Nụ Hôn Của Nữ Thần - Chương 98: Ngoại truyện 1: Không thoát khỏi đội quân giục sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Nụ Hôn Của Nữ Thần


Chương 98: Ngoại truyện 1: Không thoát khỏi đội quân giục sinh


Vào tháng tư, công viên Lệ Trạch nghênh đón thời điểm đẹp nhất. Mỗi năm vào mùa này đều có rất nhiều cặp vợ chồng đến đây chụp ảnh cưới. Địa điểm chụp bộ ảnh cưới cuối cùng của Dư Vãn và Lệ Thâm cũng là ở đây.

Lần này không đợi Lệ Thâm đăng ảnh gốc lên Weibo thì đã có quần chúng vây xem đăng hậu trường chụp ảnh của hai người lên mạng. Có lẽ vì đây là mùa cuối cùng nên sau khi fans thấy, họ đều rất xúc động. Mới chớp mắt một cái mà đã đến phần cuối.

Không lâu sau đó là sinh nhật của Dư Vãn, Lệ Thâm nói rằng kể từ sau khi hai người họ gặp lại thì trong năm đầu tiên ăn sinh nhật của Dư Vãn, hai người họ quay lại với nhau; năm thứ hai ăn sinh nhật Dư Vãn, hai người họ kết hôn; năm thứ ba ăn sinh nhật Dư Vãn thì có phải nên sinh em bé rồi hay không?

Dư Vãn bày tỏ suy nghĩ của mình về việc này bằng một dấu ba chấm.

Chưa kể học việc hôn lễ của cô vừa mới cất bước, ngay cả Lệ Thâm cũng chưa kết thúc chuyến lưu diễn toàn quốc, bây giờ rõ ràng không phải thời điểm tốt để sinh con.

Nhưng dù sao hai người đã kết hôn gần một năm, hai người không gấp gáp, phụ huynh trong nhà cũng đã bắt đầu hối thúc. Trước đó mọi người nhắc đến là vì Dư Vãn nói muốn chụp ảnh cưới bốn lần, mà chụp khi bụng lớn thì lại xấu. Bây giờ ảnh cưới đã chụp xong rồi, mỗi khi gia đình gọi đến, phụ huynh đều vô tình hoặc cố tình nhắc đến.

Trước ngày sinh nhật của Dư Vãn, mẹ cô đã gọi tới. Ngoài mặt bà ấy nói chúc cô sinh nhật vui vẻ nhưng sự thật là nói bóng nói gió hỏi hai người có kế hoạch sinh con hay chưa.

“Haiz, mẹ, tụi con biết rồi mà, cuối tháng sáu concert của Lệ Thâm mới kết thúc, dầu gì cũng phải đợi đến cuối năm mới tính được.”

Mẹ Dư nghe cô nói thế bèn cười ha ha: “Cô đừng có đổ hết lỗi lên người Lệ Thâm, đừng tưởng là tôi không biết là cô lo mày mò cái trường của cô nên không có thời gian để sinh con.”

“…” Dư Vãn im lặng một lát rồi nói: “Bọn con mới kết hôn một năm, không vội vã có con, sống cuộc sống hai người cũng tốt mà.”

“Hai đứa đã quen nhau lúc Lệ Thâm đang học đại học, cô định sống thế giới hai người thêm bao nhiêu năm nữa.”

“…” Dư Vãn nhỏ giọng nói một câu: “Giữa đó có ba năm chia tay không phải sao.”

Mẹ Dư lạnh lùng hừ một tiếng và không nói gì.

Dư Vãn nhân lúc bà ấy không biết nên nói gì bèn nhanh chóng nắm lấy quyền chủ động trong cuộc nói chuyện này: “Đúng rồi, lúc trước dì ba có mượn tiền của con.”

“Mượn tiền?” Lần này mẹ Dư hoàn toàn quên mất vụ sinh em bé: “Người lớn như cô ta mà lại đi mượn tiền cháu mình hả?”

“Đúng đó.” Dư Vãn đáp: “Dì ấy nói là nếu tìm ba mẹ thì hai người chắc chắn sẽ không cho mượn.”

“Úi chà, cô ta cũng biết đấy à, lần trước mượn 100 000 tệ còn chưa trả, giờ lại mượn.”

Dư Vãn ho một tiếng: “Lần này dì ấy không mượn 100 000 tệ, dì ấy mượn con hai triệu tư.”

“Hai triệu tư??” Mẹ Dư cất cao giọng, Dư Vãn đoán trong một tháng sau chắc chắn bà ấy sẽ chỉ nhớ vụ hai triệu tư này: “Cô ta mượn nhiều như thế để làm gì?”

“Dì nói dì nhìn trúng một cửa hàng, cần hai triệu tám, dì ấy bỏ ra 400 000 và để con bỏ ra hai triệu tư.”

“…”

“Mẹ cũng thấy buồn cười đúng không? Này khác gì bảo con đưa trực tiếp cho dì ấy.”

Mẹ Dư hỏi: “Cô có cho mượn không?”

“Sao có thể được, con gái của mẹ không có ngu như vậy. Nhưng con sợ dì ta lại gọi điện cho con, mẹ biết dì ta là người lớn mà, con cũng không tiện nói gì.”

“Tôi biết rồi, giờ tôi gọi cho cô ta ngay.”

“Vâng.”

Dư Vãn cúp điện thoại rồi thở dài một hơi. Mặc dù dì ba rất khác người nhưng cũng dời sự chú ý của mẹ đi, xem như giúp cô rồi.

Nếu dì ta mượn cô bốn trăm nghìn, cô sẽ cho mượn ngay.

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc – Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Sau khi tắm xong, Lệ Thâm vừa bước ra thì thấy Dư Vãn như trút được gánh nặng mà ngồi trên giường, anh cười một tiếng và đi tới: “Thế nào, lại có người hối thúc sinh em bé hả?”

Dư Vãn nhìn sang anh: “Là mẹ em, nhưng em đã dùng hai triệu tư để chuyển hướng sự chú ý của bà ấy.”

Lệ Thâm cũng biết chuyện dì ba mượn tiền cô, anh đi tới ngồi xuống cạnh cô và nói: “Vậy xem ra dì ba của em vẫn có đóng góp cho em.”

“Ừm, cảm ơn dì ấy về mặt tinh thần.”

Lệ Thâm nhếch môi cười và lại gần cô thêm chút: “Nhưng anh cảm thấy mẹ nói đúng, đã đến lúc suy nghĩ về việc sinh em bé.”

“… Đợi chuyến lưu diễn của anh kết thúc rồi nói sau.”

Lệ Thâm nghĩ ngợi rồi nói: “Đợi chuyến lưu diễn kết thúc, năm nay anh cũng không còn công việc gì, anh nhất định sẽ hết sức hợp tác với em.”

“…” Cuối cùng là ai hợp tác với ai thế.

Phụ huynh hối thúc sinh em bé còn trong dự đoán của Dư Vãn, điều duy nhất khiến cô không ngờ đó là sau khi chuyến lưu diễn toàn quốc của Lệ Thâm kết thúc, cả fans đã cũng tạo thành một đội quân giục sinh*. Họ không chỉ bình luận dưới Weibo của Lệ Thâm mà còn chạy sang Weibo của Dư Vãn.

*Hối thúc sinh.

Mọi người còn tính thời gian cho bọn cô. Lệ Thâm công bố giấy chứng nhận kết hôn vào tháng tám năm ngoái, tới giờ đã là một năm lẻ hai tháng, mà chắc hẳn thời gian kết hôn thực tế của hai người còn sớm hơn tháng tám, đã đến lúc sinh bánh bao nhỏ!

Dư Vãn: “…”

Fans bây giờ cũng phải nhọc lòng cả chuyện này thay thần thượng hả?

Thật là khó khăn.

Sau khi bước vào đông, Dư Vãn cuối cùng cũng tìm thấy một vài giảng viên kế hoạch hôn lễ khá vừa ý rồi rút khỏi tiền tuyến dạy học, bắt đầu chuẩn bị cho chuyện sinh con.

Ngoài việc chú ý đến chế độ ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi, thể lực cũng là một phần quan trọng. Lệ Thâm lo cô sẽ quá vất vả khi mang thai, vì thế đêm nào cũng kéo cô đi chạy bộ cùng.

Dư Vãn không chạy nổi 10 km, tiểu khu* chỉ rộng có nhiêu đó, thường thì Lệ Thâm sẽ chạy ngang qua cô rát nhiều lần, sau đó hai người cùng nhau kết thúc chuyến chạy bộ trong nửa tiếng đồng hồ.

*Tương đương với phường hiện nay.

Trong khi mang thai, Lili vẫn sống chung với hai người và không bị gửi đi. Phụ huynh từng lo lắng về vấn đề của Lili, nhưng Dư Vãn và Lệ Thâm đều nói rằng không sao cả nên cũng nghe theo họ.

Thời gian ổn định trôi qua nhưng trong lòng Dư Vãn vẫn có chút căng thẳng. Dẫu sao thì việc mang thai sẽ làm cơ thể phụ nữ thay đổi rất lớn, sau khi sinh cũng sẽ có nguy hiểm.

Lệ Thâm như nhận ra được nỗi lo của cô nên bèn đăng kí một lớp tư vấn tâm lý cho cô, lần nào cũng đến lớn cùng cô. Lớp này là một dạy một, giáo viên từng nói đùa Lệ Thâm rằng đây là lớp học dành riêng cho các bà mẹ tương lai, ba tham gia cũng không có tác dụng gì.

Lệ Thâm không nghĩ vậy. Mặc dù người mang thai không phải anh nhưng anh cũng sẽ căng thẳng, hiểu rõ hơn về khía cạnh này cũng tốt. Tới lúc đó nếu Dư Vãn cần, anh cũng có thể phát huy được tác dụng.

Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng của hai người, sinh mệnh bé nhỏ cuối cùng cũng giá lâm. Vào ngày kiểm tra ra có thai, Lệ Thâm vốn đang thu âm trong phòng thu âm, và do Tiểu Đổng bắt máy giúp anh. Sau khi nghe Dư Vãn nói xong, Tiểu Đổng không dám chậm trễ chút nào mà lập tức lao vào phòng thu âm hét với Lệ Thâm. Lệ Thâm ngây ra một giây, sau đó chạy ra khỏi phòng thu âm với tốc độ 100 m.

Kỹ thuật viên thu âm im lặng nhìn phòng thu âm trống rỗng hai giây rồi quay đầu lại nhìn Kiều Dĩ Thần. Kiều Dĩ Thần khoanh tay đứng đó nói: “Hôm nay đến đây thôi, mai lại tiếp tục.”

“Ok.”

Lúc Dư Vãn gọi điện thì đã về đến nhà, Lệ Thâm chạy về từ công ty và nôn nóng hỏi cô: “Em sao rồi? Sao em lại đến bệnh viện một mình chứ? Sao không gọi cho anh trước!”

Khi Dư Vãn vừa nhận được báo cáo thì cũng kích động giống anh, bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều: “Em muốn xác định trước rồi mới nói với anh, đỡ phải gây ra chuyện nhầm lẫn xấu hổ.”

Trong lòng bàn tay của Lệ Thâm đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả khi nhìn cô cũng không chớp mắt một cái: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Bình thường hết cả, mỗi tháng đi kiểm tra lại đúng giờ là được, bác sĩ có cho em một ít thuốc để uống.”

“Ừ ừ, nào đi kiểm tra lại nhớ nói với anh.”

Dư Vãn nghĩ ngợi thì thấy hơi lo lắng: “Anh đi theo có hơi lộ liễu quá không? Lỡ bị truyền thông chụp được thì sao đây?”

Lệ Thâm trả lời: “Anh sẽ chú ý, anh hóa trang rất lợi hại.”

Dư Vãn nhớ đến mái tóc vàng và chiếc áo khoác nữ của Lệ Thâm lần trước thì khẽ gật đầu, đúng là rất lợi hại.

“Em báo cho ba mẹ chưa?” Lệ Thâm hỏi cô.

Dư Vãn đáp: “Vẫn chưa, em sợ họ kích động rồi lập tức tới đây, thế thì càng phiền phức.”

Lệ Thâm cười cười: “Kích động là chắc chắn rồi, nhưng vẫn nên nói cho họ biết, bằng không hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn. Đúng rồi, hay là anh tìm cô bảo mẫu đến.”

“Không cần đâu nhỉ.”

“Cần.” Lệ Thâm nói tiếp: “Còn tên của người bạn nhỏ nữa, chúng ta nên bắt đầu suy nghĩ rồi đúng không?”

“…” Này cũng quá nôn nóng rồi.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN