Anh giả vờ nói thêm: “Vậy thì mình sẽ ngồi ở đây nghĩ.”
Sự thật thực sự chứng minh rằng Lục Cẩm Bạch đã tự chuốc họa vào thân, anh ngồi nghe tiếng nước mà cảm giác giống như bị ai dày vò.
Đáng lẽ anh không nên ở trong phòng của Tô Mặc Yên,.
Khổ cái thân ghê.
Khoảng bốn mươi phút sau, giọng nói của Tô Mặc Yên vang vọng qua cửa kính mờ.
Tiếng nước ngừng lại, giọng cô rất rõ ràng: “Bây giờ cho cậu hai sự lựa chọn.”
“Một là ra ngoài đợi mình, hai là lấy bịt mắt đặt trên tủ đầu giường rồi mang lên.”
Lục Cẩm Bạch nghĩ một lúc rồi anh mới hiểu lời Tô Mặc Yên nói.
Chắc cô không mang quần áo vào nhưng lại không thể để anh giúp đưa quần áo.
“Mình chọn cái thứ hai!” Người đàn ông quyết định rất dứt khoát, giọng nói run lên vì phấn khích.
Sau đó, anh sợ rằng sẽ bị rớt bịt mắt trước mặt của Tô Mặc Yên, vì vậy Lục Cẩm Bạch đã đi đến cửa phòng và đeo bịt mắt lên.
“Cậu đừng hiểu lầm mình, nguyên nhân mình chọn cái thứ hai là vì như vậy rất dễ bị chụp ảnh.”
Tô Mặc Yên không quan tâm anh nói gì.
Cô chỉ hỏi: “Bịt mắt tốt chưa?”
“Tốt rồi.” Người đàn ông nói với giọng trầm, giọng còn trầm hơn trước.
Anh nghĩ rằng chiếc bịt mắt này được Tô Mặc Yên đeo lúc đang ngủ, không rõ lí do gì mà tim anh bỗng đập nhanh hơn.
Cảm thấy mí mắt đang dần nóng dần lên.
Mười phút sau, Tô Mặc Yên đã mặc xong quần áo.
Quay trở lại phòng tắm để sấy tóc.
Trước khi tiếng máy sấy tóc vang lên, người phụ nữ liếc nhìn người đàn ông đã “đứng trước cửa”.
Cô khẽ nâng nâng khóe môi, lười biếng nói: “Có thể cởi ra.”
Lục Cẩm Bạch không tháo bịt mắt ngay lập tức.
Cẩn thận hỏi lại: “Chuẩn bị xong chưa?”
Đáng tiếc giọng hỏi của anh lại bị tiếng ồn của máy sấy tóc chặn lại.
Tô Mặc Yên không trả lời lại anh ta.
Người đàn ông phải từ từ tháo khăn bịt mắt ra và ngập ngừng quay lại nhìn với đôi tai đỏ hoe.
Nhìn thấy Tô Mặc Yên chỉnh tề đứng ở cửa phòng tắm, anh thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó là trào dâng nỗi ân hận.
Anh hận chính mình có sắc tâm nhưng lại không có can đảm, bỏ lỡ cơ hội tốt!
Tô Mặc Yên sấy tóc xong rồi tắt máy sấy.
Đôi mắt trong suốt đối diện với Lục Cẩm Bạch trong không khí, giọng của cô rất bình tĩnh: “Đã nghĩ ra muốn ăn gì chưa?”
“Đều được cả” Lục Cẩm Bạch cảm thấy trong lòng có chút cáu kỉnh.
“Cậu quyết định đi.”.
Bởi vì phản ứng của Tô Mặc Yên thật sự quá bình tĩnh.
Cô thực sự không coi anh là đàn ông sao, hay cô có sự tin tưởng tuyệt đối vào anh?
Chẳng những dám để một người đàn ông ở trong phòng mà còn dám nhàn nhã tắm mà chỉ cách một cửa kính mờ?
Trên thế giới có bao nhiêu cô có thể làm được chuyện này?
Lục Cẩm Bạch nghĩ trăm lần cũng không hiểu nổi.
Tô Mặc Yên đã đi ra từ phòng tắm, và đi đến ghế sofa để lấy túi của mình.
Lấy trong túi ra chiếc mũ và khẩu trang, “Đi thôi, mình mời cậu đi ăn tối.” Người đàn ông cản đường cô.
Mặt Lục Cẩm Bạch đỏ bừng, dường như đã lấy hết can đảm.
“Tô Mặc Yên, có phải vừa rồi cậu có gợi ý cho mình về điều gì đó phải không?”
Lục Cẩm Bạch càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Càng nghĩ càng cảm thấy Tô Mặc Yên cố ý để hắn ở trong phòng, không có khả năng là đơn thuần muốn đi tắm.
Có lẽ cô ấy đang gợi ý cho anh rằng muốn làm một điều gì đó?
Nghĩ đến đây, những ngọn sóng trong đôi mắt đào hoa của Lục Kim Bạch đột nhiên dâng lên mãnh liệt.
Anh nhìn Tô Mặc Yên với ánh mắt mờ ảo, tràn đầy hy vọng.
Tô Mặc Yên, người bị cản đường, suy nghĩ trong hai giây.
Đôi mi đen dày dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo nhấc lên, cô hơi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt trong veo lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt.
Biểu cảm vẫn bình tĩnh như thế.
Giọng cô có một chút mỉa mai: “Cậu nghĩ nhiều quá.”
“Mình chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho mình.”
“…”
Dây thần kinh trong đầu của Lục Cẩm Bạch suýt nữa đã bị đứt đoạn.
Phải mất một lúc lâu để có thể phản ứng lại và hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Tô Mặc Yên.
“Cậu xem thường ai, Tô Mặc Yên!” Người đàn ông giống như mèo xù lông, hơn nữa là bị Tô Mặc Yên đang giẫm đuôi.
Một giây tiếp theo, anh đẩy Tô Mặc Yên lên ghế sofa.
Thân hình cao lớn bao phủ lấy cô trong bóng tối, hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của người đàn ông dần dần tới gần, và lơ lửng trước mặt của Tô Mặc Yên, mũi anh gần như sát mũi cô.
“Tin hay không, giờ mình lập tức hôn cậu, hôn chết cậu!”
Giọng nam trầm xuống rất nhiều, vừa thẹn vừa giận lại có chút tình dục.
Anh dùng một tay giữ chặt chỗ tựa lưng của ghế sofa, tay kia chống lên ghế sofa, mép ngón tay cái áp sát vào đùi phải của người phụ nữ.
Ngay cả khi cách một lớp váy, cô cũng có thể mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của anh.
Lục Cẩm Bạch cảm thấy tim trở nên ngứa ngáy, rất muốn chạm vào chân cô.
Nhưng anh cũng chỉ là rất muốn.
Trong ánh sáng có chút tối, đôi mắt sâu nhìn cô ở khoảng cách gần, lặng lẽ lăn yết hầu để giảm bớt căng thẳng.
Tô Mặc Yên bị đẩy ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng cũng có thể khôi phục tinh thần
Đôi mắt kiểu diễm của cô có một chút ngạc nhiên, và cô nhìn lại người đàn ông mà không hề tỏ ra yếu đuối.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng trong veo, sạch sẽ.
Nhưng thực ra trái tim cô lại đang mong chờ một thứ gì đó.
Trong căn phòng khách sạn yên tĩnh này, với khoảng cách một cm đầy ái muội giữa họ, cô mong chờ Lục Cẩm Bạch có thể làm gì đó.
Cũng giống như sáu hoặc bảy năm trước.
Sau khi phục hồi được lý trí, Tô Mặc Yên tự mình làm tan vỡ hy vọng.
Cái kết của cô Lục Cẩm Bạch đã được viết từ năm thứ ba của cấp ba năm ấy.
Cô không nên có bất kỳ hy vọng nào.
Nghĩ về theo chiều hướng này, Tô Mặc Yêntrở nên không quan tâm.
Cô cong đôi môi mềm mại đỏ mọng,cười nhẹ, “Nếu thật sự muốn hôn, cậu đã hôn từ lâu rồi.”
Đôi mắt của Lục Cẩm ngưng đọng.
Như để chứng minh bản thân, tay anh để lên đùi Tô Mặc Yên, môi mỏng thật sự muốn phủ xuống.
Anh còn ngây thơ nhắm mắt lại.
Nhưng chúc bạn may mắn lần sau, anh cũng mới cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tô Mặc Yên ở khoảng cách gần.
Anh thậm chí còn chưa chạm được đôi môi mềm mại của cô,liền bị tiếng chuông đột ngột trong túi làm cho hoảng sợ rút lui.
Khuôn mặt của Lục Cẩm Bạch tái đi vì sợ hãi.
Trong vài giây vừa rồi hắn có bao nhiêu tập trung, thì lúc này sợ hãi cũng dữ dội bấy nhiêu.
Khi nhìn thấy người gọi là Từ Thanh Thành, răng của người đàn ông này đã gần như nghiến lại.
Cuối cùng, anh trực tiếp dập máy và trong lòng chào hỏi tổ tiên thứ mười tám đời của Từ Thanh Thành.
Sau khi tiếng chuông bên tai ngừng lại.
Sự can đảm mà người đàn ông thật vất vả mới có thể tích lũy được cuối cùng cũng giống như một quả bóng bị xì hơi, tất cả đều biến mất.
Tô Mặc Yên đang ngồi dựa vào ghế sô pha, cụp mắt xuống.
Che đi sóng gió trong mắt, cô mặc kệ Lục Cẩm Bạch, đứng dậy với túi xách, đeo khẩu trang và đội mũ.
Đi ra khỏi cửa trước.
Lục Cẩm Bạch không chút suy nghĩ đi theo.
Trong lòng đầy xấu hổ không biết trút ở đâu, chỉ đành nhắm mắt che đậy tâm tình như những con nai chạy loạn, trong thời gian ngắn không biết phải đối mặt với Tô Mặc Yên như thế nào.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lục Cẩm Bạch có phần sợ hãi.
Anh sợ rằng sau khi anh hôn Tô Mặc Yên, anh sẽ bị cô đưa vào danh sách đen và bị dán cho cái tên là “chán ghét”.
Cũng giống như anh học sinh cuối cấp ba đã tỏ tình với Tô Mặc Yên vào năm thứ hai cấp ba.
Hắn không chỉ bị đánh mà còn bị ghi vào trong quyết sổ nhỏ là vĩnh viễn chán ghét.
Anh không muốn bị Tô Mặc Yên ghét bỏ.
Tô Mặc Yên đã yêu cầu trợ lý của mình đặt chỗ cho một nhà hàng Trung Quốc có danh tiếng tốt và quyền riêng tư chặt chẽ ở trên mạng.
Vì thân phận của Lục Cẩm Bạch, Từ Thanh Thành không yên tâm cho bọn họ đi chung với nhau.
Vì vậy đã bố trí xe bảo mẫu đưa đón.
Trên đường đi, Tô Mặc Yên còn thiện ý mời Từ Thanh Thành đi ăn cùng.
Người đàn ông trong một giây đã trở nên phấn khích nhưng dưới cái nhìn chết chóc của Lục Cẩm Bạch cuối cùng lại lịch sự từ chối.
“Cảm ơn mỹ nhân Tô, nhưng tôi đã ăn rồi, không quấy rầy mấy bạn học cũ đi ôn chuyện cũ nữa.”