Nữ Hoàng Tin Đồn - Chương 10: Sự hiểu nhầm đáng yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Nữ Hoàng Tin Đồn


Chương 10: Sự hiểu nhầm đáng yêu


Đường Ca Nam không

đợi được đến tối, vừa kết thúc cuộc họp buổi chiều, anh vội gọi điện cho Phong

Bình ngay. Vốn dĩ là muốn thử xem thế nào, không ngờ lại có tiếng chuông.

Phong Bình đang ngủ say thì bị anh đánh thức, giọng

nói vẫn còn ngái ngủ: “Anh Nam?”

“Anh đây, em đang ngủ à?” Đường CaNam chần

chừ một lúc rồi nói: “Hay là… lát nữa anh gọi lại cho em”.

“Ok”. Phong Bình trả lời rất dứt khoát rồi lập tức tắt

điện thoại.

Đường Ca Nam thật không dám tin, anh trợn mắt nhìn cái

điện thoại, không biết nói gì hơn, chán ngán đến nỗi muốn cắn đứt cái lưỡi của

mình. Sao anh lại quên được chứ, Phong Bình là người không hiểu những câu nói

uyển chuyển hay những lời nói lịch sự, nói chuyện với cô ấy nhất định phải nói

“toạc móng heo”, không được nói lấp lửng hay ẩn chứa ý tứ sâu xa.

Chẳng còn cách nào khác, thôi thì làm việc tiếp.

Anh xem bảng số liệu về bất động sản, cố nhồi nhét

chúng vào đầu, nhưng những con số không chịu nghe lời, chúng cứ nhảy múa như

muốn trêu tức anh khiến anh không thể đọc tiếp được.

Tâm trạng rối bời, anh quyết định vứt đống tài liệu ấy

sang một bên, nhấn chuông hỏi thư ký: “Có báo tối nay chưa?”

Báo buổi tối đã được đưa đến một lúc rồi, nhưng vì thư

ký bận việc khác, định là làm xong rồi sẽ mang vào cho anh nhưng lúc này lại bị

hỏi đến nên vội vàng mang vào phòng anh.

Đường Ca Nam không xem báo đã đủ chán ngán lắm rồi,

vừa lật báo ra lại càng thấy đau đầu hơn.

Nếu buổi sáng chị em nhà họ Chu gây chấn động báo giới

thì đến buổi tối Đường Ca Nam lại “độc chiếm” mặt báo. Trên báo đăng ảnh anh và

Hạ Dao nhìn nhau đắm đuối, khung cảnh là một góc khuất vắng vẻ bên ngoài phòng

tiệc. Lời văn miêu tả là: “Anh giấu diếm vợ sắp cưới bí mật hẹn hò với bạn gái

cũ, nét mặt của Hạ Dao đầy vẻ ai oán nhưng vẫn không kìm nén được nỗi nhớ mong

với người tình xưa”… Toàn là những lời viết nhảm nhí. Anh cố kìm nén bản thân,

quyết định không đọc nữa, vo tròn tờ báo rồi ném vào thùng rác.

Sau đó anh thấy lòng như lửa đốt, lo lắng đi đi lại

lại trong phòng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng như chợt nhận ra rằng còn có một

chuyện quan trọng chưa làm, đó chính là về nhà thăm bà nội – Đường lão phu

nhân. Tối qua anh được bà gọi về nhà nhưng vẫn chưa đến hỏi thăm bà, bây giờ

thì có thể đi rồi, nhân tiện phân tán chú ý.

Thế là anh lái xe đến căn nhà cũ.

Nào ngờ Đường lão phu nhân lại từ chối không muốn gặp

anh.

Thật là kỳ lạ, không thể hiểu nổi.

Anh tìm Đường Minh Tuyên để thăm dò tình hình. Cô ấy

cũng tỏ vẻ không hiểu, “Tối qua lúc về bà vẫn bình thường, hôm nay không ăn

sáng, em cứ tưởng là bà không muốn ăn, buổi chiều hội dì Mai đến đều bị bà đuổi

về, bà nói không muốn gặp ai…”

Đường Ca Nam im lặng một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên

hỏi: “À, tối qua gọi anh có chuyện gì?”

Nghe thấy câu ấy, Đường Minh Tuyên có chút mất tự

nhiên.

Cô rất hiểu tính khí của anh hai. Anh ấy ghét nhất là

người khác can thiệp vào chuyện riêng của mình, tính khí thì có trời mà biết

được, lúc nào cũng muốn làm theo ý mình. Theo lý mà nói thì mọi người đều

trưởng thành, đều có thể sống tự lập, nhưng cả nhà chỉ có anh là dám dọn ra

ngoài ở, không ai quản được, có rất nhiều việc ngay cả Đường lão phu nhân cũng

phải dỗ dành anh. Trong hoàn cảnh như thế này vẫn nên giữ kín một chút thì tốt

hơn…

Cô cười gượng một tiếng rồi nói: “Là bà tìm anh, em

cũng không rõ…”

Đôi lông mày rậm của Đường Ca Nam trau lại, anh thay

đổi ngữ khí: “Minh Tuyên!”

Đường Minh Tuyên vội cười trừ: “Em không biết thật

mà”.

“Không biết mới lạ”, Đường Ca Nam hất hàm rồi ngồi

xuống sofa, tiện tay nới lỏng cà vạt, mỉm cười và nói: “Minh Tuyên, em đừng

tưởng rằng anh không ở nhà nên không biết gì. Quan hệ giữa em và bà là quan hệ

giữa lang và sói…”

“Suỵt suỵt”, Đường Minh Tuyên vội ngắt lời anh, “Anh

dám nói những lời ấy à, cẩn thận…” Cô rướn cổ nhìn lên tầng.

“Đừng có giở cái trò ấy”. Đường Ca Nam không thèm để ý

đến hành động kỳ quặc của cô em, “Ý đồ xấu xa ấy của em mà giấu được anh sao,

hừ, lúc anh biết cách nói dối thì em vẫn chưa biết đi đâu. Mau mau khai sự thật

đi”.

Đường Minh Tuyên không giấu được, đành phải nói: “Em

nói rồi anh không được tức giận đâu đấy”.

Câu nói ấy đã khơi dậy trí tò mò của Đường Ca Nam, anh

giục: “Nói mau”.

Đường Minh Tuyên đứng cách sofa thật xa rồi mới nói:

“Tối qua bà đi gặp Phong Bình…”

“Sao cơ?” Đường Ca Nam nhíu mày. Thật không thể tin

được, lẽ nào tối qua Phong Bình đến phía nam đường Thừa Đức là để gặp bà nội?

“Bà chuẩn bị cho cô ta một khoản tiền, để cô ta rời xa

anh”.

Đường Ca Nam im lặng vài giây, không kiềm được cười

phá lên: “Thật chẳng có chút sáng tạo nào cả, đã mười mấy năm rồi mà bà vẫn còn

dùng cái chiêu ấy?”

Đường Minh Tuyên nhìn chằm chằm vào mặt anh, không

biết anh cười vì quá tức giận hay là thực sự không hề tức giận, cô cẩn trọng

nói: “Bà cũng vì muốn tốt cho anh. Phong Bình lai lịch không rõ ràng, lại có

quan hệ thân thiết với nhà họ Phương, e rằng…”

Đường Ca Nam gật đầu lia lịa, cười và nói: “Anh chỉ

muốn biết rốt cuộc bà đã đưa cho cô ấy bao nhiêu tiền để cô ấy rời xa anh?”

“Không biết”. Đường Minh Tuyên lắc đầu, rốt cuộc vẫn

không kìm được, bổ sung một câu: “Nhưng chẳng phải tối qua cô ta không về nhà

sao?”

Đường Ca Nam ngây người một lúc, sau đó lập tức hiểu

ra mọi chuyện, anh cười và nói: “Ngay cả việc tối qua cô ấy không về em cũng

biết sao? Ha ha, xem ra nhà họ Đường chúng ta có rất nhiều người không ưa cô

ấy…”

Đường Minh Tuyên hơi đỏ mặt, nhưng tự thấy rằng mình

làm vậy là muốn tốt cho anh nên cất cao giọng nói: “Anh hai, cô ta yêu tiền hơn

yêu anh”.

Đường Ca Nam gật đầu và nói: “Vậy à… chả trách tối qua

cô ấy đáp máy bay đi vội như vậy, thì ra là vì chuyện này”.

Đường Minh Tuyên nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm,

nghĩ bụng: Anh nghĩ được như vậy là tốt.

Nhưng lại thấy Đường Ca Nam hỏi: “Tối qua khi trở về

nhà bà vẫn bình thường thật sao, không hề có chút bất thường nào?”

Đường Minh Tuyên thấy anh không hề tức giận như mình

đã tưởng tượng nên cảm thấy không quen lắm, lại thấy anh tư duy linh hoạt như

vậy nên không khỏi cảm thấy lúng túng.

“Bà về hơi muộn, lúc ấy em ngủ rồi. Hôm qua bác Dư lái

xe, em hỏi thì bác ấy bảo không có gì, rất bình thường”.

Đường Ca Nam hiểu rõ hơn ai hết, anh biết rằng chắc

chắn người bà cao ngạo của mình cũng cảm thấy sốc… Bản thân anh cũng vừa mới

trải nghiệm cảm giác ấy, thật không dễ chịu chút nào, nhưng anh là người dám tự

cười nhạo mình, khó xử một hồi rồi cũng thôi. Nhưng bà nội anh cả đời cao ngạo,

động một tý là thấy cái này chướng mắt, thấy cái kia chướng mắt, bây giờ cuối

cùng cũng có người không coi bà ra gì, làm sao có thể thoải mái được chứ? Ha

ha…

Càng nghĩ anh càng thấy nực cười, khóe miệng cũng vì

thế mà nhếch lên, trong mắt Đường Minh Tuyên, nụ cười ấy thật bí hiểm.

Bỗng nhiên Đường Ca Nam đứng dậy và nói: “Anh đi đây”.

Đường Minh Tuyên vội giữ anh lại: “Ăn tối xong rồi đi,

trời tối rồi”.

Đường Ca Nam liếc mắt lên tầng, mỉm cười bí hiểm: “Anh

ở đây sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của bà”.

“Anh nói thế có ý gì?”

“Anh đi đây”.

Đường Ca Nam không trả lời cô, anh vội mặc áo khoác,

rảo bước qua vườn hoa, lên xe phóng vọt đi.

Việc đầu tiên sau khi về nhà là gọi điện cho Phong

Bình.

Lần này, giọng của cô ấy nghe rất sảng khái, chỉ có

điều những lời nói lại khiến người ta cảm thấy buồn bực.

“Anh Nam, một lúc nữa em có cuộc họp, anh chỉ có thời

gian năm phút”.

Đường Ca Nam “nghẹn ngào” không nói lên lời, từ trước

tới nay chưa có ai nói với anh như vậy cả. Anh rất phản cảm với cách nói chuyện

ấy, vì vậy thấy không có gì để nói, nhưng lại thấy Phong Bình nói tiếp: “Sao

vậy? Có phải vì quá nhớ em không?”

Nghe câu nói ấy, Đường Ca Nam không kìm được cười phá

lên, sau đó ho khan hai tiếng rồi nói: “Phong Bình, em còn nhớ chiếc áo khoác

mà đã bị Chu Tân Trúc lấy đi không?”

“Dĩ nhiên”.

“Tối qua, em gái của Chu Tân Trúc mặc nó đến hội

trường, kết quả là bị Jennifer vạch trần…”

“Hoan hô!” Phong Bình thốt lên, không giấu được niềm

vui sướng, “Vậy thì chắc là thú vị lắm, thật tiếc vì lúc ấy em không có mặt”.

Đường Ca Nam không còn gì để nói trước niềm phấn kích

không chút che đậy của cô.

Anh không kìm được ho khan hai tiếng và nói: “Bây giờ

giới truyền thông đang ầm ĩ cả lên, nhà họ Chu có vẻ không thoát ra được, Chu

Thiên Hựu đến tìm anh…”

Anh vẫn chưa nói hết câu, Phong Bình đã quay đầu dặn

dò chú lùn đứng bên cạnh: “Mở ti vi, tìm kiếm thông tin mới nhất ở thành phố

Thánh Anh”. Sau đó mới hỏi Đường Ca Nam: “Chu Thiên Hựu là ai?”

Dù gì thì Chu Thiên Hựu cũng là nhân vật có tầm cỡ ở

thành phố Thánh Anh, nhưng cô ấy… cô ấy hỏi như vậy khiến Đường Ca Nam không

khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt cô ấy hỏi mình đã đóng phim gì, thật là… quá

nực cười!

“Anh ta là anh trai của Chu Tân Trúc. Anh ta mong em

giơ cao đánh khẽ, tha lỗi cho em gái anh ta”.

“Anh ta nhờ anh làm thuyết khách?” Phong Bình lập tức

hiểu ý của anh.

“Cứ coi là như thế”.

“Anh hy vọng em làm thế nào?”

Đường Ca Nam ngây người: “Em muốn làm thế nào?”

Phong Bình cười phá lên: “Em rất ghét cô ta, chỉ có

điều, Jennifer đã thay em trút giận rồi, như vậy cũng tốt, gieo nhân nào gặp

quả ấy, còn về…” Bỗng nhiên cô ngừng lại không nói nữa, ba giây sau, giọng nói

có chút thay đổi: “Em nghĩ anh nên giải thích với em trước…”

“Cái gì?” Đường Ca Nam toát mồ hôi hột.

“Anh nghe cái này…” Nói xong cô nghiêng người đặt điện

thoại sát ti vi, sau đó Đường Ca Nam nghe thấy giọng nói trong trẻo của một cô

gái, tốc độ nói rất nhanh nhưng cũng rất rõ ràng, lưu loát: “Chỉ có điều hiện

trường rối loạn cũng tạo cơ hội cho một số người thừa nước đục thả câu, dù đã

đính hôn nhưng cậu con trai thứ hai nhà họ Đường chưa yên phận được vài hôm đã

chứng nào tật ấy, nhân lúc náo loạn đã cùng cô bạn gái cũ Hạ Dao trốn ở hành

lang phía cuối đường để tâm sự, không may bị phóng viên phát hiện…”

Đường Ca Nam giật mình hoảng hốt. Thì ra mình không

chỉ lên báo mà còn lên ti vi. Anh lại một lần nữa khâm phục khả năng bịa chuyện

của những người làm trong giới truyền thông.

“Anh và Hạ Dao làm gì ở đó?”

“Tất cả đều là bịa đặt”. Bỗng nhiên Đường Ca Nam đổi

giọng: “Nếu thời gian của em có hạn, vậy thì đợi khi nào em quay lại anh sẽ

giải thích tường tận cho em hiểu, bây giờ chúng ta quay lại vấn đề chính, em

chuẩn bị làm thế nào…”

“Anh tự quyết định là được, em không có ý kiến gì”.

“Thật sao?”

“Em phải cúp máy đây”.

“Câu hỏi cuối cùng”, Đường Ca Nam vội nói, “Em đang ở

đâu?”

“London”.

“Khi nào về?”

“Xem ra đây mới là câu hỏi cuối cùng”. Phong Bình cười

và nói: “Chắc là khoảng một tuần, em phải cúp máy đây”.

Cô gập điện thoại lại, lái xe đã mở cánh cửa của chiếc

xe quan trọng và đợi cô ở ngoài từ rất lâu.

Phong Bình mặc bộ đồ màu xanh lam nhạt, cô xuống xe,

bước nhanh lên bậc thềm, chú lùn thở hổn hển theo sau, vừa đi vừa thì thầm:

“Cái cô họ Chu ấy phẩm hạnh không tốt, cần gì phải quan tâm đến sự sống chết

của cô ta”.

Cô không quay đầu lại: “Nếu cô ta đã tìm đến tận cửa

rồi thì cũng nên nể mặt một chút, nếu không người ta sẽ nghĩ tôi nhỏ mọn, hơn

nữa Đường Ca Nam cũng sẽ rất khó xử…”

“Tôi thấy câu cuối cùng mới là quan trọng”.

“Chú quả là có đôi mắt tinh tường”.

“Quá khen, quá khén”. Chú lùn cười phá lên.

Thực ra chú lùn không phải là quá lùn, chỉ là người

hơi béo một chút, bụng hơi tròn một chút, trông rất giống quả bí đao tròn xoe.

Tuy nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, khả năng quản lý kiệt

xuất của chú ta không thua kém bất kỳ bậc thầy quản lý đương đại nào.

Cô vừa bước vào phòng, tám người ngồi đó đều đứng dậy,

tất cả đều mặc comple lịch sự, tinh thần sảng khoái, đều là những bậc anh tài

trong các bậc anh tài.

Chú lùn nói: “Phòng họp tầng hai”.

Phong Bình bước lên trước, dẫn theo đoàn người bước

lên tấm thảm sang trọng đến trước cửa phòng họp tầng hai, hai người hầu mỗi

người đứng một bên mở cánh cửa lớn được chạm khắc tinh xảo. Chiếc bàn họp hình

elip màu đen, bên trong là một quầy ba nhỏ, một người đàn ông tóc xoăn, cao gầy

đang ngồi dựa người trước quầy ba.

Mọi người đều complet giày da, ăn mặc rất trang trọng,

lịch sự, chỉ có một mình anh ta là mặc quần áo bình thường, áo len trắng kiểu

body, quần bông rộng thùng thình, chân đi dép bông, ăn mặc tùy tiện đến nỗi

không thể chấp nhận được. Nghe thấy tiếng động ở cửa, anh uể oải quay người

lại, tay nâng ly rượu sóng sánh, cười và nói với mọi người bằng giọng Anh chính

thống: “Nếu đã đến thì hãy uống rượu nguyên chất, ăn chơi hết mình, ngày mai

lại uống nước soda, nghe người ta giảng đạo”.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thanh niên này là con cháu

của thượng đế, nhận được nhiều sự nuông chiều nhất. Anh có mái tóc xoăn rất

đẹp, dày và óng mượt, con gái nhìn cũng phải ghen tỵ. Bờ môi góc cạnh nhếch

lên, toàn thân toát lên phong thái của quý tộc cao quý khó mà diễn tả được, gần

như là hoàn mỹ. Phong Bình lại chau mày.

“Bỉnh Thìn, lúc này mà anh uống rượu sao?”

“Uống rượu phải xem tâm trạng chứ không phải thời

gian”. Bỉnh Thìn uể oải đáp lại, cười rất tươi: “Nhìn thấy anh em không muốn

uống một ly sao?”

Phong Bình ngước mắt nhìn anh ta vài giây, cuối cùng

nở nụ cười rạng rỡ: “Ok, mọi người cùng uống một ly”.

Thấy vậy, chú lùn mỉm cười rạng rỡ, những người khác

vẫn không nói không cười, khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào, nhưng họ vẫn

uống một ly, bởi vì cuộc họp sắp tới sẽ vô cùng dài, nội dung thì hết sức khô

khan nặng nề, nhưng quyết định cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến kiến trúc, tài chính

của châu Âu thậm chí sự phát triển của tất cả các ngành nghề.

Trên thực tế, Phong Bình không hiểu hết những nội dung

mà mọi người thảo luận, suốt cuộc họp chỉ thấy đau đầu chướng óc, thấy chú lùn

và những người trong đoàn cố vấn lần lượt rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nằm

nhoài ra sofa.

Bỉnh Thìn thì mặt mày hớn hở, chống hai tay lên mặt

bàn, các ngón tay đan vào nhau đỡ cằm, khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt sáng thật

cuốn hút, anh ta nói với em họ bằng giọng điệu đùa cợt: “Em táo à, xem ra nửa

năm nay em rất nhàn rỗi…”

“Sao anh lại nói thế?” Phong Bình nhắm mắt, hỏi lại

bằng giọng điệu yếu ớt.

“Mặt em tròn hơn”.

“Anh chắc chắn không phải do kiểu tóc chứ?” Phong Bình

lập tức mở mắt, đưa tay lên sờ mặt.

“Cánh tay cũng thô hơn…” Bỉnh Thìn tỏ vẻ nghiêm túc,

hướng ánh mắt xuống dưới, “Ngực cũng căng hơn một chút…”

Phong Bình tiện tay lấy cái kẹp tài liệu ném về phía

anh ta. Anh ta ngồi im không nhúc nhích, xoay cổ tay một cái là bắt được, mỉm

cười và nói: “Em thô lỗ như vậy, làm sao cái cậu Đường Ca Nam kia ‘tiêu hóa’

được?”

“Suy nghĩ của anh thô tục như vậy mà vẫn có phụ nữ hẹn

hò với anh?”

“Bởi vì đại đa số phụ nữ là động vật thị giác, đối với

họ, anh chỉ cần mỉm cười”. Anh ta nói rồi nhếch mép mỉm cười, nháy mắt trái như

muốn thách thức, “Còn những nội hàm phong phú đa sắc anh chỉ dành riêng cho

những người phụ nữ tao nhã, em có thể thử xem mình thuộc loại nào”. Nói xong

anh ta lại nháy mắt đầy thách thức.

“Quân tử nên cẩn trọng hành vi lời nói, anh cứ mồm mép

như vậy, không sớm thì muộn cũng trở thành bà già lắm điều”.

“Có em ở đây anh có thể kê cao gối ngủ”. Bỉnh Thìn mỉm

cười.

Bình thường Phong Bình rất nhanh mồm nhanh miệng,

nhưng gặp anh ta thì đành chịu, cô nhắm mắt không thèm để ý đến anh ta. Bỉnh

Thìn thấy cô có vẻ mệt mỏi, quyết định đến bàn ăn, sau khi cơm no rượu say sẽ

giáo huấn cô.

“Đi thôi, anh đưa em đi ăn”.

“Nói thế còn được”.

Cô làu bàu một tiếng, vươn mình trên sofa một lúc rồi

mới đứng dậy. Bỉnh Thìn lấy chiếc áo gió trên mắc treo, hai người cùng xuống

dưới, đi bộ đến một khách sạn gần đó.

Vừa mới ăn chưa được bao lâu thì Bỉnh Thìn đã không

kiềm chế được bắt đầu giáo huấn. Nội dung không ngoại trừ việc cô quá nhàn hạ,

không quan tâm đến người thân, coi chuyện trọng đại cả đời như trò chơi… Những

lời đó anh giấu kín trong lòng đã lâu, vì thế mà anh nói rất hùng hổ, như sóng

nước ồ ạt vào bờ.

Phong Bình vẫn làm ngơ như không.

Sau khi đánh chén no nê, cô lấy khăn ăn lau mồm, sau

đó ngẩng đầu lên nhìn anh ta một lúc rồi nói: “Bỉnh Thìn, trông anh thật đẹp

trai…”

Bỉnh Thìn thấy mình giáo huấn cô em họ như vậy mà còn

nhận được lời khen, nghĩ bụng chắc chắn có gì đó không đúng.

Quả nhiên, cô nói tiếp: “Những người đàn ông tuấn tú

như anh không phải là nhiều, nhưng vẫn có. Tuy nhiên, những người đàn ông tuấn

tú mà lại lắm điều như anh thì tuyệt đối không có người thứ hai”.

Bỉnh Thìn suýt thì lấy thìa gõ vào đầu cô: “Lần này em

hơi quá đáng rồi đấy…”

Phong Bình bĩu môi và nói: “Em là tín đồ của Wilde,

cuộc sống không có gì thay đổi khiến người ta chán ngấy”.

“Wilde, anh biết ông ta, nói gì mà ‘tôi thích người

chiến thắng nguyên tắc, tôi thích người không có nguyên tắc chiến thắng thế

giới’. Hứ, đáng tiếc là anh không thể dễ dàng đồng ý được”. Bỉnh Thìn nghiêm

túc nói.

“Xin hỏi anh thích thế nào?” Phong Bình mỉm cười hỏi

lại.

Bỉnh Thìn cười và nói: “Nếu sửa lại câu này thành ‘tôi

thích những phụ nữ không có nguyên tắc chiến thắng thế giới’ thì anh không có ý

kiến gì”.

Phong Bình kiềm chế để không lườm anh ta, cố gắng

không biểu lộ chút cảm xúc gì để biểu thị sự khinh bỉ đến cùng cực, sau đó đưa

tay nâng ly nước ngọt uống liền một hơi.

Bỉnh Thìn lớn tiếng nói: “Ở nơi công cộng, phải chú ý

lịch sự, chú ý hình tượng chứ”.

Phong Bình lập tức nắm lấy cơ hội phản công: “Em đã ăn

tối với anh rồi, làm gì còn hình tượng nữa”.

Bỉnh Thìn lắc đầu ngao ngán, xem đồng hồ và hói cô:

“Lát nữa có kế hoạch gì không?”

“Ngủ”.

“Không phải chứ?” Bỉnh Thìn khẽ nhíu mày, chần chừ một

lúc rồi nói: “Hay là đi tiêu khiển với anh, nhân tiện giới thiệu hai người bạn

cho em làm quen?”

Phong Bình phì cười.

Bỉnh Thìn tỏ vẻ khó chịu, anh giải thích: “Một trường

phái nghệ thuật văn minh sẽ có không ít những nhà văn hóa nổi tiếng”.

Phong Bình cười to hơn: “Anh chuyển giới rồi à?”

Bỉnh Thìn không thèm để ý đến sự chế nhạo của cô mà

nói: “Anh nghiêm túc đấy. Gần đây có một người với bút danh là ‘Kim chỉ nam của

cuộc đời’, rất nổi tiếng, báo chí đăng nhiều bài viết của anh ta, dùng từ cực

sắc bén, cực chuẩn, quan điểm mới lạ, sáng tạo. Nghe nói ngày nào tòa soạn cũng

nhận được điện thoại hỏi về người này”.

“Vậy à?” Phong Bình tỏ vẻ hứng thú: “Là bình luận về

những lĩnh vực gì?”

“Thời trang, sách báo, điện ảnh… cái gì cũng có”.

“Tài giỏi vậy sao?”

“Anh rất tò mò nên đã bảo Michael đi thăm dò, chủ biên

của tòa soạn tiết lộ, thì ra phía sau bút danh ‘Kim chỉ nam của cuộc đời’ là

bốn cô gái…”

Anh ta nói đến đó, Phong Bình đã ngộ ra, cô đỡ lời:

“Thế là anh bảo Michael đứng ra làm cái gọi là trường phái nghệ thuật và mời

bốn kỳ nữ này, đúng không?”

Bỉnh Thìn mỉm cười và nói: “Đúng thế!”

Phong Bình lắc đầu nguây nguẩy, bỏ khăn ăn ra và nói:

“Em chúc anh cái gì bây giờ nhỉ?”

“Em không đi thật sao?”

“Do chệch múi giờ, đã suốt đêm em không ngủ rồi”.

“Vậy thôi”. Nói xong, Bỉnh Thìn gọi phục vụ tính tiền,

nhưng không ngờ phục vụ nói đã có người thanh toán rồi.

Nghe vậy, cả hai anh em nhà họ Phong đều ngạc nhiên

nhìn nhau.

“Là ai?” Phong Bỉnh Thìn hỏi.

“Một người đàn ông”.

“Cụ thể một chút”.

“Rất trẻ, rất tuấn tú, rất ga lăng”.

Nghe vậy, hai anh em nhà họ Phong lại nhìn nhau, cảm

ơn phục vụ rồi ra ngoài.

Phong Bỉnh Thìn cười và nói: “Không phải là người đàn

ông nào theo đuổi em biết tin em về đấy chứ…”

Phong Bình ngắt lời anh ta: “Thế anh tưởng rằng họ sẽ

không để lại tên sao?”

“Cũng đúng”. Bỉnh Thìn mạnh dạn đưa ra giả thiết: “Vậy

thì không phải là người theo đuổi anh chứ?”

Phong Bình phì cười.

Bỉnh Thìn lúc nào cũng đáng yêu như vậy, không bỏ qua

bất kỳ cơ hội chọc cười nào, dù là lấy bản thân mình ra để trêu đùa.

Tổ tiên dạy con cháu không được để lộ tiền bạc cho

người khác biết. Nhưng con người vốn có nhiều thói hư tật xấu, thích thể hiện

bản thân, không ít thì nhiều đều cảm thấy sĩ diện, rất ít người có thể không để

lộ tiền bạc ra ngoài. Anh em nhà họ Phong có thể coi là một trong số ít đó.

Đến ngã tư thì Bỉnh Thìn tạm biệt Phong Bình, mặc

chiếc áo gió cũ và dép lê, bắt taxi đi dự tiệc.

Phong Bình đi về nhà một mình, khi đi qua công viên,

đến chỗ rẽ bước chân lên bậc thềm thì bỗng nhiên phía sau có tiếng người nói:

“Hello”.

Tiếng nói vừa dứt thì có một bàn tay đặt lên vai cô.

Cô nhanh chóng nắm lại bàn tay ấy, đang định dùng lực

nhưng khi quay người nhìn rõ mặt đối phương thì lập tức bỏ tay anh ta và nói:

“Này, suýt nữa thì cậu bị gãy xương đấy, biết không?”

Đối phương vung cổ tay, cười khì khì và nói: “Không

đến nỗi thế chứ?”

“Không đến nỗi”, Phong Bình nhíu mày cười khẩy, nắm

tay tạo tư thế đánh nhau và nói: “Đai xanh Judo, đánh được cả cao thủ, cậu có

muốn thử không?”

Đối phương vội cười, xua hai tay và nói: “Không

không”.

Phong Bình hỏi: “Cậu lén lén lút lút bám theo tôi làm

gì?”

Đối phương vẫn cười khì khì và nói: “Tôi có thể hẹn hò

cô không?”

Phong Bình ngạc nhiên, sau đó nhíu mày: “Chẳng hài

hước chút nào”.

“Tôi nghiêm túc đấy”.

“Tốt nhất cậu nên rút lại câu nói ấy, nếu không Quân

Di sẽ xé xác cậu ra”. Phong Bình nghiêm mặt nói với cậu ta.

“Quân Di?” Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên một chút nhưng lập

tức cười ngay, răng trắng môi hồng, trông rất đáng yêu: “Ha ha, cô ấy không

quản được tôi. Tôi là người tự do”.

Phong Bình biết thanh niên bây giờ tư tưởng rất

thoáng, nhưng không biết rằng thoáng đến mức này. Nghe vậy cô im lặng một lúc

nhưng vẫn không kìm được nhíu mày: “Nếu đã vậy thì Richard, cậu đi chỗ khác mà

mua vui, tốt nhất đừng làm phiền tôi, tôi không phải là…”

Cô vẫn chưa nói hết câu, cậu ta đã không kìm được cười

phá lên.

Phong Bình ngừng lại nhìn cậu ta và nói: “Buồn cười

lắm sao?”

Cậu ta không cười nữa mà nói: “Cô không muốn đi dạo ở

công viên đằng kia sao?”

Phong Bình gần như đã dùng hết sự nhẫn nại của mình,

cô lạnh lùng nói: “Không muốn, tốt nhất cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”.

Cậu ta không để ý đến lời nói của cô, chỉ về phía công

viên mà cô vừa đi qua và nói: “Chính là công viên này, sẽ không làm mất nhiều

thời gian của cô đâu”.

Phong Bình không tin nhưng vẫn hướng ánh mắt về công

viên mà cậu ta chỉ.

Sau đó cô sững người lại.

Một người đàn ông đứng cạnh công viên trong màn đêm,

chỉ cần nhìn qua Phong Bình đã biết ông ta là ai.

Cô khẽ thở dài, sau đó gườm gườm nhìn cậu ta và quát

lên: “Lần sau đừng chơi trò này với tôi, Richard…”

Cậu ta cười ngắt lời cô: “Tôi là Charlies”.

Phong Bình ngây người, nhưng lập tức nói: “Ồ, hai

người là anh em sinh đôi”.

“Không, chúng tôi là anh em sinh ba”.

Nhìn nụ cười khoái chí của Charlies, Phong Bình không

còn gì để nói.

“Thôi, tôi không làm phiền hai người nữa, chỉ có điều

câu nói này tôi không nói đùa đâu”. Trước khi quay người bước đi, Charli cười

và nói: “Cô là người con gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp”.

Đối với lời khen ngợi ấy, Phong Bình chỉ có thể mỉm

cười tiếp nhận.

Con riêng của Đường Trạm không chỉ có một mà là ba, ông

ta thật khéo đẻ.

Cô quay người đi về phía công viên, một bóng người cao

gầy đi lại, cô cười gượng và nói: “Thì ra là anh em sinh ba, tôi cứ tưởng cậu

ta là Richard”.

“Trước đây tôi cũng thường nhầm lẫn”. Giọng nói của

Đường Trạm pha lẫn niềm vui, trong đêm tối, giọng nói ấy thật hồn hậu: “Richard

chín chắn một chút, Charlies thì nghịch ngợm hơn, giống thằng Nam”.

Ông ta đến gần trước mặt cô. Lúc ấy Phong Bình mới

nhìn rõ chiếc áo da màu đen, để lộ chiếc cổ áo len trắng ở trong, nhìn trông

trẻ hơn rất nhiều, không còn cảm giác nghiêm trang như trước, có lẽ vì ăn tối

với con trai nên mới ăn mặc thoải mái như thế. Phong Bình nhìn ông ta rồi khẽ

mỉm cười.

“Tôi vừa ăn một bữa cơm miễn phí, chắc là chủ tịch

Đường…”

“Có cơ hội mời anh em nhà họ Phong ăn cơm là niềm vinh

dự của tôi”. Đường Trạm mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm cũng sáng hẳn lên.

Phong Bình nghe vậy cảm thấy không tự nhiên, cô cười

gượng và nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý giấu diếm”.

“Tôi hiểu”. Đường Trạm cười, im lặng một lúc rồi nói:

“Nếu không phải vừa nhìn thấy hai người ăn tối thì tôi cũng khó lòng tưởng

tượng được, quả là khiến người ta ngạc nhiên”.

“Ngài quen Bỉnh Thìn?” Phong Bình cũng thấy rất ngạc

nhiên.

“Tôi đã từng tham dự một cuộc họp cùng cậu ấy, trong

cuộc họp, có hai nhà ngân hàng có máu mặt đều tỏ ra hết sức tôn kính đối với

cậu ấy. Tôi đặc biệt chú ý đến tấm thẻ trước ngực cậu ấy. Tối hôm ấy, tất cả

những người có mặt trong bữa tiệc đều đeo tấm thẻ giống nhau, giới thiệu về

thân phận, quốc tịch của mình, nhưng thẻ của cậu ấy chỉ có một tên tiếng Anh là

Chage”. Đường Trạm ngừng lại một lúc, sau đó khẽ mỉm cười: “Tôi đã từng nghe

nói về một người trẻ tuổi tên là Chage, gia tộc của anh ta rất có thế lực, gần

như nắm giữ mạch máu kinh tế của một nửa châu Âu…”

“Những lời đồn đại đều không đáng tin”. Phong Bình

không đợi ông ta nói xong mà mỉm cười lắc đầu.

“Vậy sao?” Đường Trạm quay sang nhìn cô.

Phong Bình cố tình xị mặt, nghiêm túc nói: “Trên thực

tế, gia tộc của tôi đã thống trị cả châu Âu, lúc nào cũng chuẩn bị thống trị

thế giới…” Chưa nói hết câu cô đã cười trước.

Đường Trạm mỉm cười nhìn cô, không quan tâm đến lời

nói đùa của cô, dưới ánh đèn đường, dường như ánh mắt ấy ẩn chứa điều gì đó rất

sâu xa.

Phong Bình không cười nữa mà nói: “Xin lỗi, tôi làm

mất số điện thoại của ngài rồi”.

Đường Trạm cũng không hỏi cô nói giả hay thật, chỉ xua

tay tỏ ý không có gì, ngẩng đầu lên thở dài một tiếng rồi nói: “Nói thật, thằng

Nam đính hôn với cô, tôi rất tức giận”.

“Ngài tức giận?” Phong Bình hơi ngạc nhiên: “Sao tôi

không nhận ra nhỉ?”

“Thật sao? Vậy thì điều đó chứng tỏ tôi ngụy trang rất

thành công”. Đường Trạm mỉm cười và nói.

“Ngài tức điều gì?”

“Nó sống buông thả như vậy, tôi khó mà không giận

được. Sở dĩ tôi không tỏ ý tức giận là vì tôi biết nó cố ý chọc tức tôi, cô có

hiểu không?”

“Tôi hiểu”. Phong Bình gật đầu. Cô đã mơ hồ nhận ra ý

đồ của Đường Ca Nam, anh ta cố tình chọc giận bố mình, chỉ có điều cô không

hiểu vì sao.

“Vì sao anh ấy lại làm như vậy?”

“Tôi cũng không rõ”. Đường Trạm khẽ thở dài, giọng nói

toát lên vẻ tự trách: “Hồi nó và Hạo Vân còn nhỏ, tôi không quan tâm nhiều đến

chúng, mẹ chúng lại mất sớm… Hạo Vân còn đỡ, thằng Nam thì tôi chịu, không quản

được. Hồi còn đi học nó sống rất buông thả, cả nhà đã đe dọa, dụ dỗ nhưng vô

ích, cuối cùng cho nó ra nước ngoài mới đỡ hơn một chút. Hai năm nay tôi cứ

tưởng nó chín chắn hơn rồi, nào ngờ nó vẫn chứng nào tật ấy, vẫn sống buông thả

như xưa”.

Nghe ông ta nói vậy, Phong Bình cũng không biết nói

gì.

Quả thực Đường Ca Nam đính hôn cũng có chút vội vàng,

tùy tiện nhưng cô cũng là người trong cuộc, theo cách nói của Đường Trạm thì cô

cũng không chín chắn, cũng buông thả.

“Nó có rất nhiều bạn gái nhưng không có người nào được

lâu, sự xuất hiện đột ngột của cô quả thực khiến mọi người rất ngạc nhiên. Lúc

đầu tôi còn lo không biết có phải cô bị nó bắt nạt không. Bây giờ xem ra sự lo

lắng ấy là thừa, ha ha…” Ông ta cười hai tiếng, bỗng nhiên lại nói đùa rằng:

“Nó mà dám bắt nạt cô thì e rằng sau này đừng nghĩ đến chuyện lên tầng thượng

của khách sạn Thời Quang nữa”.

“Chủ tịch Đường cũng quan tâm đến tin tức giải trí?”

Phong Bình mỉm cười và hỏi, trong lòng thì biết rằng ông ta đã điều tra mình từ

lâu. Thật đúng như ông ta đã nói, ông ta là người rất giỏi ngụy trang.

“Ai bảo tôi có thằng con trai suốt ngày lên báo”,

Đường Trạm tự cười mình.

Phong Bình vẫn giữ nụ cười trên môi, quả thực không

biết nói gì, may mà Đường Trạm không cần cô nói gì. Ông ta khéo léo chuyển chủ

đề và nói tiếp: “Phong Bình, tôi không biết tình cảm giữa thằng Nam và cô đã

đến mức nào rồi, nhưng có một điều tôi cần nhắc nhở cô, tuy nhà họ Đường không

bằng nhà họ Phong, nhưng làm con dâu nhà họ Đường không phải là dễ”.

Phong Bình hơi ngạc nhiên: “Ngài nói thế có ý gì?”

Đường Trạm chần chừ một lúc rồi mới mỉm cười và nói:

“Lấy tin giải trí mới nhất của thành phố Thánh Anh làm ví dụ, Chu Tân Trúc

khiến cô phải chịu ấm ức, nhưng trong mắt tôi thì đó chỉ là trò trẻ con, nhà họ

Đường sẽ không vì thế mà trở mặt với nhà họ Chu. Dĩ nhiên, tôi nói như vậy có

thể khiến cô thấy không vui…”

Phong Bình ngắt lời ông ta: “Chủ tịch Đường, ngài coi thường

tôi rồi. Tuy tôi không tán thành lấy ân báo oán nhưng cũng không phải là người

tâm địa hẹp hòi”.

Đường Trạm vẫn mỉm cười, trầm giọng nói: “Phong Bình,

cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ lấy ví dụ trước mắt. Ý tôi là nhà họ Đường sẽ khiến cô

phải chịu thiệt thòi. Cô xuất thân cao quý, thằng Nam không hợp với cô”.

Ý đồ của ông ta quá rõ ràng.

Phong Bình im lặng một lúc rồi mỉm cười và nói: “Đây

là lần đầu tiên tôi bị kỳ thị vì xuất thân cao quý”.

Đường Trạm chỉ cười, không nói gì.

“Tôi nghĩ đây không phải là ý của anh Nam?”

“Là ý của tôi”. Đường Trạm nói.

“Vậy thì tôi đã bắt đầu hiểu vì sao anh ấy không thích

ngài rồi”.

Đường Trạm ho khan một tiếng, tỏ vẻ khó xử.

“Tạm biệt ngài”. Nói xong, Phong Bình quay người bước

đi.

Đường Trạm dõi theo bóng cô, trong đêm tối, ánh mắt ấy

ẩn chứa điều gì đó rất sâu xa.

Phong Bình cảm thấy buồn bực, về nhà cũng không ngủ

được.

Không phải cô không nghĩ đến việc Đường Trạm sẽ yêu

cầu cô rời xa Đường Ca Nam, nhưng trong lòng thì nghĩ ông ta không phải là

người dung tục như thế. Bây giờ, sau khi ông ta đã biết thân phận của cô thì

lại đưa ra yêu cầu đó. Thôi được, coi như là cảm giác của riêng cô, nhưng vì

xuất thân cao quý mà cô bị người ta chê bai, thật là nực cười, lẽ nào ông ta sợ

cô sẽ ngược đãi con trai mình sao?

Buồn bực thì buồn bực, trằn trọc một hồi cuối cùng

cũng ngủ thiếp đi.

Nhưng dường như vừa mới ngủ thì cảm giác có người sờ

mặt mình, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt mơ mơ màng màng của Bỉnh Thìn, lập tức

đẩy tay anh ta ra và nói: “Về phòng của anh đi”.

“Anh thấy em mê nói nên mới vào”.

“Em không bao giờ mê nói”.

“Em vừa nói mà!” Nét mặt của Bỉnh Thìn không giống

đang nói đùa chút nào.

“Em nói gì?” Phong Bình bị anh ta làm cho rối tung

lên.

“Không nghe rõ, nhưng có hai câu chửi người”.

“Thật sao?”

“Thật”.

“Em không tin”.

Phong Bình nhún vai, xòe hai tay, tỏ ý không còn gì để

nói, sau đó nằm vật xuống giường, không nói gì.

Phong Bình đạp vào người anh ta: “Về giường anh mà

nằm”.

Một lúc lâu sau Bỉnh Thìn mới lên tiếng: “Có sao đâu,

dù sao thì giường em rộng mà”.

Phong Bình không làm gì được anh ta, im lặng một lúc

rồi hỏi: “Này, anh gặp bốn kỳ nữ ấy chưa?”

Đợi một lúc lâu không thấy anh ta trả lời, nghĩ bụng

chắc là anh ta đã ngủ say như chết.

Cô xoay mình, cố ép mình ngủ tiếp.

Lần này, cảm giác vừa mới ngủ thì đã bị tiếng chuông

điện thoại đánh thức.

Thật là ức chế.

Nhắm mắt quờ quạng khắp giường mà không thấy điện

thoại đâu, chỉ nghe thấy Bỉnh Thìn nói với giọng ngái ngủ đặc sệt: “Ai đấy?”

Phong Bình ngẩng đầu nhìn, chiếc điện thoại trên tay

anh ta chính là của mình.

Không cần phải hỏi, đầu dây bên kia chắc chắn là Đường

Ca Nam, ngoài anh ra, không có ai biết số điện thoại này.

“Trả đây”. Phong Bình đạp anh ta.

“Cúp máy rồi”.

Phong Bỉnh Thìn vứt điện thoại lại, sau đó đắp chăn,

xoay người ngủ tiếp.

Đường Ca Nam cúp điện thoại, quay sang nhìn đồng hồ.

Không sai, lúc này bên London là sáng sớm.

Anh lại nhìn lại số điện thoại vừa gọi đi, cũng không

sai, vậy thì người đàn ông nghe điện thoại là ai?

Vào thời điểm ấy, nghe giọng nói ngái ngủ đặc sệt như

vậy, bất kỳ là ai cũng phải suy nghĩ miên man, huống hồ anh ta còn tùy tiện

nhấc điện thoại của Phong Bình, điều đó chứng tỏ quan hệ của hai người không

phải là bình thường, có lẽ đêm qua họ cũng ngủ trên một chiếc giường.

Đó là một buổi chiều đẹp trời.

Đường Ca Nam ngồi trong phòng tổng giám đốc trên tầng

32, bên ngoài cửa sổ là bầu trời cao xanh của thành phố Thánh Anh. Tầm nhìn

rộng, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng anh cảm thấy ngạt thở nên đưa tay nới cà vạt.

Con người là vậy, càng những thứ không nghĩ ra được

thì càng thích nghĩ lung tung, càng cố gắng nghĩ thì càng dễ làm phức tạp hóa

vấn đề.

Chỉ có điều bây giờ là giờ làm việc, không có thời

gian để anh nghĩ lung tung.

Thư ký thông báo với anh, phó giám đốc An Duyệt Sinh

của doanh nghiệp Viên Thị đã đến, đang đợi anh trong phòng họp số 2.

Đường Ca Nam đang nằm trên ghế, anh xua tay, tỏ ý đã

biết, nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích.

Anh im lặng khoảng năm phút rồi mới đứng dậy đi vào

phòng họp.

An Duyệt Sinh đang ngồi trong phòng họp, nghe thấy

tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thấy anh bước vào, lập tức đứng dậy, mỉm cười và

nói: “Giám đốc Đường…”

Đường Ca Nam bắt tay anh ta, cười gượng và nói: “Thật

ngại quá, để anh chờ lâu”.

An Duyệt Sinh khách sáo vài câu, sau đó hai người mới

ngồi xuống bàn vấn đề chính.

Giọng nói gợi cảm của người đàn ông đang ngái ngủ

choán hết tâm trí của Đường Ca Nam lúc này, vì vậy mà khi bàn công việc khó

tránh khỏi không tập trung chú ý, An Duyệt Sinh cảm thấy rất gượng gạo.

Điều đó càng khiến anh ta thấy khó hiểu, bởi anh ta đã

từng tặng hoa cho Phong Bình nhưng không thấy hồi âm, lẽ nào có sơ suất gì?

Nghĩ đến điều đó, anh ta cảm thấy có chút bất an, nhân

lúc uống cà phê, anh ta cười và hỏi: “Giám đốc Đường, lần trước may mà cô Phong

nhượng lại nên tôi đã mua được chiếc bình của thời Minh. Sau khi về, giám đốc

Viên bảo tôi phải cảm ơn cô ấy. Tôi đã mạo muội tặng cô ấy một bó hoa…”

Đường Ca Nam gật đầu và nói: “À, bó hoa ấy tôi nhận

được rồi, giám đốc Viên khách khí quá…”

An Duyệt Sinh bừng tỉnh ngộ, thì ra anh ta đã nhận bó

hoa ấy, chả trách mà Phong Bình không có phản ứng gì, trong lòng thì nghĩ vậy

nhưng ngoài miệng vẫn cười rất tươi: “Đối với cô Phong thì chiếc bình ấy không

là gì nhưng với giám đốc Viên thì rất hiếm có. Ông ấy rất mê đồ cổ, vốn dĩ định

đến nhà cảm ơn, nhưng sợ quá đường đột, nếu có cơ hội xin mời giám đốc Đường và

cô Phong ăn cơm…”

Đường Ca Nam không quan tâm đến điều đó bởi anh thường

xuyên nhận được những lời “ton hót nịnh nọt” như thế này, nghĩ là anh ta muốn

làm thân nên tỏ rõ thái độ: “Phó giám đốc An, khoản tiền này tôi sẽ bảo bên tài

vụ kiểm tra lại, nếu không có vấn đề gì thì sẽ tiến hành ngay, xin anh đừng

lo”.

Trước đó An Duyệt Sinh nói một đống thứ nhưng thấy anh

ta không thèm để ý, đầu óc trên mây trên gió nên cứ tưởng rằng số tiền này sẽ

bị chậm lại, không ngờ bỗng nhiên anh ta lại trả lời nhanh như thế, anh ta vội

cười và nói: “Vậy thì cảm ơn giám đốc Đường”.

Đường Ca Nam xua tay, tỏ ý không cần khách sáo, “Còn

về ăn cơm thì có lẽ thôi, hơn nữa Phong Bình cũng không ở trong nước…” Nói đến

đây anh lại không kiềm chế được bản thân, lại nghĩ đến giọng nói của người đàn

ông kia. Thật quái lại, vì sao anh lại cúp máy, anh nên nói thẳng cho anh ta

biết mình là chồng sắp cưới của cô ấy.

Đúng vậy, anh danh chính môn thuận mà, có tư cách hỏi

lại anh ta, vì sao lại cúp máy cơ chứ?

Nghĩ đến điều đó, Đường Ca Nam như chợt bừng tỉnh, hai

mắt anh sáng nên, chỉ mong có thể gọi điện ngay sang bên kia để hỏi tội họ, vì

thế anh đứng dậy và nói: “Phó giám đốc An, tôi còn có chút việc khác, anh xem…”

An Duyệt Sinh thấy anh ta đứng lên nên đã hiểu ý, mỉm

cười và nói: “Anh bận, vậy thì tôi xin cáo từ”.

Đường Ca Nam tiễn anh ta rồi phóng như bay về phòng

làm việc gọi điện thoại.

Đợi một hồi, cuối cùng cũng kết nối được.

Vẫn là người đàn ông đó nhấc điện thoại, vẫn là cái

giọng nói “lè nhè đáng ghét” ấy, dường như đang chìm đắm trong giấc mộng thiên

thu, không bao giờ tỉnh lại.

Đường Ca Nam vừa nghe thấy giọng anh ta vội nói: “Tôi

là Đường Ca Nam, chồng sắp cưới của Phong Bình”.

Giọng nói hết sức khiêu khích, cứ như muốn tuyên chiến

vậy.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới trả lời, giọng nói

có vẻ trong trẻo hơn rất nhiều: “A lô, anh đợi một chút”.

Đường Ca Nam không ngờ anh ta lại bình tĩnh như vậy,

không khỏi ngạc nhiên, sau đó nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng ngáp

liên hồi, sau nữa là tiếng động rất rất nhỏ, anh a lô hai tiếng, không thấy

người trả lời, đợi một lúc nữa, sự yên tĩnh trong điện thoại lập tức thay thế

bằng tiếng nước chảy, tiếp đó là tiếng Phong Bình lớn tiếng quát mắng: “Bính

Thần, anh không biết gõ cửa sao? Em đang tắm”.

Vừa nghe thấy câu đó, não Đường Ca Nam lập tức sung

huyết.

Tuy nhiên người đàn ông đầu dây bên kia không hề thấy

xấu hổ, lại còn cười khì khì và nói: “Có sao đâu chứ? Có phải anh chưa nhìn

thấy người em đâu, em quên rồi sao? Anh còn bế em, thay tã cho em rồi cơ, ha

ha”.

“Ra ngoài đi”.

“Điện thoại của em, anh để đây…”

“Mau đưa đây”.

Đường Ca Nam cố gắng kiềm chế, nghe đến đó, anh không

muốn lãng phí thời gian để phán đoán nữa, bởi anh hoàn toàn biết rằng quan hệ

của họ là như thế nào.

Thế là, khi Phong Bình cầm điện thoại thì chỉ nghe

thấy âm thanh vang dội đinh tai nhức óc.

Đường Ca Nam tức đến nỗi đập điện thoại.

Cú ném này khiến cô thư ký Anna mang tài liệu vào

phòng cũng phải giật nảy mình, cô ta đứng ở cửa, không biết là nên vào hay nên

ra. Từ trước đến nay giám đốc vốn tính ôn hòa, chưa bao giờ thấy anh giận dữ

như vậy.

Thấy nét mặt ấy của cô ta, Đường Ca Nam mỉm cười và

nói như chưa có chuyện gì xảy ra: “Quảng cáo nói chiếc điện thoại này chất

lượng tốt, tôi muốn thử xem sao, có phải đã làm cô sợ không? Ha ha, trên tay cô

có phải là tài liệu của phòng tài vụ không?”

Anna như tỉnh giấc mộng, rụt rè nói: “Không, không ạ,

là tài liệu của phòng nhân sự”.

“Phòng nhân sự?”

“Vâng, giám đốc kế hoạch đã tuyển người rất lâu rồi,

gần đây phòng nhân sự tìm được một ứng cử viên rất thích hợp, vì vậy đã chuyển

tư liệu tới đây xem giám đốc có thể bớt chút thời gian phỏng vấn không ạ?”

“Cứ để đây đã”.

“Vâng”.

Anna bước nhanh vào, đặt tài liệu trên bàn, sau đó

nhanh chóng rời khỏi trung tâm của cơn bão.

Lúc ấy Đường Ca Nam làm gì có tâm trạng nào để đọc tài

liệu, thư ký vừa đi khỏi, anh liền giẫm thật mạnh lên chiếc điện thoại ấy, để

nó “ra đi” vĩnh viễn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN