Nữ Hoàng Tuyển Phu - Quyển 1 - Chương 22: Xuống bếp có chút khó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Nữ Hoàng Tuyển Phu


Quyển 1 - Chương 22: Xuống bếp có chút khó


Thân thể của hắn quá nặng, Hàn Linh đẩy bất động hắn, chỉ có thể để cho hắn thuận thế nằm ở trên đầu gối của nàng. Nàng dở khóc dở cười mà ngẩng đầu, lại đối diện phu tử đang xuỵt tiếng với nàng, ý bảo nàng không cần đánh thức hắn.

Có đối đãi khác nhau như vậy sao? Nàng quá không công bằng!

Cũng không nghĩ lúc trước nàng chỉ là ở trên lớp học lộ ra ngây ngốc, phu tử liền nhằm vào nàng không bỏ. Lão đại người ta ngang nhiên ngủ, hắn liền dạy học giọng nói cũng đè thấp, rất sợ đánh thức hắn.

Thế giới này quá không công bằng!

Dạ Ma Thiên ở trên hai đầu gối của nàng nghiêng về một tư thế, đôi tay vòng qua eo của nàng, vùi đầu ngủ yên ở trong lòng ngực của nàng. Tư thế điềm tĩnh mà không muốn xa rời, khiến người ta không đành lòng quấy rầy. Trong lúc ngủ hắn ngây ngô giống như một hài tử, theo độ ấm, nhắm thẳng chui vào trong lòng ngực của nàng. Nàng duỗi tay vuốt ve khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, sợi tóc rối tung của hắn, trong lòng được ấm áp vây quanh.

Nàng không có chú ý tới, ở sau lưng của nàng đồng thời phóng tới hai cái ánh mắt sắc bén, một cái nghi hoặc mà khó hiểu, một cái khác đố kỵ mà chán ghét.

Thật vất vả chịu đựng đến lúc tan học, Dạ lão đại còn ở trong ngủ say, xem ra tối hôm qua hắn là mệt muốn chết rồi.

Không đúng a, nàng cũng rất mệt a.

“Dạ, tỉnh tỉnh.” Trong khoảng thời gian ngắn nàng đã quên đổi tên xưng hô.

“Yêu Nhi.” Dạ Ma Thiên nhẹ gọi tên của nàng tỉnh lại, sau khi thấy rõ là nàng, trên gò má tuyệt mỹ lộ ra vẻ thất vọng.

“Này, chờ ta một chút, không cần lấy cái mặt thúi đối với ta đi? Lại không phải ta để cho Yêu Nhi đi.”

Hàn Linh một đường đuổi theo ở phía sau của hắn, đuổi theo hắn đến chỗ ở bây giờ. Sơn trưởng cố ý vì hắn an bài một chỗ ở, cách xa ký túc xá của học sinh, nhất định là sợ một ngày kia hắn đột nhiên nổi đóa, tai họa đến người vô tội.

Dạ Ma Thiên sải bước mà đi ở đằng trước, không phản ứng nàng, nàng rất buồn bực, vì cái gì hai anh em đãi ngộ khác biệt to lớn như thế?

“Công chúa, Hoàng thượng lại gửi thư.”

Nàng dừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn lại nhìn Tử Nhi ở phía sau, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng, luôn cảm thấy nơi nào của nàng trở nên không giống nhau.

“Hắn lại có chuyện gì?” Nàng tức giận hỏi.

“Hoàng thượng nói, để cho công chúa mau chóng khôi phục thân phận công chúa, tháng sau khi thư viện khảo hạch, sắp có một vị khách quý và Hoàng thượng cùng đến đây xem xét.”

“Khách quý nào?” Nàng hết sức tò mò, khách quý của hoàng đế, thật là 

thân phận được tôn sùng như thế nào?

Tử Nhi lắc đầu: “Hoàng thượng ở trong thư không có nói rõ.”

Nàng mong mỏi Tử Nhi vài lần, ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói: “Tử Nhi, ngươi nói ta đối đãi với ngươi như thế nào?”

Tử Nhi ánh mắt khẽ biến, cả người căng chặt, cúi đầu trả lời: “Công chúa đối đãi với Tử Nhi ân trọng như núi, Tử Nhi khắc trong tâm khảm.”

“Ân trọng như núi?” Nàng cười lạnh.

“Từ hôm nay trở đi, nếu là ngươi lại tiết lộ với phụ hoàng của ta một chút tin tức của ta ở thư viện, cũng đừng trách ta không khách khí. Ta có thể cho ngươi trở thành thế thân của công chúa, đồng dạng cũng có thể làm cho ngươi vạn kiếp bất phục.” Một luồng hàn ý lãnh triệt từ trong cơ thể của nàng bùng nổ, đối với người phản bội nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.

“Công chúa tha mạng!” Tử Nhi lảo đảo một cái quỳ rạp xuống đất, trước mắt hoảng sợ.

Hàn Linh coi thường nàng, xoay người rời đi, hy vọng nàng đừng để cho nàng thất vọng nữa.

Băng Tư đi theo ở phía sau của nàng, lẳng lặng mà nhìn nàng, trong lòng không ngừng giãy giụa.

Hoàng đế lão cha bên kia thúc giục được ngay, xem ra nàng không thể không nỗ lực một ít mới được, thư viện quy định mười môn khảo hạch, lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, số, lại thêm hội họa, đá cầu, nấu nướng, bơi lội. Trên thực tế, trừ bỏ bắn, đánh xe và nấu nướng, những cái khác đều không làm khó được nàng, tốt xấu gì nàng cũng là từng ở hiện đại tiếp thu giáo dục bậc cao ở trường cao đẳng, nền móng tốt đẹp, lại đọc lướt qua rộng khắp.

Hiện giờ trừ bỏ bắn và đánh xe yêu cầu tăng mạnh luyện tập ở bên ngoài, nấu nướng là cửa ải khó khăn lớn nhất. Phải biết rằng, ngày thường nàng bận rộn, hoàn toàn không có thời gian nấu cơm, nhiều lắm cũng chính là ngâm mì gì gì đó, nhưng nơi này nào có bán mì gói?

Nhớ tới lần trước Băng Tư cho gà nướng, thật là dư vị vô cùng, nói vậy trù nghệ của hắn hẳn là không tồi, chỉ là…… Trước khi hắn không có hướng nàng thần phục cùng thỏa hiệp nàng không thể để ý đến hắn, nàng tin tưởng hắn sớm muộn gì cũng sẽ dựa vào nàng, nàng có lòng tin này.

Quên đi, không phải có sách dạy nấu ăn sao? Tự học thành tài mới tốt.

Sau khi nàng đi vào phòng bếp, nàng ngơ ngác mà nhìn lò bếp ở trước mắt, có chút không biết bắt tay từ đâu.

Có phải nên nhóm lửa trước hay không?

Nàng ở khắp nơi tìm que diêm đốt lửa, một món đồ chơi nhỏ không biết tên đưa tới trước mặt của nàng, đây là cái gì, đen thùi lùi? Giống như đã đọc hiểu ý nghĩ của nàng, Băng Tư biểu diễn cho nàng một phen nhóm lửa như thế nào.

Nàng có chút do dự, không biết nên tiếp nhận hay không, nếu là tiếp nhận, vậy chẳng phải là biến tướng thỏa hiệp với hắn?

Ừ, không thể nhận!

Nàng cũng không tin dùng phương pháp nguyên thủy nhất thì không thể nhóm lửa, vì thế nàng tìm hai mảnh gỗ, gọt gọt khe khẽ, bắt đầu phương pháp nhân loại nguyên thủy phát minh sớm nhất đánh lửa.

Ta dùi, ta dùi, ta dùi dùi dùi……

Từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống, chính là một chút đốm lửa cũng không thấy, nên không phải lừa gạt nàng đó chứ.

Băng Tư vẫn luôn tò mò mà nhìn nàng không ngừng bận việc, mãi đến khi nàng liều mạng mà dùi mảnh gỗ, hắn mới bừng tỉnh ngộ ra. Sắc mặt của hắn có chút phức tạp, muốn nói lại thôi, đồ tạo lửa ở trong tay cũng đã đưa liên tục rất nhiều lần, đều bị nàng kiên quyết đẩy ra, nàng tuyệt không tiếp thu ý tốt của phản đồ.

Ngay lúc nàng đang ra sức mà đánh lửa hết sức, “xẹt” một tiếng, ở đầu lò bếp bên kia lửa đã bốc cháy lên. Nàng quay đầu nhìn lại, lại là du học sinh Triệu Hi kia chiếm dụng lò bếp. Gia gia, dám cùng nàng đoạt?

“Này, ngươi không hiểu cái gì gọi là thứ tự đến trước và sau sao? Cái lò bếp này đã sớm bị ta chiếm dụng.”

“Ta thấy được, nhưng ta tin tưởng ngươi hôm nay đều sẽ không dùng tới nó.” Hắn cười nhạt, ánh mắt cố ý vô tình mà liếc về phía cành cây ở trong tay của nàng, trần trụi quả quyết khiêu khích.

Nàng rất tức giận, giờ không cháy, thì đủ ngột ngạt. Bây giờ còn tới một người cười nhạo nàng, nhưng chớ đem cô nãi nãi chọc giận, bỏ hắn vào nồi cùng nhau xào lọc.

Nàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: “Cái này không cần ngươi nhọc lòng, nếu lửa đã đốt, ta đây liền bắt đầu xuống bếp. Xin phiền toái nhường một chút.”

Hắn ngậm ý cười, nhướng mày, nhưng thật ra rất thân sĩ mà nhường lại vị trí.

Nàng dùng dư quang liếc nhìn hắn, rõ ràng một cực phẩm đại soái ca, nhưng vì cái gì ước số bạo lực ngo ngoe rục rịch trong cơ thể của nàng, quả muốn nhấn ngã hắn đánh cho một trận.

Đáng giận, hắn thế nhưng vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem diễn. Nhất đáng chết chính là, trên mặt còn lộ vẻ thiếu đánh nhưng nụ cười cực kỳ mê người, quả thật chính là loại tra tấn.

Ta cắt, cắt,cắt, hận không thể đem hắn cũng đồng loạt cắt ra.

“A!” Thực bất hạnh, nội dung vở kịch cấp tám giờ* cẩu huyết nhất xảy ra ở trên người của nàng, nàng cắt phải ngón tay của mình rồi.

*Nguyên văn là bát điểm đương (八点档) cấp tám giờ (tức tên gọi tắt của “cấp bậc tám giờ”), là một thuật ngữ TV, nói chung đề cập cụ thể đến các đài truyền hình (từ thứ Hai đến thứ Sáu) trong buổi tối các ngày trong tuần phim truyền hình hiển thị trong suốt thời gian phát sóng 20:00-21:00. Ở Đài Loan, thuật ngữ này được sử dụng rộng rãi hơn. Bây giờ mở rộng vì tình yêu phim thần tượng (còn gọi là vở opera xà phòng) hoặc là khổ tình diễn (Quỳnh Dao kịch vì tác phẩm tiêu biểu), nhiều là kiếm những giọt nước mắt của người xem phim truyền hình. Người Đài Loan xem bộ phim truyền hình chính như một “cấp tám giờ” điển hình. Internet và lĩnh vực thương mại điện tử tham khảo các hoạt động về đêm mua sắm trực tuyến.

“Công……” Băng Tư một bước nhanh tiến lên, bận tâm đến Triệu Hi ở đây, hắn không có gọi ra danh xưng của nàng.

Hàn Linh nhịn đau, cố ý tránh đi hắn, nếu không muốn giúp nàng, cũng không có tư cách quan tâm nàng. Ánh mắt của Băng Tư một trận rối rắm, trong lòng càng thêm giãy giụa.

Một cái bóng dáng khác để sát vào trước người của nàng, kéo tay của nàng, bỏ vào trên môi của hắn thành thật hút. Cảm xúc tê tê dại dại, làm cho trong lòng của nàng giật mình một trận, giương mắt đối diện con ngươi lam chuyên chú của Triệu Hi, nàng có khoảnh khắc hoảng thần. Hắn từ trên người lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một chút bột phấn màu trắng bôi lên trên miệng vết thương của nàng, cảm giác nhè nhẹ lành lạnh, loại bỏ đau đớn của nàng.

“Ngươi muốn ăn cái gì, để ta làm.”

Nàng có chút sững sờ, hắn thật sẽ nấu ăn?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN