MC không chỉ phải hướng dẫn cô dâu chú rể trải qua toàn bộ quá trình, còn cần khuấy động bầu không khí trong hội trường và kiểm soát tình huống bất ngờ, mà tác phong của MC càng có thể làm ảnh hướng đến phong cách của đám cưới.
Đổi MC gây ảnh hưởng rất lớn đến hiệu quả toàn diện của hôn lễ, cũng may sư đệ mà Tăng Khải giới thiệu học cùng một thầy giáo, tác phong dẫn chương trình có nhiều chỗ tương tự. Dư Vãn trao đổi với hắn xong thì lấy một số video hiện trường của hắn gửi cho Đàm Bình.
Bên này vừa xử lý xong, cô lại ngồi trên xe tiếp tục bắt đầu chỉnh sửa kế hoạch. Bởi vì thay đổi sân lễ nên dự toán cũng phải điều chỉnh tương ứng. Lúc Dư Vãn đến thành phố A thì chỉ vừa sửa xong kế hoạch mới, danh sách dự toán mới làm xong khi trên đường tới bệnh viện trung tâm.
Sau khi tới bệnh viện, cô đi mua một giỏ trái cây gần bệnh viện và đến khoa điều trị nội trú tìm Đàm Bình.
“Dư tiểu thư, lần này thực sự rất làm phiền cô.” Sau khi thăm bệnh xong, Đàm Bình kêu Lý Duệ tới quán nước gần đó để bàn bạc chuyện hôn lễ với Dư Vãn.
Dư Vãn đặt máy tính lên bàn và mỉm cười nhìn bọn họ: “Không có gì, ông ấy không sao là tốt rồi.”
Cô sửa kế hoạch suốt trên đường đi nên máy tính cũng sắp hết pin rồi, cô tìm thấy ổ điện bên cạnh chỗ ngồi và cắm pin sạc vào: “Chi phí sân cỏ của khách sạn Định Âu không ít hơn hội trường lớn nhất của bọn họ là bao, tôi đã làm lại danh sách dự toán, hai người có thể xem trước thử. Khi nào chốt kết hoạch, tôi sẽ làm thêm một phần danh sách chi phí kỹ hơn cho hai người.”
“Được.”
“Sân cỏ ở khách sạn Định Âu rất lớn, chắc hẳn trước kia hai người đã thấy rồi nhỉ? Bây giờ hội trường đều bị đặt hết rồi nên tôi muốn chọn nơi dùng cơm trên sân cỏ, suy xét tới khả năng trời sẽ mưa, tôi kiến nghị dựng nhà lều hôn lễ.”
Dư Vãn vừa nói với bọn họ vừa nhấp mở một số bức ảnh nhà lều hôn lễ cho bọn họ xem: “Đây là vài hiện trường mà chúng tôi đã làm với thương nhân hợp tác, hai người nhìn hiệu quả này. Bởi vì phong cảnh ở sân cỏ bên khách sạn Định Âu rất tốt nên tôi định làm nhà lều thành kiểu trong suốt hoàn toàn, khách khứa dùng cơm ở bên trong cũng có thể tận hưởng phong cảnh xung quanh.”
Đàm Bình gật đầu và nói: “Hiệu quả nhà lều này cũng không tệ lắm, cách sắp xếp rất đẹp.”
Lý Duệ nói: “Đẹp thì đẹp, nhưng nó có an toàn không?”
Dư Vãn đáp: “Những thương nhân hợp tác với chúng tôi đều là những người có kinh nghiệm và trình độ nhất trong ngành. Lúc chúng ta ký hợp đồng, họ sẽ cung cấp chứng chỉ trình độ xây dựng cấp một, vả lại còn tiến hành mua bảo hiểm cho hạng mục lần này.”
“Thế thì được.” Lý Duệ hỏi: “Vậy nơi cử hành nghi lễ cũng cần dựng nhà lều ư?”
Dư Vãn nói: “Nếu hai người muốn dựng thì có thể dựng, dựng nhà lều cần tốn một ít thời gian, hơn nữa phí tổn cũng không thấp. Tôi còn có kế hoạch khác là trưng bày dù giấy tại hiện trường cử hành nghi lễ.”
“Dù giấy?”
“Đúng vậy.” Dư Vãn nhấp vài cái trên máy tính và nói tiếp: “Chúng tôi quyết định dùng dù giấy làm phong nền chính của hôn lễ, trưng bày dù giấy ở hiện trường, thứ nhất có thể kết hợp với chủ đề tạo ra tác dụng trang trí, thứ hai là nếu khi tiến hành nghi lễ thì trời mưa, khách khứa có thể trực tiếp dùng những cây dù giấy này để che mưa, không chỉ thuận lợi mà còn sẽ trở thành một phong cảnh độc đáo.”
Đàm Bình trợn to mắt nhìn về phía Dư Vãn: “Dư tiểu thư, ý tưởng của cô luôn làm tôi vô cùng ngạc nhiên.”
Dư Vãn cười nói: “Hai người thích là được. Trước kia tôi đã làm một hôn lễ ngoài trời theo phong cách châu Âu và sắp xếp những chiếc ô kiểu Âu tương tự trên hiện trường. Mặc dù cuối cùng trời không mưa, nhưng hai người có thể nhìn thử hiệu quả trang trí.”
Đàm Bình vừa nhìn hình ảnh cô mở vừa gật đầu: “Hiện trường trông có vẻ rất không tệ.”
Dư Vãn nói: “Sau khi đổi sang ngoài trời, camera mặt đất vẫn giữ là ba cái, camera cầm tay có thể đổi thành flycam, quay từ trên không sẽ đẹp hơn.”
Đàm Bình gật đầu hỏi cô: “Vậy dù giấy thì dùng loại nào?”
“Phải nhất trí với phong cách của hôn lễ, hai người thấy loại nền trắng thêu hoa hồng thế nào?”
“Được thôi.”
“Vậy tôi về chỉnh sửa mọi thứ xong hết rồi liên lạc lại với hai người.”
Khi Dư Vãn đang bận rộn xử lý hôn lễ thì Lệ Thâm đang luyện tập cho buổi concert.
Thể loại nhất quán của Lệ Thâm đều là trữ tình dịu dàng, album lần này công ty đặc biệt chế tác một bài hát nhanh cho anh, có thể cho anh vừa hát vừa nhảy trên concert để khuấy động không khí.
Lệ Thâm chưa từng nhảy qua, lần này tập nhảy cũng tốn thời gian nhiều nhất. Lệ Thâm bước ra khỏi phòng tập nhảy với một thân mồ hôi, anh trở về phòng nghỉ và chuẩn bị tắm rửa thay đồ.
Mới vừa cởi áo thun ra, Tiểu Đổng và Trì Lộ đã tới đây tìm anh. Cánh tay cầm áo thun của Lệ Thâm chợt cứng đờ, anh nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.
“… Anh Thâm, anh đang thay quần áo à, sao lại không khóa cửa!” Tiểu Đổng không ngờ vừa mở cửa đã thấy hình ảnh táo bạo như vậy, cô lập tức che mắt lại sau đó lén nhìn qua khe hở giữa các ngón tay.
“Tôi không ngờ sẽ có người tiến vào, lần sau sẽ nhớ khóa cửa.” Lệ Thâm ném quần áo trên tay xuống đất và cầm lấy áo thun bên cạnh mặc vào.
Trì Lộ ngạc nhiên đứng trước cửa một lát rồi lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra và đi tới cạnh Lệ Thâm: “Cậu đổ nhiều mồ hôi quá, có cần lau một chút không.”
Cô nâng tay lên định lau mồ hôi giúp anh, Lệ Thâm lập tức dịch sang bên cạnh và né tránh tay cô, sau đó mặc áo vào: “Không cần, đợi lát nữa tôi tắm luôn, chị và Tiểu Đổng ra ngoài trước đi.”
Trì Lộ hơi xấu hổ mà để tay giữa không trung, Tiểu Đổng rất tinh mắt mà đi tới, tiện thể kéo cô ta đi ra ngoài: “Ok, vậy em và chị Lộ Lộ ra ngoài chờ anh!”
Sau khi cửa đóng lại, Lệ Thâm mới khóa cửa từ bên trong, anh mím môi cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dư Vãn.
A Thâm: Vãn Vãn, khi nào em mới về [sắp khóc]
Lúc này Dư Vãn đang ngồi trên sô pha vừa nhấm nháp mì tôm mới nấu xong vừa chỉnh sửa kế hoạch.
Khi thấy tin nhắn của Lệ Thâm, cô cười một tiếng rồi trả lời: “Quên nói với anh, em đã về nhà!”
Lệ Thâm hơi ngạc nhiên.
A Thâm: Có chuyện gì sao?
Vãn Vãn: Khách hàng muốn tổ chức hôn lễ trước một tháng, em bận rộn muốn điên rồi này [che mặt] hôm tay em mới ăn một tô mì gói, còn đang chỉnh sửa kế hoạch [sắp khóc].
A Thâm: Vậy lát anh về mua đồ ăn ngon cho em.
Vãn Vãn: Ok [bắn tim. Jpg]
Vãn Vãn: Nhưng mà anh đột nhiên làm nũng là có chuyện gì à?
A Thâm: Không có, chỉ là nhớ em mà thôi [sắp khóc]
Vãn Vãn: Em mới đi có hai ngày!
A Thâm: Một ngày như cách ba thu, hai ngày không gặp là sáu thu rồi [sắp khóc]
Vãn Vãn:… [tuyệt]
Vãn Vãn: Không nói với anh nữa, em tiếp tục sửa kế hoạch đây.
A Thâm: Đừng để quá mệt, anh sắp xong rồi, đợi anh mua đồ ăn cho em.
Vãn Vãn: [tặng tim tim]
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc – Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Sau khi Lệ Thâm kết thúc luyện tập thì không để Tiểu Đổng đưa về mà tự mình lái xe về nhà, trên đường còn mua một đống đồ ăn cho Dư Vãn. Từ khi anh quay lại với Dư Vãn đã ghi lại dấu vân tay lên khóa nhà Dư Vãn. Lúc mở cửa đi vào, Dư Vãn còn đang ôm máy tính ngồi trên sô pha làm việc.
“Vãn Vãn, em vẫn chưa làm xong à?” Lệ Thâm thay dép lê và xách túi đồ ăn to đùng đi tới. Anh mua canh dúng* cho Dư Vãn, từ lúc anh vừa bước vào, Dư Vãn đã nhanh chóng ngửi được mùi thơm từ đồ ăn: “Nhanh lên, anh mua canh dúng đúng không?”
* Canh dúng (冒菜): hay còn gọi là canh thập cẩm cay Tứ Xuyên (麻辣烫) là một món ăn vặt có gốc từ món ăn của người Hán vùng Trùng Khánh Tứ Xuyên. Đây là món ăn mang đậm hương vị văn hóa ẩm thực trường phái Tứ Xuyên. Canh thập cẩm cay là món hỗn hợp bình dân. Rau củ thịt cá đều được xiên đầy những que trúc, cho hết vào chung một nồi nước nóng, chính là nghĩa đen của “nước sôi lửa bỏng”. Không cần ninh nấu tỉ mỉ, thức ăn được trộn với nhau như vậy, cùng hòa quyện hương vị với nhau, không thể tách rời được.
Dư Vãn đặt máy tính xuống rồi đi qua xách túi đồ ăn trên tay anh. Dư Vãn để túi lên bàn và đang định xem thử bên trong có gì thì đã bị Lệ Thâm ôm chặt.
Dư Vãn bị anh ôm rất chặt, ngay cả giơ tay lên cũng khó khăn, cô bất đắc dĩ cười hỏi anh: “Làm sao vậy?”
“Năng lượng do Dư Vãn cung cấp không đủ, cần ôm em một lát.” Lệ Thâm vùi đầu vào trên vai cô, giọng nói rầu rĩ truyền vào tai cô.
Dư Vãn: “…”
Hai người cứ vậy mà ôm một hồi lâu, Lệ Thâm mới thả lỏng cô ra: “Quay về rồi mà lại không liên lạc với anh sao?”
Dư Vãn giải thích: “Thật sự là quá bận rộn, em còn định chờ làm xong mọi việc mới nói với anh.”
Lệ Thâm cực kỳ thuận tay mà nhéo eo Dư Vãn một cái, anh biết nơi đó là bộ phận nhạy cảm của cô: “Lần sau không được như vậy.”
“Biết rồi, bây giờ có thể ăn được chưa?” Dư Vãn ngửi thấy mùi của canh dúng thì lập tức thèm thuồng.
Lệ Thâm cười cười mở túi ra: “Có canh dúng, có cổ vịt còn có cánh gà kho, sợ mùi vị đều quá nặng nên anh còn mua cháo cho em.”
“Wow, A Thâm anh quá tuyệt vời!” Dư Vãn nhịn không được mà ôm Lệ Thâm một cái, sau đó xách túi lớn túi nhỏ ngồi lại trên sô pha và tiếp tục điều chỉnh kế hoạch: “Em vừa làm việc vừa ăn vậy.”
Lệ Thâm đi tới ngồi xuống cạnh cô: “Có cần gấp như vậy không? Ăn xong rồi hẳn làm.”
Dư Vãn lắc đầu nói: “Thời gian quá gấp rút, chỉ có hai tháng, em phải nhanh chóng chốt lại kế hoạch cuối cùng mới trao đổi với bên công ty dựng nhà lều.”
Cô nói xong rồi đưa một miếng cổ vịt cho Lệ Thâm: “Anh cũng chưa ăn bữa tối đúng không? Cùng nhau ăn thôi.”
“Ừm.” Lúc Lệ Thâm mua là mua phần cháo cho hai người, anh cũng bưng một phần ngồi bên cạnh Dư Vãn để ăn.
Sau khi ăn xong, anh dọn dẹp hết túi hộp dư thừa và chỉ chừa lại cổ vịt mà Dư Vãn chưa gặm xong. Anh chuẩn bị xong hết rồi trở lại ghế sô pha và ôm lấy Dư Vãn từ phía sau: “Vãn Vãn, tối nay anh ngủ bên này.”
“Được thôi.” Dư Vãn gặm xong miếng cổ vịt cuối cùng rồi tháo bao tay ni lông xuống và dùng khăn giấy lau tay: “Em còn phải làm thêm chút nữa, nếu anh có mệt thì đi ngủ trước đi.”
“Không cần, anh ở đây chờ em.” Lệ Thâm tựa cằm lên vai cô và nhìn hình ảnh hiệu quả do cô làm: “Đây là hôn lễ kiểu Trung Quốc à?”
“Kiểu Trung Quốc mới, hiện nay loại phong cách này đang rất thịnh hành.”
Lệ Thâm cười một tiếng: “Kiểu Trung Quốc mới? Không phải cũng là chẳng ra cái gì cả sao?”
“… Không thể nói như vậy, cũng rất xinh đẹp mà!”
“Ừm, trông cũng không tệ lắm.” Lệ Thâm nhìn kế hoạch do cô thiết kế: “Đóa hoa cưới này đẹp quá.”
“Thật không? Em và Hứa tổng sửa đổi rất nhiều lần mới được như vậy.”
“Nhưng mà hoa sen trông hơi giống than tổ ong.”
Dư Vãn: “…”
“Hay là anh đi ngủ đi?” Dư Vãn nghiêng đầu hỏi anh.
Lệ Thâm tiện thể hôn môi cô một cái rồi nói: “Anh vẫn chưa buồn ngủ.”
Dư Vãn bĩu môi và tiếp tục xóa xóa sửa sửa trên máy tính, Lệ Thâm nhìn một lát rồi nói với cô: “Sau này chúng ta cũng dùng flycam để quay hôn lễ của chúng ta đi, dùng nhiều máy hơn bọn họ.”
Dư Vãn cười nói: “Anh trẻ con quá nha, ngay cả cái này cũng tranh đua ư?”
“Không được ư, cô dâu trong hôn lễ bọn họ thay ba bộ lễ phục đúng không? Vậy chúng ta thay bốn bộ đi.”
Dư Vãn: “…”
Cô véo mặt Lệ Thâm như véo mặt của Lili vậy: “Anh đừng cản trở em làm việc.”
Lệ Thâm chớp mắt nhìn cô và cố tình hạ giọng nói: “Vậy anh lên giường chờ em?”
Dư Vãn: “…”
– —–oOo——