Dù là vậy thì đến lúc cô làm xong kế hoạch, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Dư Vãn nhìn đồng hồ, đã sắp tới chín giờ, cô cất máy tính vào túi xách, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Lý Duệ để hỏi Đàm Bình đang ở đâu.
Đàm Bình đã chuyển trạm tới quán bar ở Thanh Nam Ngõ và bắt đầu uống đợt thứ hai. Khi Dư Vãn tới nơi, Lý Duệ đang đứng chờ trước cửa quán bar.
Hắn vừa thấy Dư Vãn thì giống như thấy vị cứu tinh mà đi tới đón chào: “Kế hoạch mới đã xong rồi ư?”
“Ừm, nhưng mà làm khá đơn giản, trước tiên xem thử Đàm tiểu thư có thích hay không đã.” Dư Vãn nhanh chóng nói, trông có vẻ còn nôn nóng hơn Lý Duệ: “Đàm tiểu thư không ghét màu đỏ đúng không.”
Lúc trước khi trao đổi với Đàm Bình, cô nghe Đàm Bình nói cô ấy không ghét màu đỏ rực mà là không thích làm hôn lễ thành một màu đỏ thẫm vì quá nổi bật. Thực ra người Trung Quốc hiếm khi có người không thích màu đỏ mà còn có người sẽ mặc chút đồ màu đỏ trên người vào các ngày lễ tết để cầu mong niềm vui và may mắn.
Lý Duệ cũng nói: “Không có, cô ấy không quá ghét màu nào cả.”
“Vậy thì tốt rồi.” Dư Vãn cảm thấy muốn thuyết phục mẹ của Lý Duệ có hơi khó, nhưng muốn thuyết phục Đàm tiểu thư thì có vài phần chắc chắn: “Cô ấy ở trong đó à?”
“Đúng vậy, tôi đã luôn đứng canh ở đây.”
“Được rồi, anh yên tâm, tôi vào nói chuyện với cô ấy.” Dư Vãn gật đầu nhìn Lý Duệ rồi xách túi đi vào. Cũng may hôm nay ăn sinh nhật nên cô đặc biệt trang điểm, nếu mặc bộ đồ công nhân như ngày thường thì có lẽ người của quán bar sẽ không cho cô đi vào.
Dư Vãn thấy Đàm Bình ngồi bên quầy bar thì lập tức bước tới. Cô không biết cô ấy đã uống bao lâu ở đây nhưng thoạt nhìn còn tỉnh táo, chỉ là gương mặt hơi ửng hồng.
“Đàm tiểu thư, cô ổn chứ?” Dư Vãn ngồi vào bên cạnh cao giọng hỏi cô ta. Đàm Bình nghiêng đầu, sau khi nhận ra cô thì hơi nhíu mày: “Sao cô lại tới đây? Chắc là Lý Duệ nói cho cô nhỉ, chúng tôi không kết hôn, cũng không cần lấy lại tiền đặt cọc.”
Dư Vãn rất muốn nói nếu không kết hôn thì tiền đặt cọc phải bồi thường gấp đôi, nhưng cô chỉ ho nhẹ một tiếng và không nói câu không đúng lúc này: “Tôi đã nghe Lý tiên sinh nói tình huống cơ bản, hôm nay tôi đến đây là vì muốn cho cô xem kế hoạch mới.”
Đàm Bình khịt mũi một tiếng rồi cầm lấy cốc bia trên quầy bar uống một hớp: “Tôi không xem kế hoạch gì hết, dù sao anh ta cũng giúp mẹ mình, hôn nhân này không làm cũng được.”
Dư Vãn mím môi, cô đã gặp qua rất nhiều cặp đôi cãi nhau trước khi kết hôn, đối với việc khuyên bọn họ, cô cũng vô cùng tự tin. Cô im lặng một lát rồi nói với Đàm Bình: “Đàm tiểu thư, tôi biết cô và mẹ của Lý tiên sinh có chút mâu thuẫn, nhưng Lý tiên sinh cũng không một mực giúp mẹ của anh ấy. Sau khi cô nói không kết hôn, anh ta lập tức liên lạc với tôi trước và bảo tôi nghĩ lại có kế hoạch nào làm hài lòng cả hai người các cô không, hơn nữa hôm nay anh ấy vẫn luôn đi theo cô, cô không muốn gặp anh ta, anh ta đã đứng canh một mình ngoài cửa quán bar. Vừa rồi tôi tới, anh ta còn đang đứng bên ngoài, không biết đã đứng bao lâu rồi.”
Đàm Bình khẽ giật khóe miệng, biểu tình thả lỏng hơn, cô ta uống hết bia trong cốc rồi nhìn Dư Vãn nói: “Kế hoạch mà cô nói, đưa tôi xem thử.”
Dư Vãn mỉm cười và đi cùng cô ta tới bên ghế dài mới lấy máy tính ra: “Tôi nhớ cô từng nói, cô cũng không ghét màu đỏ rực, thực ra hôn lễ màu đỏ rực cũng có thể làm thành màu pastel, chủ yếu là xem cách thiết kế.”
Cô nhấp mở hình ảnh vừa gấp gáp làm đưa cho Đàm Bình xem: “Giống thế này, phông nền chính ở hiện trường là màu trắng, có thể dùng bình phong* hoặc dù giấy như cũ, mà màu đỏ chủ yếu dùng cho hoa cỏ tại hiện trường. Màu đỏ kết hợp với màu trắng sẽ giảm bớt cảm giác đậm rực rỡ của màu đỏ, vả lại về hoa cỏ thì tôi chọn hoa hồng để làm yếu tố phương Tây hòa quyện vào hôn lễ Trung Quốc.”
Đàm Bình nhìn bức ảnh Dư Vãn mới làm và không lập tức phản đối, mặc dù thoạt nhìn màu đỏ tại hiện trường vẫn nổi bật như cũ nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy nặng nề. Dư Vãn phối màu đỏ với màu trắng một cách rât tự nhiên, ngoại trừ sự tương phản đỏ trắng giữa các vật lớn, nhiều chi tiết nhỏ cũng được xâu chuỗi theo khái niệm này – ví dụ như về khăn trải bàn là hoa hồng đỏ và nền trắng.
“Hiện trường này vẫn không dùng đèn lồng đỏ như cũ, tôi đoán cô sẽ không thích nên tôi chọn đồ thêu, bánh kem cũng làm thành màu trắng và vẽ hoa hồng đỏ phía trên. Lúc cử hành nghi lễ, cô không cần mặc Tú Hòa Phục*, mặc áo cưới là được. Áo cưới có thể là màu trắng, cũng có thể mặc áo cưới kết hợp với hình thêu màu đỏ của Trung Quốc, cô thấy được không?”
Đàm Bình im lặng một lát rồi nói với cô: “Cô để Lý Duệ đưa cho mẹ anh ấy xem trước đi, coi thử bà ấy có đồng ý hay không đã.”
Dư Vãn biết cô ta đã chấp nhận, kế tiếp nên để Lý Duệ thuyết phục mẹ hắn: “Được, Lý tiên sinh đang ở ngoài cửa, hay là kêu hắn vào xem thử?”
Đàm Bình quay đầu sang chỗ khác: “Tùy cô.”
Dư Vãn đi ra ngoài kêu Lý Duệ vào, mặc dù Đàm Bình không để ý hắn nhưng cũng không còn kháng cự như lúc trước. Lý Duệ nhìn hình ảnh hiện trường, đảm bảo với Đàm Bình rằng mẹ hắn nhất định sẽ hài lòng.
Dư Vãn nhìn đồng hồ thì thấy đã mười giờ cô vội vàng nói với Đàm Bình và Lý Duệ: “Nếu không còn vấn đề gì khác thì tôi đi trước đây.”
Lý Duệ vội nói: “Ừm, tối nay làm phiền cô rồi.”
Dư Vãn mìm cười và đeo túi nhanh chóng rời khỏi. Cô bắt xe tới nhà hàng mà Lệ Thâm hẹn, trên đường có gọi điện cho Lệ Thâm nhưng không ai tiếp.
Khi cô đến, nhà hàng đã đóng cửa, Dư Vãn đi một vòng bên ngoài thì không thấy Lệ Thâm nhưng lại thấy xe của anh.
Chiếc xe việt dã của anh đang đỗ gần nhà hàng, nếu xe còn ở đây, chứng mình rằng người vẫn chưa đi? Hiện tại đã 10 giờ 45 phút, cô lấy điện thoại từ trong túi ra định gọi lại cho Lệ Thâm, còn chưa kịp ấn gọi đã nghe một tiếng kêu: “Là Dư Vãn đó à?”
Dư Vãn hơi ngạc nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh. Một người đàn ông đứng cách đó không xa, trông hắn cực kỳ quen mắt, Dư Vãn hồi tưởng hai giây và chợt nói: “Ông chủ Thư?”
Ông chủ Thư là ông chủ của nhà hàng hôm nay hai người hẹn, hắn nghe Dư Vãn trả lời thì hơi kinh ngạc nói: “Thật sự là Dư Vãn à? Mấy năm không gặp, cô xinh đẹp hơn nhiều đấy.”
Dư Vãn xấu hổ mỉm cười hỏi hắn: “Lệ Thâm còn ở đây không?”
Ông chủ Thư nói: “Lệ Thâm đã về rồi mà, cậu ta ở đây chờ cô lâu rồi, sao giờ cô mới đến?”
“Công việc của tôi làm trễ nãi.” Dư Vãn nói và nhìn thoáng qua chiếc xe bên cạnh, xác định đó là xe của Lệ Thâm: “Xe của anh ấy còn ở đây mà, anh ấy trở về bằng cách nào?”
“Đi bộ về thôi.”
“…” Trong đầu Dư Vãn đầy dấu chấm hỏi, nơi này cách công viên Lệ Trạch xa như vậy, Lệ Thâm đi bộ trở về???
“Ủa, cô không biết à?” Ông chủ Thư thấy cô mờ mịt bèn mở miệng nói: “Là căn nhà thuê cũ của hai người, Lệ Thâm thuê nó rồi.”
Dư Vãn bất ngờ, trong lòng tựa như bị ném một hòn đá to đùng, cô không thể bình tĩnh nữa: “Anh ấy thuê lại căn nhà cũ của tôi?”
“Đúng vậy, đã hơn một tháng.” Ông chủ Thư không khỏi cảm thán một câu: “Không ngờ cậu ta lại yêu sâu đậm như vậy.”
Dư Vãn ngơ ngác đứng tại chỗ, đầu óc cô trống rỗng, đến khi ông chủ Thư kêu cô vài tiếng, cô mới tỉnh táo lại.
“Cô muốn tìm cậu ta thì tới nhà thuê cũ của cô mà tìm, tối nay cậu ta có uống chút rượu, không thể lái xe, tôi thấy tâm trạng của cậu ta không tốt lắm nên đưa cậu ta về.”
“Được.” Dư Vãn chậm rãi gật đầu: “Làm phiền anh.”
“Không có gì, không có gì.” Ông chủ Thư hớn hở cười hai tiếng: “Cô còn nhớ lúc trước cậu ta tới đây hát cho tôi, tôi đã chụp một bức ảnh không? Bây giờ có rất nhiều fans của cậu ta tới đây chụp chung tới bức ảnh đó đấy.”
Dư Vãn chào hắn một tiếng, dựa theo ký ức tìm tới căn nhà thuê cũ. Có lẽ nơi này chứa đựng quá nhiều hồi ức của cô và Lệ Thâm – có tốt đẹp, cũng có đau đớn cho nên khi cô vừa bước vào nơi này, cảm xúc trong lòng liên tục cuồn cuộn như sóng biển.
Tới trước cửa nhà thuê cũ, Dư Vãn hít sâu một hơi mới ấn chuông cửa. Bên trong không có động tĩnh gì, Dư Vãn lại ấn một lát, cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân từ bên trong, sau đó lạch cạch một tiếng, cửa mở ra.
Lệ Thâm tùy tiện mặc một chiếc áo thun, đầu tóc lộn xộn tựa như mới ngủ dậy, sau khi thấy Dư Vãn ngoài cửa thì tỉnh táo hơn nhiều: “Dư Vãn?”
“Ừm.” Dư Vãn mở miệng thì phát hiện giọng nói của mình hơi run rẩy, cô dừng một lát mới nói tiếp: “Xin lỗi, tôi đến trễ, vừa nãy tôi tới nhà hàng, ông chủ nói anh ở đây.”
“À…” Lệ Thâm vò đầu hơi đau của mình và nói với Dư Vãn: “Tối nay tôi uống chút rượu, vừa rồi ngủ quên, ừm… Em có muốn vào ngồi tí không?”
Lúc Lệ Thâm đi ra không bật đèn, trong phòng chỉ có chút ánh sáng chiếu qua cửa sổ, Dư Vãn nhìn thoáng qua bên trong và đáp một tiếng: “Được.”
Cô nhấc chân đi vào trong, rất nhiều hồi ức lập tức ùa về, cách trang trí vẫn không thay đổi, chẳng qua vật dụng trong nhà đổi mới một chút, nhưng vị trí trưng bày vẫn giống hệt như cũ.
Lần cuối cùng cô và Lệ Thâm cùng nhau xuất hiện ở chỗ này là vào lần bọn họ chia tay.
Đoạn hồi ức đó đối với hai người đều rất khó chịu, Dư Vãn nhớ lại thì trong lòng bực bội đến luống cuống. Cô thở ra một hơi, định mở đèn trong nhà lại không chú ý tới vệt nước trên sàn, cô trượt chân một cái và ngã sang bên cạnh.
Lệ Thâm nhanh tay nhanh mắt ôm chặt cô, hai người cùng nhau ngã xuống trên chiếc giường không lớn kia.
Trong bóng đêm, đôi mắt của Lệ Thâm hết sức sáng rực, tay Dư Vãn đặt trên ngực anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của tim anh.
Cô nhìn sang anh, tạm thời quên cử động, ngực anh giống như trong suy nghĩ của cô, cứng rắn hơn trước kia rất nhiều. Anh nhìn người trên người mình, tay ôm eo cô bất giác siết chặt.
Hai người nhìn nhau không biết bao lâu, Lệ Thâm đột nhiên xoay người lại đè Dư Vãn dưới thân và thở dồn dập.
Dư Vãn sợ hết hồn, bên tai cô toàn là tiếng thở nặng nề của Lệ Thâm, anh tựa như con dã thú thủ thế chờ đợi, muốn chiếm đoạt cả người cô.
Nhưng anh không làm như vậy, anh ta còn giữ chút lý trí cuối cùng. Dư Vãn biết anh đang kiêng kỵ điều gì, cũng biết ngay giờ phút này mình có thể phá hủy sự kiêng kỵ của anh một cách dễ như trở bàn tay.
Quyền lựa chọn trên tay mình, cô nhìn đôi mắt đen không thấy đáy của Lệ Thâm, hai tay lập tức đặt lên vai anh và ngửa đầu hôn môi anh.
Cô nhớ tới một câu châm ngôn.
Làm những chuyện hạnh phúc với người mình yêu, đừng bận tâm kết quả là xấu hay tốt.
Editor có lời muốn nói:
* Bình phong:
* Tú Hòa Phục:
– —–oOo——