Nụ Hôn Của Nữ Thần - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Nụ Hôn Của Nữ Thần


Chương 20


Vào buổi trưa, Ngụy Thiệu mời cô ăn một bữa lớn, nhưng trong lòng Dư Vãn giờ đây chỉ toàn công việc nên không ăn được bao nhiêu, liền hẹn với gặp mặt với người phụ trách sân tổ chức để chiều tới xem sân.

“Tổng giám đốc Ngụy tiếp tục ăn đi, tôi phải đi xem sân tổ chức, không có thời gian ăn.”

Ngụy Thiệu ngồi đối diện cô mỉm cười: “Cô thân là nhân viên, làm sao mà còn bận rộn hơn ông chủ là tôi chứ?”

Dư Vãn vừa dọn đồ vừa nói: “Không còn cách nào nha, những địa điểm này phải được đặt trước vài tháng, Hồ tiểu thư nói, địa điểm phải được xác định trước tết âm lịch.”

Cô cầm lấy túi xách, vừa định rời đi thì Ngụy Thiệu gọi cô lại: “Có cần tôi đưa cô đi không?”

Dư Vãn xua xua tay, nhanh chóng đi ra ngoài: “Tôi đi tàu điện ngầm tới đó là được.”

Cô chạy ra khỏi nhà hàng, Ngụy Thiệu nhìn trên bàn còn thừa hơn một nửa phần ăn, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Địa điểm mà Dư Vãn tới xem nằm ở ngoại ô thành phố A, cũng ở trong một công viên, trong công viên này có nhà thờ, ngày thường cũng có nhiều cặp đôi tổ chức hôn lễ ở nhà thờ này.

“Chính là cái cây kia, cô thấy nó đủ to chưa.” Người phụ trách sân bãi dẫn Dư Vãn đi tới phía trước. Dư Vãn ngẩng đầu nhìn cái cây cách đó không xa, hơi thất vọng: “Có cây nào to hơn cây này không?”

Người phụ trách nói: “Đây đã là cây to nhất trong công viên của chúng tôi, còn có một cây ở trong rừng rậm bên kia. Nhưng cây bên đó mọc lên khá dày, không phù hợp yêu cầu của cô.”

Dư Vãn nghe hắn nói xong, đi một vòng quanh gốc cây. Ban đầu Hồ Kiều yêu cầu cây giống trong trò chơi, ngay cả chủng loại cũng phải là cây tương tư, sau đó nhờ Dư Vãn khuyên bảo, cô ta mới đồng ý không hạn chế chủng loại, chỉ cần giống bề ngoài là được.

Dư Vãn dạo quanh một vòng rồi nói lời xin lỗi với người phụ trách: “Thật ngại quá, cây này vẫn còn hơi nhỏ.”

“Không sao cả, loại cây mà cô nói không dễ tìm cho lắm.”

Dư Vãn cười cười, hỏi hắn: “Tôi có thể vào trong rừng xem thử không?”

“Có thể.” Người phụ trách đáp: “Tôi còn có chút việc, sẽ không đi cùng cô được.”

“Vâng, hôm nay đã làm phiền anh.” Dư Vãn nhìn người phụ trách rời đi, một mình bước về hướng rừng rậm.

Cây trong rừng rậm mọc rất cao, nhưng mà thân cây không thô, cây tương tư trong trò chơi cần bốn người trưởng thành vòng tay lại mới vây kín. Dư Vãn đi dạo rất lâu cũng chưa nhìn thấy cây nào thích hợp, cô chỉ có thể dùng bút gạch bỏ và tới chỗ khác.

Con đường trong rừng không dễ đi, Dư Vãn còn mang giày cao gót, khi đi ngang qua một con dốc, cô vô ý ngã một phát, bàn tay chống trên mặt đất bị trày da.

Dư Vãn hít hà một tiếng, bất đắc dĩ thở dài nhìn máy tính và tài liệu bị rớt bên cạnh. Cô cất đồ vào túi lại, đứng dậy từ trên mặt đất, khập khiễng đi trở về.

Đến khi ngồi tàu điện ngầm trở lại thành phố A đã hơn năm giờ, Dư Vãn không đến công ty, đổi sang tuyến khác để về công viên Lệ Trạch. Vừa tới cửa tiểu khu, Dư Vãn bỗng nghe thấy có người kêu mình: “Dư Vãn, em bị sao vậy?”

Dư Vãn cầm giày cao gót, quay đầu nhìn lại, chiếc xe việt dã dừng phía sau cô, một người đàn ông thò đầu ra từ ghế điều khiển.

Hắn ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành nón đè rất thấp, nhưng nghe thấy giọng nói là có thể nhận ra, người kêu cô là Lệ Thâm.

Dư Vãn há to miệng, không thốt lên được tên của anh: “À, vừa nãy không cẩn thận bị ngã trẹo chân.”

Lệ Thâm nhìn sang đôi chân chỉ mang vớ của cô, hơi nhíu mày: “Lên xe, tôi đưa em đi vào.”

Dư Vãn sợ đứng đây nói chuyện với Lệ Thâm quá lâu sẽ bị người phát hiện, nên chỉ chần chừ một lát rồi leo lên xe. Đôi tất của cô hơi dơ, áo khoác màu trắng cũng bị dính vài vết bẩn, Lệ Thâm vừa khởi động xe vừa hỏi cô: “Em đi đâu mà lại biến thành như vậy?”

Dư Vãn đáp: “Đi xem sân tổ chức hôn lễ cho Hồ tiểu thư.”

Lệ Thâm chậm rãi lái xe tiến vào cửa lớn tiểu khu, anh quay đầu qua nhìn mắt cá chân của cô: “Em đi gặp bác sĩ chưa? Chân của em hơi sưng.”

Dư Vãn cũng nhìn mắt cá chân của mình, đúng là hơi sưng lên: “Không sao đâu, tôi về nhà xoa bóp một chút là ổn.”

“Nhà em có rượu thuốc không?”

“Hình như không có.”

Lệ Thâm im lặng một hồi, nói với cô: “Tới nhà tôi đi, chỗ tôi có rượu thuốc.”

“Hả? Không cần đâu?” Dư Vãn sốt sắng lên, đối với cô mà nói, đến nhà Lệ Thâm còn nghiêm trọng hơn cả việc chân bị sưng.

Lệ Thâm không nghe lời cô, dừng xe trước cửa nhà mình. Anh xuống xe và đi vòng qua ghế điều khiển phụ đỡ Dư Vãn xuống.

Trong nhà truyền đến tiếng chó sủa, giống như là biết chủ nhân đã trở lại. Lệ Thâm vừa mở cửa, chó Shiba liền chạy vòng quanh chân anh.

“Đừng nghịch nữa, Lili, đi vào nhà.” Lệ Thâm ngăn cản nó, đóng cửa sau lưng lại. Dư Vãn nghe anh kêu “Lili”, theo bản năng hỏi ra miệng: “Không phải nó tên Lily sao?”

Lệ Thâm hơi sửng sốt, nhìn cô một cái, đỡ cô đi vào trong: “Lily là tên của em.”

Dư Vãn ngây người, tâm tư bách chuyển thiên hồi*. Cô gục đầu xuống, đi theo Lệ Thâm vào phòng khách.

* Bách chuyển thiên hồi: Nghĩ ngợi trăm lần.

Vách tường phía vườn hoa trong phòng khách không kéo rèm cửa, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà sạch sẽ. Trong nhà bật lò sưởi, ngăn cách khí lạnh bên ngoài, Lệ Thâm đỡ Dư Vãn ngồi xuống ghế sô pha, rồi đứng dậy đi lên lầu: “Tôi đi lấy rượu thuốc, em ngồi đợi một chút.”

“Ừm.” Dư Vãn cởi áo khoác ra đặt xuống bên cạnh, nhìn quanh phòng khách của Lệ Thâm.

Đối diện sô pha là TV treo tường, bên cạnh màn hình TV siêu lớn đặt một chậu cây xanh rất tươi, bên còn lại là một cây guitar.

Dư Vãn nhìn kỹ hơn, giống như là muốn xác định cây guitar này có phải là cây Lệ Thâm mua sau không. Chó Shiba chạy tới cạnh cô, li3m một cái vào bắp chân cô: “Gâu.”

Đột nhiên ngứa ngáy khiến Dư Vãn cười ra tiếng, cô nhìn chó Shiba ngồi xổm trước mặt mình và hỏi nó: “Em tên là Lili sao?”

“Gâu gâu.” Lili nhìn cô, đôi mắt to cực kì thu hút người khác.

Dư Vãn nhớ tới trên mạng có rất nhiều ảnh biểu tình kì lạ của Shiba Inu, nhịn không được mà vươn tay nhéo mặt đầy thịt của Lili.

“Ha ha, mặt thật giống bánh bao.” Dư Vãn nhẹ nhàng véo mặt Lili, liền nghe được tiếng bước chân của Lệ Thâm đi xuống từ trên lầu.

Dư Vãn hoảng sợ, vội vàng buông mặt Lili ra, thả tay ra phía sau.

Lệ Thâm đi tới, tầm mắt vô tình đảo qua cô, Dư Vãn ổn định lại biểu tình, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lệ Thâm đột nhiên cười một tiếng, Dư Vãn ngẩng đầu nhìn sang anh, thấy anh cười hỏi mình: “Mặt Lili véo rất đã sao?”

Dư Vãn: “…”

Quả nhiên vẫn thấy được cô khi dễ chó nhà anh ta!

Cô ra vẻ bình tĩnh đáp: “Cảm giác khá tốt.”

Lệ Thâm nhếch môi cười, ngồi xuống bên cạnh cô: “Chườm đá trước một lúc rồi tha thuốc.”

Anh nói xong liền nâng chân cô lên đặt trên đùi mình, làm bộ muốn cởi tất chân cô ra. Dư Vãn nhanh chóng cúi người đè tay Lệ Thâm lại, ngăn cản động tác tháo tất của anh: “Không cần không cần, tôi tự mình làm là được.”

Lệ Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Em có tự làm được không?”

“Cũng dễ làm thôi, anh để tôi tự làm là được.”

Lệ Thâm không nói thêm gì, anh tìm vài cái đệm dựa, kê chân cô lên cao thay cô, sau đó đặt túi đá chườm lên mắt cá chân trần của cô: “Đợi đắp xong thì thoa rượu thuốc này lên, hiệu quả rất tốt.”

“Ừm, cảm ơn.” Dư Vãn nhìn anh đặt rượu thuốc lên bàn trà trước mặt, mà chú chó của anh ngồi xổm bên chân cô, thoải mái ngủ gật.

… Tình huống này thực sự là có chỗ nào không đúng, lẽ ra vừa rồi cô nên nằng nặc đòi về nhà.

Lệ Thâm đứng bên cạnh cô, thấy lòng bàn tay phiếm hồng của cô, nhíu mày lại: “Tay cũng bị thương?”

“À, đúng vậy.” Dư Vãn vô ý thức rụt tay lại, không muốn để Lệ Thâm thấy: “Trầy da một chút mà thôi.”

Lệ Thâm không nói gì, lại xoay người đi mất, lúc trở về còn bưng một chậu nước trong tay. Anh đặt chậu nước trên mặt đất và ngồi xổm trước mặt Dư Vãn: “Rửa sạch miệng vết thương đi, em không sợ nhiễm trùng sao?”

“…” Chân Dư Vãn đang chườm đá, không tiện chuyển động, đành phải đưa tay cho anh. Lệ Thâm vắt khô khăn, nhẹ nhàng lau chùi lòng bàn tay Dư Vãn, nhiệt độ của nước vừa phải, khi tiếp xúc với da sẽ không quá nóng cũng không quá lạnh.

Giống như sợ làm đau cô, động tác của Lệ Thâm rất nhẹ nhàng, Dư Vãn nhìn anh cẩn thận như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.

Lệ Thâm vén tay áo cô lên một đoạn rồi giặt sạch khăn lần nữa, đang chuẩn bị lau cánh tay cho Dư Vãn thì liếc thấy phía trong cánh tay có một vết sẹo cũ rất nông.

Anh nheo mắt, ngẩng đầu nhìn cô: “Vết sẹo này làm sao mà có?”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN