Màn đêm đã bắt đầu nhường chỗ cho ánh sáng, mặt trời bắt đầu ló lên ra khỏi những dãy núi cao. Bầu trời hôm nay thật xánh ngắt, chỉ có vài đám mây trắng nhỏ đang di chuyển trên bầu trời ra sau những dãy núi để để lại bầu trời chỉ còn là một màu xanh dương trong. Chim đậu trên cành đã bắt đầu cất tiếng hót líu lo.
Tại biệt thự của Băng Băng.
Dưới lầu người giúp việc qua lại tấp nập làm việc chuẩn bị đồ ăn sáng cho chủ của mình. Còn Băng Băng thì sao ?
Trên lầu tại phòng Băng Băng, cô đã dậy từ rất sớm và đang đứng ở cạnh cửa sổ ngắm cảnh bình minh. Cô còn thức dậy sớm hơn so với những người giúp việc dưới kia cơ. Không phải vì cô muốn dậy sớm, mà bởi vì thói quen. Từ khi mẹ cô mất đến giờ thói quen dậy sớm đó đã được hình thành, dù cho là mệt mỏi đến mấy hay chăng đi nữa cô cũng không thể ngủ ngon giấc được. Mỗi lần ngủ là cô lại mơ về cái quá khứ đầy bị thương của mình. Đang đứng ngắm cảnh trời đất thì có tiếng gõ cửa cùng với đó là giọng nói của Na Na vang lên «Băng Băng em xuống ăn sáng rồi còn đi học 7 giờ vào lớp mà giờ đã là 6 giờ 20 phút rồi…à mà áo quần đồng phục chị để trên bàn á em thay nhanh rồi xuống nhé»
«Dạ em xuống liền, chị xuống ăn trước đi em không ăn đâu lát lên trường em ăn sau» Cô nói.
Na Na nghe vậy cũng xuống lầu liền, không phải cô quan tâm Băng Băng mà là vì cô ấy nói một lời như vàng nói rồi không thay đổi, dễ hiểu hơn là nói 1 là 1 không thể là 2. Cô ấy quá chính chắn so với lứa tuổi hiện tại của mình.
Nghe tiếng bước chân xa dần thì Băng Băng bước lại gần bàn lấy áo quần đồng phục lên xem. Trường Royal có đồng phục rất đẹp, con gái mang áo sơ mi trắng có cổ màu đỏ kẻ caro màu trắng kèm chiếc nơ màu đỏ thắt trên cần cổ, đường viền cài cúc cũng vậy, ống tay áo may phồng lên dài đến khuỷa tay, còn váy là chiếc váy ngắn gần đầu gối, màu đỏ kẻ caro đen và một cái áo gilê sát nách màu đen khoác ngoài; Còn con trai thì áo sơ mi trắng dài tay được cắt may tỉ mỉ, quần tây màu sữa, áo gilê màu đen sát nách cùng cái calavát màu đen. Ngắm nghía một lúc cô cầm đồng phục vào phòng tắm thay, khoảng 10 phút sau cô trở ra với bộ quần áo mang lên người quá chuẩn và đẹp nhưng có điều khuôn mặt cô đã bị hóa trang không còn đẹp nữa. Cô đã lấy một cái kính không phải cận nhưng dày cộp to che luôn nửa khuôn mặt xinh xắn. Bước lại gần chiếc gương dài đặt gần tủ quần áo, cô xem lại mình 1 lần nữa trong gương. Trong gương là 1 người con gái thật xấu xí, đã đeo kính rồi lại còn bối tóc y như bà già nữa nhưng cô lại hài lòng với cách ăn mặc kiểu này. Đang tự hỏi vì sao cô hài lòng sao? Vì cô ko muốn gây sự chú ý cho mọi người, cô muốn thực hiện nhiệm vụ một cách kính đáo và cũng là để dấu thân phận không muốn cho anh hai cô biết.
Cô bước xuống lầu làm ai cũng ngạc nhiên trừ Na Na. Trong lòng họ ai cùng có chung một suy nghĩ \”người này là cô chủ họ sao, so với dáng vẻ đẹp như thiên sứ ngày hôm qua thì bây giờ là dáng vẻ của một con vịt xấu xí\”.
Cô bước xuống tới nơi thì bảo Na Na đi nhận chức giáo viên chủ nhiệm trước còn cô, cô muốn đi bộ tới trường để hóng gió từ đây đến trường cũng chỉ có mất 10 phút đồng hồ là tới nơi. Với lại cô đang đóng giả là học sinh nghèo nhận học bổng mà đi xe ô tô tới trường thì không hay. Na Na cũng hiểu ý cô nên cũng đi trước. Cô đi tới trường cũng mới chỉ có 6 giờ 50 phút nên coi vẫn đứng ngoài cổng ngắm nhìn lại ngôi trường do cô thiết kế, giờ nhìn lại cô mới thấy nó thật là đồ sộ và nguy nga. Trong trường không chỉ có học sinh con nhà giàu mà còn có cả học sinh con nhà nghèo nhận học bổng toàn phần vào học. Cô đang đứng nhìn thì nghe được những lời bàn tán chỉ trỏ về mình từ lũ học sinh.
«Đứa kia là đứa nào mà xấu xí thế»
«Đúng đúng đúng…đã thế còn mang động phục trường mình nữa chứ»
«Thật là quê mùa, chắc là nhận được học bổng rồi»
…v.v…
Và rất nhiều lời nói xấu khác về cô. Cho đến khi có hai chiếc xe BMW 1 đen 1 đỏ vào trườnglàm cho bọn nữ sinh cũng như nam sinh hét lên gây ồn ào
«Ngũ thiếu gia chúng em yêu anh» bọn nữ sinh hét lên. Còn bọn nam sinh cũng không kém phần «Tứ công chúa bọn anh yêu em»
Bọn họ nói còn rất rất là nhiều nhưng đều là những lời ca ngợi chứ không giống như những lời nói khinh bỉ với cô.
Cô ghét nhất là ồn ào, nhưng vì thực hiện kế hoạch nên cô nhẫn nhịn bọn họ. Cô chuyển tầm nhìn từ lũ học sinh sang hai chiếc BMW, cô thắc mắc không biết là ai mà lại tự đi xe đến trường không những thế 2 chiếc xe này là 2 trong những 3 siêu xe BMW có tại thành phố A chứng tỏ những người này có gia thế không vừa. Có điều 1 trong 3 siêu xe thuộc quyền sở hữu của cô.
Bước xuống xe gồm 5 trai 4 gái, là bọn hắn. Dường như họ đã quá quen bởi những tiếng hét này nên không còn chú ý nữa mà vẫn tiếp tục nói chuyện cười đùa. Còn cô, cô chú ý vào một người con trai có mái tóc màu hạt dẻ đôi mắt đen láy người đó chính là anh hai cô, Dương Nhật Khánh.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!