Giữa bọn họ cách nhau ba hoặc năm mét, ở giữa xen kẽ bóng người.
Nhưng dáng người Lục Cẩm Bạch thon dài, cao ngất như tùng.
Một khuôn mặt đẹp trai bẩm sinh, đặc biệt thu hút ánh nhìn trong đám đông.
Giống như con hạc đứng giữa đàn gà.
Trong một giây cô đối diện với ánh mặt của anh, Tô Mặc Yên cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Vội vàng cúp mi xuống, không dám tiếp tục nhìn anh nữa.
Cô không ngờ tới đêm vũ hội thương mại này Lục Cẩm Bạch cũng có tham gia.
Nếu biết anh trở về, Tô Mặc Yên nhất định sẽ từ chối lời mời của Phó Tri Yến.
Trong toàn bộ quá trình vũ hội tiếp theo, Tô Mặc Yên đều cảm thấy có một ánh mắt luôn đi theo cô.
Cảm giác tập trung này làm cho sống lưng cô nóng lên, nhịp tim của cô cũng không thể chậm lại
Ngay cả khi cô không nhìn Lục Cẩm Bạch, cô cũng có thể cảm nhận được sự đau buồn cùng tức giận từ trong ánh mắt anh rơi vào trên người cô.
Xem ra là thật sự tức giận vì chuyện tối hôm qua.
Buổi vũ hội kết thúc vào lúc 10 giờ đêm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tô Mặc Yên từ chối ý tốt muốn đưa cô về khách sạn mà đoàn làm phim sắp xếp của Phó Tri Yến, ngồi xe bảo mẫu trở về.
Trợ lý theo cô đi vào thang máy, giữa chừng Tô Mặc Yên thuận miệng hỏi một câu: “Anh Lục đã trở lại chưa? ”
“Lúc trước khi chị và Phó tổng khiêu vũ, Anh từ đã đưa Thầy Lục đi trước.”
“Chắc là đã trở về trước chúng ta, em nghĩ chắc đã ở trong phòng nghỉ ngơi.” Trợ lý một năm một mười nói thật, trong lòng có chút tò mò Tô Mặc Yên hỏi cái này để làm cái gì.
Nhưng anh ta không có hỏi Tô Mặc Yên, không dám.
Nghỉ ngơi là được rồi.
Tô Mặc Yên âm thầm chửi thầm, trong lòng bình tĩnh hơn một chút.
Sau khi cửa thang máy mở ra, cô chào tạm biệt trợ lý rồi trở về phòng của mình.
Phòng rất yên tĩnh, rèm cửa dường như được kéo lại, ánh sáng cô chút mờ ảo.
Ngay khi Tô Mặc Yên chuẩn bị cắm thẻ vào cửa, có người nào đó đã nắm lấy cổ tay cô.
Trong bóng tối mờ mịt, một bóng người cao lớn lấy thân đè cô lên cánh cửa, nụ hôn vừa quen thuộc vừa lại thô bạo trong nháy mắt nuốt chửng giọng nói và cả hô hấp của cô, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô.
Hương vị bạc hà the mát quen thuộc pha lẫn với nước hoa hương gỗ tựa như tạo thành một loại hương thơm đầy mê hoặc.
Tô Mặc Yên chỉ hoảng sợ trong một giây, liền bị người đàn ông hôn đến đầu óc trống rỗng, mãi đến khi đầu lưỡi tê dại mới lấy lại được tỉnh táo.
Lục Cẩm Bạch còn đè nàng, trong bóng tối chiếc mũi cao thẳng của anh nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô, giống như chưa được thỏa mãn.
Hơi thở dồn dập, nóng bỏng ấm áp tỏa ra.
Giọng người đàn ông trầm thấp, buồn bả: “Em còn biết trở về à…”
Đầu óc Tô Mặc Yên quay cuồng, trong hoàn cảnh tối tăm, đôi mắt của cô chỉ cô chỉ có thể mơ hồ phác họa ra đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông.
Cánh môi và đầu lưỡi của cô vẫn còn tê dại, tim đập nhanh, hơi thở dồn dập.
Cô cố gắng đẩy cơ thể cường tráng của người đàn ông ra, lại cảm thấy tay chân mình bị nhũn ra, còn phải dựa vào cánh tay mạnh mẽ của anh đang ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô mới có thể đứng vững.
Tô Mặc Yên như bị gông cùm xiềng xích đành phải tiếp tục dán vào cửa,cố gắng nhịn cảm giác ngứa ngáy do hơi thở ấm áp của anh phất phơ trên da thịt.
Cô miệng đắng lưỡi khô, hình cảnh tối hôm qua cô đè Lục Cẩm Bạch ở cuối giường cùng với cảnh mồ hôi như mưa đột ngột hiện về vào trong đầu cô.
Khi đó Tô Mặc Yên chỉ cảm thấy mình giống như đang chinh phục một đoàn ngựa hoang mạnh mẽ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khoảnh khắc hòan toàn khống chế được người đàn ông đó, nhìn thấy khoảnh khắc anh trầm luân vì mình, nội tâm của cô hoàn toàn bị cảm giác thành tựu lấp đầy.
Đầu óc hỗn độn một lúc lâu, Tô Mặc Yên mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Lục Cẩm Bạch đang lải nhải không ngừng.
Anh đang tố cáo cô, ” Ăn sạch sẽ anh rồi ném lại anh ở trong phòng, xoay người đi tìm Phó Tri Yến, cùng anh ta tham gia vũ hội, còn khiêu vũ với anh ta? ”
“Tô Mặc Yên, rốt cuộc em có trái tim hay không?”
“Cũng chính là vì anh khoan dung rộng lượng, nếu chuyện này mà là bạn trai của người khác thử xem, thế nào cũng phải đem em ấn trên giường đến nổi kêu miêu miêu không được!”
Lục Cẩm Bạch hung hăng nói,nhưng bàn tay đang đặt trên vòng eo nhỏ nhắn của Tô Mặc Yên lại không thành thật, cố gắng mở khóa kéo lễ phục của cô.
Một bên kéo, anh còn nghiêng đầu cắn vào vành tai của Tô Mặc Yên, giọng điệu mềm hơn một chút: “Anh mặc kệ, em đêm nay phải ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt của anh. ”
“Nếu không anh liền…”
“ Chờ một chút!” Tô Mặc Yên nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, duỗi tay giữ chặt bàn tay to của anh sau lưng cô.
Cuối cùng cũng nâng khuôn mặt quyến rũ động lòng người nhìn về phía anh, nhíu mày hỏi: “Bạn trai nào?” ”
Lục Cẩm Bạch vừa rồi vẻ mặt đang còn lòng vui nhộn nhạo trong nháy mắt cơ thể trở nên cứng đờ.
Cau bộ lông mày rậm, bật đèn, để có thể quan sát rõ ràng sắc mặt Tô Mặc Yên.
Đôi mắt ẩm ướt của người phụ nữ nhìn anh, trong đôi mắt của cô lại có dấu vết của sự nghi ngờ.
Như thế những lời vừa rồi của cô không phải là một trò đùa.
Nói như vậy… Tô Mặc Yên không thừa nhận anh là bạn trai của cô sao?!
Vậy tối qua lại có ý định gì? Chủ động như vậy, khi chủ động hôn anh còn dùng sức như vậy, cô đem tất cả đều cho…
“Tô Mặc Yên em đây là có ý gì? Tối hôm qua đã như vậy, em lại ngay cả danh phận cũng không chịu cho anh? ”
Tô Mặc Yên vĩnh viễn cũng không có khả năng đuổi theo kịp mạch não của Lục Cẩm Bạch.
Cô chỉ trơ mắt nhìn mắt người đàn ông dần dần đỏ lên, trong đôi mắt đào hoa của anh kết lên một tầng hơi nước mỏng manh, giống như đang cực kỳ tủi thân.
Tim Tô Mặc Yên càng đập nhanh hơn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô im lặng nhìn Lục Cẩm Bạch, mớ hỗn độn trong đầu dần dần rõ ràng, mở miệng thăm dò: “Anh không tức giận sao? ”
Lục Cẩm Bạch: “…”
Anh tại sao không tức giận? Rất tức giận, ok!
“Ý em là chuyện tối qua… Anh không tức giận sao? “Tô Mặc Yên nhìn vẻ mặt anh có chút thay đổi, liền biết anh nhất định đã hiểu lầm ý của cô rồi.
Cô không hỏi anh bây giờ có tức giận hay không, mà là chuyện tối hôm qua…
Có tức giận hay không.
Người đàn ông sững sờ, đại khái không hiểu được ý của cô.
Tô Mặc Yên có chút dở khóc dở cười, trái tim căng thẳng của cô được thả lỏng chút ít, cô sửa sang lại suy nghĩ một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ cho thật tốt, mới một lần nữa nhìn về phía người đàn ông.
Vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: “Lục Cẩm Bạch… Anh có thích em không? ”
Vấn đề này tối qua Tô Mặc Yên đã hỏi một lần trên WeChat.
Sau đó cô thu hồi tin nhắn ấy, chắc chắn Lục Cẩm Bạch cũng không nhìn thấy được.
Chuyện cho tới bây giờ, dự cảm trong lòng của Tô Mặc Yên càng ngày càng mãnh liệt.
Cô thật sự không nhịn được nữa,nhất định đêm nay cô nhất định phải lấy được một đáp án từ người đàn ông này.
Ngay khi Tô Mặc Yên cho rằng Lục Cẩm Bạch sẽ vì vấn đề này mà khổ não, người đàn ông lại cúi đầu đến gần cô.
Đôi mắt anh tối sầm hơn rất nhiều, mang theo sự ép buộc vô hình,anh hầu như không chút do dự, “Đương nhiên, đâu chỉ là thích. ”
“Chính xác mà nói… Tô Mặc Yên, anh yêu em. ”
Giọng điệu của anh chân thành, kiên định, không chút do dự.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thật giống như vấn đề mà Tô Mặc Yên hỏi hắn lúc này, anh đã được tập diễn ngàn vạn lần trong đầu anh.
Lời thoại như đã được anh học thuộc lòng, căn bản không cần đến suy nghĩ, bằng bản năng cũng có thể cho cô một đáp án chính xác.
Tô Mặc Yên ngơ ngẩn cả người, thật không nghĩ tới Lục Cẩm Bạch lại thẳng thắn như vậy.
Trái tim cô mở rộng và co rút kịch liệt, hô hấp của người đàn ông giống như một ngọn lửa, đốt cháy hoàn toàn máu khắp cơ thể cô, sôi trào lên.
Hai người gần gũi đối diện nhau, lại đang nói về chủ đề yêu hay không yêu.
Hơn nữa có nụ hôn vừa rồi làm đệm… Hô hấp của Lục Cẩm Bạch dần dần nặng nề, dồn dập.
Chóp mũi anh khẽ đè lên chiếc mũi xinh đẹp của Tô Mặc Yên, cúi đầu ngậm lấy cánh môi hơi hé mở của cô.
Lúc này đây, dễ dàng cảm nhận được vị ngọt ngọt trong miệng cô.
Mãi cho đến khi Lục Cẩm Bạch ôm Tô Mặc Yên vào phòng tắm.
Anh mới khẽ thở dốc, tiếp tục tùy hứng tỏ tình ở bên tai cô: “Anh mặc kệ…Anh thủ thân như ngọc vì em nhiều năm như vậy, em nhất định phải cho anh danh phận bạn trai. ”
Tô Mặc Yên bị anh hôn đến cả người tê dại.
Đầu óc đều bị rối đồng ý với anh, “Cho anh … Tất cả đều cho. ”
Lời nói của cô đối với người đàn ông mà nói, không khác gì tiêm thêm máu gà.
Anh hôn sâu hơn một chút… Tô Mặc Yên có thể cảm nhận sâu sắc cảm giác muốn khóc đến khàn giọng.