Nữ Hoàng Làm Dáng
Chương 89: Chuyện xưa 5
Miếng bánh được đưa đến bên miệng, thái độ của anh lại rất dịu dàng, Sở Tích ngửi thấy mùi ngọt ngào của miếng bánh gato, biết mình không có tư cách cáu kỉnh, nên cô mở miệng, khẽ cắn một cái.
Cố Minh Cảnh nhìn cô ăn nên tâm trạng khá tốt.
Anh cầm một ly rượu, cũng đưa cho Sở Tích một ly. Cô đang định đưa tay ra nhận thì Cố Minh Cảnh như nghĩ đến điều gì đó, lấy ly rượu về.
Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của Sở Tích, anh đổ rượu vang trong ly ra, đổi thành coca cola rồi mới đưa lại cho cô.
Sở Tích: “…”
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Sở Tích phát hiện ra hình như Cố Minh Cảnh có lai lịch không nhỏ, không ít người đến bắt chuyện với anh. Lần đầu đến nơi thế này nên cô có hơi luống cuống, hơn nữa cô cứ có cảm giác những người kia nhìn cô mang theo ánh mắt đầy soi mói và tò mò. Trong bữa tiệc cô chỉ quen mỗi Cố Minh Cảnh, vị trí bên cạnh anh bây giờ đã trở thành khu vực an toàn của cô, nên cô cứ bám sát theo anh, một tấc cũng không rời.
Đang nói chuyện với Cố Minh Cảnh là một người đàn ông trẻ tuổi, hai người dường như rất vui vẻ, đến nỗi Cố Minh Cảnh nói với Sở Tích luôn khoác tay anh: “Tôi có chút việc nên phải đi đây chút, em qua bên kia nghỉ ngơi, ăn chút gì đi.”
“Dạ?” Sở Tích nhỏ giọng hỏi, cô ngẩng đầu lên thì Cố Minh Cảnh chỉ tay về phía quầy bày các món điểm tâm bên kia.
Sở Tích biết Cố Minh Cảnh đang muốn đuổi cô đi để cô tự qua đó một mình, cánh tay khoác tay anh siết chặt hơn: “Em…”
Cố Minh Cảnh, “Sao thế?”
Anh nhìn mấy miếng bánh gato xinh đẹp bên kia, “Đi đi, qua đó ngồi chút đi, thức ăn ở đây rất ngon, tôi đứng đây một lát sẽ qua đó.”
Trong mắt Sở Tích hiện rõ sự kháng cự và không tình nguyện, cô cắn môi nghe anh nói, định lắc đầu nói với anh rằng cô sợ nhưng bất ngờ nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông kia, anh ta đang nhìn cô, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Sở Tích bỗng nhiên nhận thức được giá trị con người mình trong mắt người khác, cô khẽ rút cánh tay đang khoác tay Cố Minh Cảnh ra, trong lòng thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn ly rượu vang trong tay mình, nhẹ nhàng đáp lại, “Vâng ạ.”
Cố Minh Cảnh chợt phát hiện Sở Tích như bị bao phủ trong sự ngột ngạt, đè nén, anh đang định mở miệng thì cô đã lên tiếng, “Em qua đó đây, anh Cố.”
Cố Minh Cảnh cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói chuyện cùng bạn.
***
Sở Tích một mình đi qua quầy điểm tâm, chọn một miếng bánh nhỏ, yên lặng ăn.
Trong lúc đó, có người đi đến lấy đồ ăn, thấy Sở Tích đang đứng ở đây thì hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt như cười như không.
Thậm chí còn có người lườm cô, tựa như cô là cái gì đó dơ bẩn làm họ phải đi đường vòng, sau đó còn dùng âm lượng vừa đủ để Sở Tích nghe, nói với người bên cạnh: “Đồ gái hám tiền.”
Sở Tích hít mũi, cổ họng như nghẹn lại, khó khăn lắm mới nuốt được miếng bánh gato nhỏ.
Một lát sau, lại có hai cô gái lạ mặt cầm ly rượu đi về phía cô.
Sở Tích nhìn bốn phía, xác định xung quanh mình không có người khác, vì vừa trải qua chuyện vừa nãy nên cô không khỏi lùi về sau một bước.
“Chào cô, cô là Sở Tích có đúng không?” Một cô gái mặc váy đỏ cười nói.
Sở Tích: “Các cô biết tôi ư?” Cô kinh ngạc vì câu “chào cô” của cô gái mặc váy đỏ và vẻ mặt tuy không thân thiết lắm nhưng không hề có ý cười khinh bỉ nào.
Cô gái tóc ngắn đi cạnh cô gái váy đỏ cũng cười theo: “Phim mới của cô đã được quảng bá rộng rãi, bọn tôi đều thấy poster chính thức rồi.”
“À” Sở Tích gật đầu, đây là lần đầu tiên kể từ khi debut đến nay có người nhận ra cô. Thấy hai cô gái này không có địch ý, cô cũng dần thả lỏng hơn.
Cô gái váy đỏ chuyển tầm mắt sang váy Sở Tích: “Váy này của cô là hàng đặt may của V đúng không, đợt rồi tôi có thấy người mẫu biểu diễn trên sàn thời trang mặc, màu xanh này đẹp quá.”
Sở Tích cũng cúi đầu nhìn váy mình, sau đó lại nhìn váy của hai người đối diện, dù cô không phân biệt được nhưng vẫn có thể nhận ra sự chênh lệch ấy. Cô nở nụ cười, khách sáo nói: “Váy của các cô cũng đẹp lắm.”
Hai người nghe xong thì cười ngại ngùng, cô gái váy đỏ nhìn xung quanh Sở Tích, bỗng hỏi: “Hôm nay Cố tổng đi cùng cô à, sao không thấy anh ấy?”
Sở Tích trả lời thật tình: “Anh ấy đang nói chuyện với người khác.”
“Thế à.” Hai người gật đầu, cô gái tóc ngắn lấy điện thoại trong túi xách ra, nói với Sở Tích, “Bọn tôi có thể add Wechat với cô không?”
Cô gái váy đỏ thấy Sở Tích đang do dự, vừa cười vừa nói: “Đợi phim của cô mà hot lên, tôi còn có thể nói tôi có quen biết với nữ chính nữa chứ.”
Sở Tích ngại ngùng, lấy điện thoại ra: “Thế thì mấy cô add đi.”
Bọn họ add bằng cách quét mã, nhưng không biết do mạng hay vì nguyên nhân khác mà mã hai chiều không quét được. Sở Tích đang định nói nếu không thì chờ một lát rồi hãy add lại, cô gái váy đỏ bỗng lấy điện thoại từ tay cô, “Để tôi thử lại lần nữa.”
Hai người chụm đầu vào điện thoại của cô không biết làm gì, còn Sở Tích lại bị chặn ở bên ngoài.
“Này, hai người…” Sở Tích đưa tay lấy điện thoại lại, hai cô gái kia lập tức trả điện thoại lại cho cô.
“Cám ơn cô nhé, bọn tôi đi trước đây.” Hai cô gái kéo tay nhau rời đi, không có ý muốn trò chuyện với Sở Tích nữa.
Sở Tích nhìn giao diện Wechat hiện lên hai người bạn mới.
Cô lướt một vòng trang chủ nhà bọn họ, vài tấm ảnh du lịch và công việc, hình như hai người này đều là người mẫu.
Thật kỳ lạ. Sở Tích thầm nói, bỏ điện thoại vào trong ví cầm tay.
Lúc này, nhạc công đã đổi nhạc, như đang nhắc nhở mọi người bắt đầu bước vào giai đoạn tiếp theo của bữa tiệc, trong đại sảnh dần dần có các cặp đôi nam nữa dắt tay nhau cùng nhảy một điệu xã giao.
Sở Tích đứng lâu trên giày cao gót nên đau chân, cô cầm ly Coca cola của mình tìm một ghế sofa ngồi nghỉ.
Mọi người đều đi khiêu vũ, không còn ai để ý đến cô nữa, Sở Tích ngắm nhìn những cặp đôi đang khiêu vũ, cảm thấy thoải mái hẳn.
Cô uống cạn Coca trong ly đế cao, đang định đi rót thêm một ly nữa thì trước mắt xuất hiện một ly rượu, bên trong sóng sánh màu đỏ đậm của rượu vang.
Sở Tích ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông đứng trước mặt cô, mặc âu phục đi giày da, trông có vẻ trẻ hơn Cố Minh Cảnh một chút, khóe môi anh ta đang mỉm cười.
Đôi mắt người đàn ông hẹp dài, sóng mũi thẳng tấp, da trắng, tướng mạo trông rất sang trọng, nhưng lại khiến người ta cảm giác trông anh khá lờ đờ uể oải.
Anh ta thấy Sở Tích không nói gì, dứt khoát cầm ly rượu trong tay Sở Tích đặt lên mâm của nhân viên phục vụ, sau đó đưa một ly chứa đầy rượu cho Sở Tích.
Sở Tích, “Anh là?”
Người đàn ông huơ huơ ly rượu, “Cô được Cố Minh Cảnh dẫn đến hả?”
Sở Tích gật đầu, “Vâng.” Lần đầu tiên cô thấy có người dám gọi thẳng tên anh như thế.
Anh ta nâng ly rượu với Sở Tích, “Sao anh ta có thể bỏ cô một mình ở đây thế, đồ đàn ông nhẫn tâm.”
Tuy không biết người này là ai, nhưng cô phải đứng cùng chiến tuyến với Cố Minh Cảnh, thế là Sở Tích đáp: “Anh Cố có việc bận, nên tôi đến đây nghỉ ngơi.”
“Ồ? Thế à.” Người đàn ông nhíu mày, không biết là có tin hay không.
Sở Tích quay đầu đi chỗ khác, anh ta tin hay không thì cũng mặc kệ.
Người đàn ông không có ý định rời đi, lại nâng ly rượu với Sở Tích.
Lúc này Sở Tích mới hiểu ra anh ta muốn cụng ly với cô, Sở Tích nâng ly rượu lên chạm vào ly anh ta một cái, đang định uống thì lại nhìn thấy chất lỏng bên trong ly, cô bỗng dừng lại.
Ra đường không được uống bất kỳ thức uống nào của người khác đưa là kiến thức thông thường, ly rượu này là của người đàn ông này đưa cho cô.
Anh ta nhìn thấy Sở Tích đã nâng ly đến bên môi, nhưng sau vài giây sửng sốt thì lại đặt xuống.
Anh ta bật cười, “Sao thế? Sợ tôi bỏ thuốc à?”
Sở Tích bị người ta nói trúng tim đen, bối rối quay đi chỗ khác, “Không, không phải.”
Anh ta cười tươi hơn, “Không sao cả, con gái ra ngoài đường mà biết bảo vệ mình là chuyện tốt. Cố Minh Cảnh dẫn cô đến đây nhưng lại bỏ mặc cô, cô chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, không phải sao?
Sở Tích không biết phải nói gì, mặt mày đỏ bừng, thầm nghĩ sao tên đàn ông này chưa chịu đi thế.
Người đàn ông đặt ly rượu xuống, bỗng nhiên vươn tay ra: “Tôi có thể mời cô nhảy một điệu không, cô Sở Tích?”
Khiêu vũ ư? Ánh mắt Sở Tích nhìn về phía sàn nhảy.
Cô lắc đầu, “Cám ơn anh nhưng tôi không biết nhảy.”
Người đàn ông vẫn đưa tay ra: “Không sao đâu, đơn giản lắm, tôi sẽ chỉ cho cô.”
Sở Tích, “Không cần đâu, tôi muốn ngồi nghỉ một lát, anh tìm người khác đi.”
Người đàn ông bỗng ngồi xổm xuống trước mặt Sở Tích, “Uống rượu thì sợ tôi bỏ thuốc, vậy thì cô nhảy cùng tôi một bản đi, tôi đâu có cơ hội để hại cô, có đúng không.”
“Phải làm sao cô mới tin tôi là người tốt đây?”
Lời này khiến Sở Tích vô cùng lúng túng: “Tôi chưa từng nói anh bỏ thuốc mà.”
Người đàn ông vẫn đưa tay ra, “Vậy sao cô không chịu khiêu vũ cùng tôi?”
Sở Tích tiến thoái lưỡng nan, không biết phải nói sao, nhìn tay của anh ta, cắn môi đưa tay mình ra: “Tôi cũng chưa nói anh là người xấu.”
Người đàn ông bật cười, kéo Sở Tích vào sàn nhảy.
Trong sàn nhảy, mọi người nhìn thấy hai người tiến vào thì có hơi sửng sốt, nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn họ lại tiếp tục hòa mình vào âm nhạc.
Sở Tích liên tục đỏ mặt, một tay của cô bị người này cầm lấy, sau đó tay anh ta đặt lên eo cô.
“Nào, theo tôi.” Anh ta chỉ dạy rất cẩn thận, Sở Tích cúi đầu đi theo bước chân anh, từng bước từng bước tiến rồi lùi, chỉ trong chốc lát, cô đã tìm được cảm giác.
“Giỏi lắm.” Anh ta khen cô.
Sở Tích hừ một tiếng, giống như đang nói cái này không khó tẹo nào.
Hai người nhẹ nhàng khiêu vũ.
***
Sau khi Cố Minh Cảnh rời đi thì không biết tại sao cứ nhớ đến Sở Tích, trong đầu luôn quanh quẩn hình ảnh cô hụt hẫng buông tay mình ra, và bóng lưng yên lặng rời đi của cô.
Người đối diện nói gì anh cũng không để ý.
Anh bỗng nhiên có hơi hối hận vì mình không suy nghĩ kỹ mà đã bỏ cô ở ngoài đại sảnh một mình, trừ anh ra thì cô có quen ai đâu, trong giới này thì luôn có thói quen nịnh trên đạp dưới.
Cố Minh Cảnh tìm lý do cho mình, thoát khỏi hai người đàn ông đang nói chuyện tung tóe nước miếng, ánh mắt nhìn về phía khu điểm tâm đầu tiên.
Không có ai cả.
Anh nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên sàn nhảy.
Cô gái mặc chiếc váy màu xanh, trẻ trung tươi sáng động lòng người, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, đúng là chói mắt.
Anh thấy Sở Tích khoát tay lên tay công tử nhà họ Ngụy, hai người hòa mình vào điệu nhảy Waltz đầy tao nhã.
Ngụy Tô Dương giơ tay lên, Sở Tích xoay một vòng.
Khi Sở Tích xoay tròn, Cố Minh Cảnh nhìn thấy gương mặt mang theo ý cười của cô, đôi mắt sáng bừng như đang chứa một bầu trời sao.
Hiếm khi anh thấy Sở Tích cười như thế trước mặt mình, cũng chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh như thế của cô.
Gương mặt Cố Minh Cảnh như phủ thêm một tầng sương lạnh lẽo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!