Nụ Hôn Dâu Tây - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Nụ Hôn Dâu Tây


Chương 23


Tô Mặc Yên cầm khăn mặt trong tay, đang chuẩn bị lau tóc.

Nghe thấy tiếng động Tiểu Manh theo bản năng từ trong ổ đứng lên, bước chân ngây ngô của nó lon ton chạy  tới.

Trong thoáng chốc nhìn thấy nó, khuôn mặt Lục Cẩm Bạch trở nên trắng bệch.

Vô thức lùi lại nửa bước, anh đã cố gắng làm theo lời bác sĩ tâm lý, biến nỗi sợ hãi chó của mình thành hình ảnh tốt đẹp nhất và mong muốn nhất trong sâu thẳm tâm hồn.của mình.

Hắn nhìn chằm chằm Nhũ Manh thè lưỡi mỉm cười, cố gắng suy nghĩ những bức ảnh Tô Mặc Yên gửi cho hắn lúc trước.

Nghĩ đến người trong ảnh, nghĩ đến nụ hôn đêm đó ở An Thành…

Sắc mặt trắng bệch của Lục Cẩm dần dần hòa hoãn lại, khuôn mặt lại hồng hào trở lại.

Anh đem tầm mắt trở về trên mặt Tô Mặc Yên, trong nháy mắt tiến vào trạng thái diễn xuất.

“Tô Mặc Yên, Em có thể giúp anh được không?”

“Anh vừa nhặt một con mèo hoang trong khu phố của mình, nhưng mà em biết đấy, anh chưa bao giờ nuôi một con vật cưng cả.”

Người đàn ông vừa nói, vừa mở cái áo khoác đang quấn chặt của mình tạo thành một lỗ hổng, nghiêng người để Tô Mặc Yên có thể nhìn rõ con mèo trong ngực hắn.

Tiểu Manh so với Tô Mặc Yên thì lại càng tích cực hơn, cồng kềnh nâng chân trước lên, khèo khèo lên đùi Tô Mặc Yên, thò đầu vào trong bộ quần áo trắng của Lục Cẩm Bạch ngửi ngửi.

Có lẽ nó đã ngửi thấy mùi mèo, nên trở nên đặc biệt phấn khích.

Ngược lại, con mèo trong lòng Lục Cẩm Bạch sau khi ngửi được mùi chó phảng phất lại phát ra tiếng kêu rất nhỏ, biểu hiện cảm xúc rất bất an.

Cậu bé miêu miêu kêu miêu, tiếng sữa *, vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

#

Tô Mặc Yên vỗ đầu của Tiểu Manh một cái.

Cái chân dày nhỏ đang gác trên đùi cô bị đặt xuống, le lưỡi liếm láp nhìn chỗ phồng chỗ phồng lên ở trong lòng ngực của Lục Cẩm Bạch.

Trong đôi mắt đen, tròn đầy ắp những ngôi sao.

“Vào trước đi.” Tô Mặc Yên cũng không cố nhìn vào trong quần áo của người đàn ông.

Chỉ liếc mắt nhìn sơ sơ một cái, xác định trong ngực anh có một con mèo con khoảng ba tháng tuổi, cô khom lưng túm lấy vòng cổ của Tiểu Manh, nhường đường cho người đàn ông.

Nhìn Lục Cẩm Bạch cố nén sợ hãi đi vào phòng.

Tô Mặc Yên đóng cửa lại, tạm thời nhốt Tiểu Manh vào phòng ngủ thứ hai được cô cãi biến thành phòng tập thể dục.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ thứ hai lại, Tô Mặc Yên nhìn Lục Cẩm Bạch đang đứng trong phòng khách có chút cứng ngắc.

Tóc cùng quần áo của anh đều bị ướt và trông có chút chật vật.

Tô Mặc Yên động lòng thương xót, đi qua đứng trước mặt anh.

“Bên ngoài mưa to như vậy, anh đội mưa trên cả quãng đường trở về đấy á?”

Giọng nữ vẫn không nghe được chút cảm xúc nào.

Nhưng trái tim Lục Cẩm Bạch lại bị bàn tay của Tô Mặc Yên thăm dò cổ áo của anh quấy rối.

Nhịp tim nhanh chóng thiết lập kỷ lục mới.

Tầm mắt của người đàn ông rũ xuống, đờ đẫn nhìn Tô Mặc Yên kéo khóa áo khoác thể thao của anh xuống.

Sau đó cô lại áp sát vào trong lòng ngực anh một chút, dùng hai tay cẩn thận ôm con mèo nhỏ bẩn thỉu kia từ trong ngực anh ra.

Mèo cũng giống như Lục Cẩm Bạch, cả người đều ướt đẫm.

Mèo con cố gắng trèo lên vai Tô Mặc Yên, để lại một vết hằn lên váy ngủ trắng tinh khiết của cô.

Sau đó Tô Mặc Yên nhẹ nhàng nâng gáy nó lên, móng vuốt móc vào áo ngủ của cô, cổ áo bị kéo ra tạo thành một khe hở thật lớn.

Lúc Lục Cẩm Bạch đi tới giúp đỡ, lơ đãng liếc mắt nhìn vào phía trong.

Vậy mà bên trong lại……. trống không!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngay lập tức hơi thở của anh bị đình trệ và bàn tay đang đưa ra bị đông cứng.

Khuôn mặt bỗng nhiên trở nên lạnh sau đó rồi lại nóng lên, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn ửng đỏ.

Tô Mặc Yên trấn an mèo con, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng gần mình trong gang tấc, thoáng nhìn thấy trên mặt anh ửng đỏ rất khả nghi.

Cô cau mày: “Có chuyện gì với anh vậy?” ”

Mặt đỏ như mông khỉ, đi mưa như vậy hi vọng đừng bị cảm sốt

Lục Cẩm Bạch khép đôi môi mỏng khép lại, gian nan di chuyển yết hầu, bối rối né tránh ánh mắt, không dám đối diện ánh mắt với Tô Mặc Yên.

“Không, không có gì.”

“Đầu tiên là nên tắm rửa cho nó rồi sấy khô.”

Người phụ nữ cũng không hỏi thêm câu nào nữa, trực tiếp ôm con mèo trên tay vào nhà vệ sinh: “Tới đây giúp đỡ đi. ”

Lục Cẩm Bạch đưa tay ấn lên ngực trái mình, giọng nói có chút khàn khàn: “Tới rồi…”

Anh cuộn nắm đấm đấm vào ngực, nhưng nhịp tim còn nữa phần cũng không chậm lại.

Không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục đỏ mặt rồi đi theo Tô Mặc Yên đi vào nhà vệ sinh của cô.

Trong nhà vệ sinh có chỗ ướt chỗ khô tách biệt với bồn tắm.

Tô Mặc Yên lấy ra một cái chậu rửa mặt không có dùng đến, rồi đặ con mèo vào  trong chậu.

Xoay người lại nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đang nhăn nhó đứng ở cửa, cô đi qua kéo anh  đi vào trong nhà vệ sinh, tay kia đóng cửa lại.

Lục Cẩm Bạch bị kéo đi không kịp chuẩn bị trước.

Thân hình cao lớn cọ vào cánh tay người phụ nữ ở trong một không gian kín mít hơn

Da thịt trên cổ tay của anh bị ngón tay trắng như ngọc bích của Tô Mặc Yên  kích động, một vùng da đang dần dần nóng rực lên.

Nhịp tim giống như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc xong, thăng trầm, tăng tốc nghiêm trọng.

Một phần là bởi vì Tô Mặc Yên vừa tắm rửa xong cách đây không lâu mà cửa phòng cùng với cửa sổ đóng chặt  nên trong toilet có mùi sữa tắm hoặc dầu gội đầu thoang thoảng.

Một mùi hương ngọt ngào của hoa hồng, không phải là một mùi nồng, nhưng lại rất dễ ngửi.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Mặc Yên buông tay anh ra.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô xoay người lấy ra một cái chậu, từ trong tủ lấy ra khăn dùng một lần mới tinh có khả năng thấm nước cực mạnh.

Con mèo con đang cố gắng cùng vẫy ra khỏi chậu và gân cổ lên kêu meo meo.

Cũng chính là bởi vì nó nhỏ, Tô Mặc Yên mới dám tự mình tắm rửa cho nó.

Nếu là mèo trưởng thành, cô nhất định sẽ đề nghị Lục Cẩm Bạch đưa đến cửa hàng thú cưng để họ tắm rửa.

“Nó bò ra…” Lục Cẩm Bạch  đang nắm chặt cổ tay nóng bỏng của mình.

Ánh mắt dừng trên thân con mèo con vừa mới từ trong chậu trèo ra.

Cậu nhóc đó lúc này thật sự không có cảm giác an toàn, lúc này chỉ muốn tìm một nơi trú ẩn để trốn đi

#

Lục Cẩm Bạch vốn định đem nó kéo về trong chậu, Tô Mặc Yên lại nói: ” Mặc kệ nó trước đi. ”

Cô ngồi xổm trên mặt đất và đổ nước nóng vào chậu, vừa đổ nước vừa thử nhiệt độ nước bằng tay.

Sau đó bảo Lục Cẩm Bạch cầm sữa tắm thú cưng mà Tiểu Manh nhà cô dùng cho cô.

Tô Mặc Yên mua đồ dùng sinh hoạt và thức ăn cho Tiểu  Manh đều được lựa chọn rất kỹ lưỡng.

Sữa tắm hơi mềm mại, giúp cho chất lượng lông tốt, may là đều là loại mèo chó phổ biến.

Điều duy nhất không ổn là loại sữa tắm này chủ yếu cho chó mèo trưởng thành sử dụng, Tô Mặc Yên cũng chỉ có thể lấy một chút rồi dùng cho mèo con một lần.

Sau khi nước nóng được chuẩn bị xong, dưới sự chỉ đạo của Tô Mặc Yên, Lục Cẩm Bạch đem con mèo con ngâm vào nước nóng.

Anh ngồi xổm bên cạnh thật dè dặt khống chế nó, thân hình cao lớn so sánh với mèo con ở dưới bàn tay anh thì nó trông có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn đáng yêu, cute phô mai que.

Khẽ kêu meo meo, cố gắng giãy dụa nhưng lại không thoát được cái cảm giác bất lực này, làm cho người đàn ông nhất thời mủi lòng thương hại.

“Nó hình như không thích tắm lắm.” Giọng nam thì thầm, có chút đau lòng.

Tô Mặc Yên bóp ra một chút sữa tắm vào trong lòng bàn tay, sau đó dùng nước pha loãng, chà xát cho ra bọt, sau đó tiến lại gần trên người mèo nhỏ nhẹ nhàng bôi.

Trong lúc đó, cô liếc trộm người đàn ông đang mang khuôn mặt hết sức nghiêm túc, giọng nói có chút dịu dàng hơn rất nhiều: “Lần đầu tiên tắm là như vậy. ”

“Bắt đầu có thói quen thì sẽ tốt hơn”.

Nhưng phần lớn những con mèo đều không thích nước thì tất nhiên nó cũng không thích tắm.

Hai người vây quanh một chậu rửa mặt không lớn không nhỏ, khoảng cách được kéo lại rất gần, ngẫu nhiên còn có thể đụng vào nhau.

Mới đầu Lục Cẩm Bạch còn có thể xin lỗi, sau khi chạm nhiều lần thì anh lại bắt đầu cười thấp, tiếng cười từ tính dễ nghe, dễ nghe đến nổi có thể làm cho người ta mang thai.

“Tô Mặc Yên, em ở đây để cùng anh luyện Thiết Đầu Công *đấy à?”

#

Cô nghe xong câu nói, động tác trên tay bỗng chốc trở nên cứng đờ, bị tiếng cười từ tính của người đàn ông làm cho đỏ mặt.

Cơ bản là không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, “Câm miệng…”

Người đàn ông khẽ mím môi mỏng, tầm mắt buông xuống trên đôi tay chưa mười ngón tay dài thon của Tô Mặc Yên.

Trong lúc sự im lặng đang lan tràn trong bầu không khí, trong lúc cô rửa mèo đã vô tình chạm vào tay anh.

Hoặc là phủ ngón tay lên anh, hoặc là lướt qua mu bàn tay của anh, mỗi một lần tiếp xúc đều giống như một sợi lông vũ đảo qua trái tim Lục Cẩm Bạch.

Anh nhìn chằm chằm rồi cũng có một số lúc trở nên thất thần.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Kết quả mèo con dưới lòng bàn tay nhân cơ hội chạy trốn, Tô Mặc Yên đưa tay bắt, tay quá trơn, đuôi mèo từ kẽ ngón tay cô trượt đi.

Bản thân cô bởi vì quán tính, thẳng tắp nhào về phía Lục Cẩm Bạch đang ngồi ở đối diện.

Người đàn ông cuối cùng đã phục hồi tinh thần, theo bản năng đưa tay ra đỡ cô.

Cuối cùng anh bị Tô Mặc Yên bổ nhào vào lòng mà bị quán tính ngã vào vách tường lạnh lẽo.

Anh ngồi lại một cách khó khắn, không để ý đến nỗi đau thấu xương ở xương cụt, người đàn ông dùng tay chắn ở trán Tô Mặc Yên.

Sau khi lớp bụi lắng xuống, trán Tô Mặc Yên dán sát vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

Lúc này mới không đụng phải hàm người đàn ông, không tạo thành thương tổn thứ hai.

Chậu nước bị vấp và văng sang một bên, nước bẩn bên trong văng lên cao, rắc hết lên hơn phân nửa cơ thể hai người.

Tô Mặc Yên quỳ gối giữa hai chân của người đàn ông, bàn tay dính đầy bọt chống lên cơ ngực rắn chắc của anh, trọng lượng cả người đều đè lên người anh.

Gáy Lục Cẩm Bạch nhẹ nhàngđập trên tường một chút.

Cảm thấy có một chút chóng mặt.

Một bàn tay khác đặt ở vị trí thắt lưng của người phụ nữ, lòng bàn tay nóng như lửa.

Trong phòng khép kín yên tĩnh, chỉ có tiếng mèo con kêu meo meo.

Sau khi cảm giác choáng váng biến mất, Lục Cẩm Bạch rút tay đang chắn trước trán Tô Mặc Yên ra, hơi cúi đầu, đôi môi mỏng gần như dán lên trán trắng nõn trơn bóng của cô.

Hô hấp ấm áp thở ra, giọng nói của anh đặc biệt khàn khàn: “Không sao chứ? ”

“Đầu gối có đau không?”

Tô Mặc Yên hoàn hồn ở trong giọng nói thân thiết của anh.

Trong lúc ruột gan rối bời, trả lời một câu “Không có việc gì”, đưa tay muốn đỡ lấy thứ gì đó để đứng lên nhưng kết quả lại không cẩn thận vặn công tắc vòi hoa sen.

Yo…

Vòi hoa sen phía trên nước chảy như thác đổ, nước lạnh lẽo theo đầu chảy xuống.

Tô Mặc Yên khẽ hô một tiếng, một lần nữa ngã trở về trong ngực của người đàn ông, hai người họ trực tiếp bị ướt như con gà rớt vào nồi canh.

Chẳng qua Lục Cẩm Bạch đang dựa vào tường một chút nên tình hình so với Tô Mặc Yên có hơi tốt hơn một chút.

Cũng bị ướt hơn nửa người, không giống cô, áo sơ mi trắng hay váy ngủ tất cả đều ướt hết.

Quần áo trong suốt dán sát da thịt, đem thân hình xinh đẹp của người phụ nữ phác họa ra một cách rõ ràng.

Khi cô đứng dậy một lần nữa, lại bị nước xối đến nỗi phải nhắm mắt lại.

Chỉ dựa vào trí nhớ mò mẫm cố gắng đi vặn lại cái công tắc.

Trong lúc đó Lục Cẩm Bạch vẫn nhìn chằm chằm cô, tất cả những nỗi đau thấu thấu xương, toàn bộ TM đều bị quên đi.

Tràn đầy trong lòng, ánh mắt, trái tim, đầu óc của anh… Tất cả đều là dáng người lung linh của Tô Mặc Yên.

Trái tim như bốc cháy,  đốt đến mức ý thức anh mê man

Sau đó Lục Cẩm Bạch vội vàng nhịn đau ở xương cụt, đỡ tường đứng lên.

Đem vạt áo T màu đen bên trong dùng sức kéo xuống, cố gắng che giấu cái gì đó.

Khi vòi hoa sen tắt, nước đã được chỉnh lạnh đến nóng.

Tô Mặc Yên bật đèn tắm lên, cơ thể bỗng nhiên trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Nàng nhìn về phía Lục Cẩm Bạch đang đứng dựa vào tường, thấy ánh mắt của anh đàn dừng ở nơi khác, lúc này mới ý thức được quần áo của mình đã ướt đẫm, toàn bộ dính vào da thịt.

Quyết định kéo khăn tắm quấn lên trên người, Tô Mặc Yên cũng đưa cho Lục Cẩm Bạch một cái khăn tắm.

Hai người ai cũng không nói đến chuyện vừa rồi, ăn ý bắt mèo trở về, đem nó rửa sạch.

Sau đó cũng nhau phối hợp sấy khô lông mèo.

Lục Cẩm Bạch mở cửa toilet ra, thả con mèo ra ngoài.

Anh xoay người nhìn về phía Tô Mặc Yên muốn cảm ơn cô, nhưng lại phát hiện người phụ nữ đang dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn anh.

Sau khi bị anh phát hiện, lại sợ hãi dời ánh mắt.

“Làm sao vậy?” Lục Cẩm Bạch không rõ nguyên nhân.

Tô Mặc Yên nuốt một ngụm nước bọt.

Hai má nóng lên, quay đầu lại và nhanh chóng nhìn về hướng phía bụng anh. Nhìn xuống, giọng đặc biệt mất tự nhiên: “Anh có muốn về tắm nước lạnh trước không? ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN