở cổng thành ra, cho bọn họ đi…
Asisư nở nụ cười mê hồn, như vậy là tốt đó, còn chứng minh cho người ta biết được ngươi còn có não! Mặt Carol vẫn xám ngoét nhưng nàng hiểu vì sao Asisư lại làm như vậy nên cũng cố gắng chưng ra bộ mặt sợ hãi cực độ, không hiểu sao Carol có cảm giác Asisư sẽ không làm hại nàng…
Còn về Asisư, vừa tiến ra cổng thành, tay vừa đặt con dao lên cổ Carol trong khi đó thì suy nghĩ lung tung bậy bạ. Carol, không phải ta háo sắc nhưng vòng 1 của em xem ra cũng khá là đầy đặn…
Người dân đứng bên ngoài đông nghẹt cũng tản ra chừa một lối đủ cho quân Ai Cập đi, chỉ cần ra khỏi đây sẽ có đàn ngựa Ari đã chuẩn bị. Lúc này cơ thể của nàng lại bắt đầu choáng váng, mắt có chút hoa lên nhưng vẫn cố giữ nét mặt lạnh lùng vì bây giờ mà sơ suất sẽ mất mạng như chơi. Khi nãy Asisư nhìn thấy 1 tên lính lén lút chạy ra phía sau lúc mọi người không để ý, cộng thêm nụ cười gian xảo của Ragashu, ắt hẳn hắn sẽ cho quân chặn ở biên giới…
– Ra ngoài thì lên ngựa chạy đi kiếm tướng Honsu nhanh nhanh chóng về nước, Ruka cùng Unasu lo bảo vệ Carol, một tốp nhỏ chia ra đánh lạc hướng.. nhanh…
– Chị Asisư, còn chị thì sao?
– Ta tự lo được, các người không muốn bảo vệ ta, ta cũng không ép…
Binh lính Ai Cập hơi cúi đầu xấu hổ, nữ hoàng đã hi sinh bản thân, tự hủy hôn cùng Ragashu để bảo vệ mọi người, vậy mà họ còn có ý nghĩ xấu về nữ hoàng… Trong lòng ai cũng rất ngạc nhiên về sự phân phó của Asisư, trước đây người rất ít khi tham gia những việc này, hình như là không có hứng, lúc nào cũng chỉ coi ý kiến của bệ hạ Menfuisư là đúng mà không suy nghĩ, bây giờ lại đứng ra chỉ huy khá thành thạo.
– Bệ hạ, nguy rồi…
– Có chuyện gì vậy? Việc ta dặn đã xong chưa mà còn về đây? – Ragashu gắt gỏng bực mình lên tiếng, hắn có dự cảm không lành. Tên lính khi nãy hớt hãi đứng vuốt ngực nói không ra hơi: “ ngựa, tất cả ngựa của chúng ta đều đã bị thả chạy mất cả rồi, bây giờ mà muốn đi thì chúng ta chỉ còn cách đi bộ thôi…”
– Cái gì? Là ai thả ngựa?
– Thần… thần không biết…
– Asisư, cô cũng khá lắm… – Ragashu đứng cười như mấy bé tự kỉ trong bệnh viện tâm thần, lẽ ra phải đoán được cô ta sẽ không dám giết Carol chứ… “ mau, đi bắt nàng ta lại cho ta”
– Chạy bộ ạ?
– Ta không cần biết, bằng mọi giá bắt nàng ta lại, mau
****************
– Các người, mau đứng lại…
– Sặc, áhahaha…
– Chị Asisư… – Carol kìm nén sự run rẩy của nàng, không lẽ làm mất hình tượng ngay đây chứ. Nhìn Asisư, Carol cũng không chịu nổi nữa. Quân lính Babylon đang cưỡi lừa để đuổi theo các nàng a!!!
– Chết mất, chết mất! trời ơi chết mất! Carol, tướng Honsu đang đóng quân ở đâu vậy?
– Ở ngay phía bìa rừng, sắp tới rồi…
– Ừ… – Xem nào, Asisư nàng sắp sống cuộc sống của nữ hoàng nha, muốn làm gì thì làm! Lại được ăn ngon mặc đẹp mà không cần phải động tay động chân gì hết! Xem ra cái ghế nữ hoàng này rất hợp với kẻ lười biếng như nàng. Đang trầm tư suy nghĩ thì chợt nghe tiếng Carol gọi…
– Cái gì kia?… – Carol nheo mắt nhìn đám bụi phía xa kia, hình như là có một đoàn người khá đông đang tiến về hướng này nhưng không rõ là của ai, có thể là quân lính Ai Cập chăng?
Ý nghĩ đó bị dập tắt ngay sau khi nhìn rõ kẻ trùm khăn kín mít dẫn đầu. Điềm xấu, không hay rồi, linh tính mách bảo rằng các nàng phải tránh xa bọn họ ra…
– Unasu, Ruka, mau trốn đi nhanh lên, chúng ta tuyệt đối không nên chạm mặt bọn người kia… – Hình như sau khi nàng nói là đã quá muộn, đám bụi ấy càng lúc càng tiến lại gần phía này hơn, Carol ngu ngơ chưa hiểu ra chuyện gì, còn Asisư thì mồm há to như cái dĩa… IZUMIN, nàng không nghĩ có thể gặp hắn ở đây. Quân lính Ai Cập từ từ bị bao vây lại, một lát sau, sau khi nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của bọn lạ mặt, bọn họ cũng bắt đầu tấn công. Carol ôm chặt lấy nàng, vẻ mặt lo lắng, nếu đây không phải là người của Ragashu thì là ai? Asisư thì đang chăm chú quan sát tên che mặt đó, hắn ta có đôi mắt rất đẹp, vả lại kiếm pháp cũng khá lợi hại. Hờ, hình như tên đó đang thúc ngựa phi lại chỗ của nàng cùng Carol, Ruka mới đứng ở đây để bảo vệ các nàng mà, giờ đâu mất rồi? Nhà ngươi rất tốt Ruka ạ… chưa kịp định hình thì Izumin chạy tới, nhanh như cắt chụp lấy Carol đang ngồi trên ngựa, ôm Carol vào lòng mà khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Carol, không ngờ ta lại có thể gặp nàng ở đây, là do số phận sắp đặt mà, là ông trời muốn nàng là của ta…
Tốt, chuyện Izumin yêu Carol, Asisư dư sức biết, biết rất rõ là đằng khác ấy chứ, hắn 5 lần 7 lượt tổ chức bắt có Carol nhưng toàn hụt… có điều, hắn ta muốn bắt, muốn ôm, muốn hôn Carol gì đó thì kệ hắn, tại sao lại phải đá mạnh vào con ngựa của nàng làm nó đau quá, chồm hai chân trước lên. Hệ quả chính là Asisư nàng bị hất tung xuống đất, tay truyền lên cơn đau nhói…
– ****, đồ thái giám Izumin… mắt nhà ngươi mù hả?
– Hoàng tử Izumin… – Quân lính Ai Cập ngạc nhiên, lại là hắn ta.
Sau khi nghe Asisư lớn tiếng chửi rủa Izumin, tất cả mọi người đều dừng động tác. Thái giám? Izumin ngạc nhiên nhìn người đang đứng dưới đất đầu tóc bù xù, tay chân lấm lem kia, hình như là nữ hoàng Asisư. Không phải nàng ta đang tổ chức hôn lễ cùng Ragashu hay sao mà giờ lại ở đây? Nhớ lại trước đây nàng đã từng bắt Izumin, uy hiếp hắn phải cho nàng mượn quân đánh chiếm Ai Cập nên ánh mắt lạnh lùng hiện đầy vẻ chán ghét, cứ như không muốn đặt người kia vào trong mắt…
– Đồ chết bầm chết giập, ngươi làm ta ngã ngựa sau đó dùng ánh mắt đó với nhau à?
– Chị Asisư, chị có sao không? Izumin, sao ông lại ở đây?
– Carol, ta sẽ không để mất nàng nữa đâu…
– Ta hỏi tại sao ông lại ở đây?
– Là ông trời muốn nàng là của ta…
– Tại sao cứ nhất định phải bắt ta?
– Ta sẽ bảo vệ cho nàng…
Mặt Carol đen ngòm, Izumin đang lảm nhảm cái gì vậy? Còn Asisư thì phát hiện ra một điều cực hay ho, hoàng tử Izumin của Hitaito không hiểu tiếng người, tội nghiệp thật, yêu quá nên hóa thế này đây, sau này nàng tuyệt đối không dám liều mạng vì yêu đâu, hình như càng yêu người ta càng tỏ ra là mình giống chó điên…
– Nữ hoàng, Ragashu đã đuổi kịp chúng ta rồi
– Cái gì? – Carol thất sắc nhìn ra phía sau lưng, Izumin thì nheo mày lại: “Sao Ragashu lại đuổi theo nàng?”
– Hắn ta muốn ta làm con tin, làm ơn thả ta ra…
– Hoàng tử, chúng ta sẽ không đánh lại quân đội của Ragashu đâu
Izumin thoáng chút suy nghĩ, sau đó thả Carol xuống đất. Carol mau chóng chạy đến ngựa của Unasu, lớn tiếng gọi Asisư đang lui cui đứng như trời trồng đằng kia. Nếu không đụng phải Izumin thì nàng sẽ không phải thê thảm như thế này. Vừa quay lưng định rời đi thì trời đất tối sầm lại, cơ thể bủn rủn, không đủ sức bước đi nữa làm nàng ngã phịch trên mặt đất…
– Nữ hoàng… – Ari thất thanh hét lên, định lao tới chỗ của nàng nhưng bị chặn lại…
– Các người mau đi đi, đừng để bị bắt lại…
– Không được… _ Carol, ôi đúng là chỉ em hiểu ta, huhu, cảm động quá… Carol lên tiếng cản lại định bụng chạy đến cứu Asisư nhưng bị Unasu đánh ngất xỉu.
Khuôn mặt bọn họ có chút áy náy, sau đó phi ngựa chạy mất mặc cho Ari ra sức gào thét. Ê này, ngoài miệng nàng lịch sự bảo thế thôi chứ đi mà bỏ nàng lại thật à? ê… các người… Nhìn khuôn mặt đực ra của Asisư, Izumin có chút buồn cười… Vừa lúc đó…
– Ô, thì ra là hoàng tử Izumin, thật quý hóa quá, nếu hôm nay chúng ta không đi qua đây thì hoàng tử đã bị bọn Ai Cập giết chết rồi! – Xong quay sang Asisư mà nở nụ cười chết chóc: “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy, ta thật nhớ nàng quá”
…
Asisư khinh bỉ nhìn hắn, rõ là đang đóng kịch…
– Tiếc quá, ta lại làm kế hoạch của ngươi thất bại nữa rồi…
– Nàng vừa nói cái gì?
– Haha…
Asisư cười, trên khóe môi một dòng máu tươi chảy ra… Sau đó nàng không hay biết gì nữa…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!