Nữ Hoàng Qeen ( Quá Khứ Không Màu )
C 52
–Con sẽ cởi ra cho mẹ xem nhé__nó nói rồi cởi chiếc mũ ra và tóc trong mũ cũng rớt ra bay bay theo gió làm che hết mặt nó khiến hắn ko thấy được . \”Tóc ánh tím tự nhiên , hình như mình đã từng thấy , a….của Kim Ni , tóc cô ấy cũng màu này , nhưng sao có thể trùng hợp thế chứ\” hắn nghĩ . Đến khi nó vén tóc ra sau tai tránh gió thổi bay trước mặt , và hành động đó đã để hắn thấy được khuôn mặt của cô . Hắn bất động \”tại sao lại là cô ấy ? Tại sao lại là Kim Ni ? Cô ấy có quan hệ gì vs mẹ Khánh mà gọi bà ấy là mẹ và cô ấy còn những bí mật gì nữa đây ?\” đây là những câu hỏi nảy sinh ra trong đầu hắn khi thấy được khuôn mặt nó.
–Mẹ , mẹ thấy ko con đã lớn và tự chăm sóc cho chính mình được…__nó nói rồi im lặng hồi lâu , hắn thì vẫn cứ quan sát nó .
–Mẹ ông ta có tới thăm mẹ ko ? Chắc ko đâu nhỉ , ông ta còn bà vợ và hai đứa con riêng của mình mà , con ông ta còn tí nữa là hại chết con đấy__nó nói , hắn ở ngoài thì cứ suy nghĩ sau những câu nói của nó \”cô ấy đang nhắc tới ai vậy , chẳng lẽ là ông Dương , bà Tâm , Đan , Hân sao ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô ấy hận họ đến vây\”.
–Thôi đừng nhắc đến ông ta làm gì cho mỏi miệng , chúng ta chuyển đề tài nhé__nó nói .
–À Khánh có tới thăm mẹ chưa , chắc chưa bởi ở đây đâu có hoa đâu__nó nói , \”cô ấy biết Khánh\”__hắn nghĩ .
–Chết , có lẽ con đã đóng kịch quá giỏi nên quen luôn chuyện gọi hai là Khánh rồi__nó cười nhẹ nói , \”đóng kịch , hai – Khánh , chẳng lẽ họ là anh em ruột , sao có thể\”__hắn
–Hai quá lo cho con nên có vẻ ko được sống tốt , mẹ biết ko hai ko cho con riêng của ông ta gọi là \”hai\” đâu mà phải gọi là \”anh Khánh\” đó , hihi con có mang hoa oải hương mẹ thích đến nèk , con cũng thích loài hoa này nhất ko phải vì mẹ thích nên con thích đâu , có lẽ do di truyền đó nhỉ__nó nói , \”vậy là mình đoán đúng họ là anh em\”__hắn nghĩ .
-À , dạo này con có thu âm lại những bản nhạc violin con tự chơi , có lẽ nó hơi buồn nhưng con vẫn muốn cho mẹ nghe__nó nói tay thì rút ra một máy MP3 nhỏ , \”cái máy MP3 đó ko phải lúc cô ấy còn đi học suốt ngày nghe sao , mà mình có hỏi cô ấy biết chơi đàn violin thì cô ấy bảo ko giờ thì…\”__hắn thở dài trong lòng , rồi lắng nghe bản nhạc của nó chơi , những bản nhạc ko phải hơi buồn như lời nó nói mà là quá buồn .
–Mẹ , mẹ ơi có lẽ nước mắt con lại rơi rồi__nó nói , nước mắt của nó bắt đầu lăn dài trên gò má hồng hào đó , nó lại khóc , trước mộ mẹ nó , nó ko thể nhịn khóc được .
–Mẹ cho con khóc lần này nữa thôi nha__nó nói , nước mắt nó cứ lặng lẽ rơi ko một tiếng động , cho đến một lúc sau :
–Có lẽ con nên về sớm thôi lỡ như hai bắt gặp con thì sao , con còn rất nhiều việc để làm , tạm biệt con yêu mẹ__nó nói tay cầm chiếc mũ xoay người chuẩn bị đi. Nhưng rồi nó bất động , hắn đang đứng sau lưng nó .
–Anh…sao anh ở đây , anh đã nghe hết ???__nó hỏi hắn
–Ừ … anh đã nghe hết và đó là sự thật sao__hắn nói .
–Vậy anh đến đây đã lâu và đi một mình ???__nó lại hỏi hắn .
–Ko anh đến đây vs mọi người có cả Khánh nữa__hắn nói .
–Sao….__nó thốt lên rồi nói tiếp
–Anh hứa vs em ko được nói vs hai anh đã thấy em , được chứ__nó năn nỉ hắn .
–Điều kiện__hắn làm mặt đểu nói .
–Anh…thôi được rồi , chiều nay em sẽ đi chơi vs anh là được chứ gì__nó nói , khuôn mặt có vẻ tức giận .
–Ok , em tức giận trông thật đáng yêu__hắn trêu nó .
–Thôi đi , em về đây có lẽ họ đã chuẩn bị lên rồi__nó nói .
–Nhưng đường lên ngọn đồi này chỉ có một__hắn nói .
–Yên tâm em có cách__nói rồi nó đội chiếc mũ lên đầu rồi rời đi , hắn đứng đấy dõi theo từng bước đi của nó . Giờ thì haén đã biết sự thật nó , nhưng liệu nó còn giấu hắn điều gì nữa ko???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!