Lục Cẩm Bạch đang định muốn thêm giải thích cái gì, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay bên hông có một luồng hơi thở nóng ẩm.
Một giây tiếp theo, một cái lưỡi nóng ẩm liếm láp.
Vẻ mặt của Lục Cẩm Bạch sượng sượng,cứng đờ lại, sống lưng anh đã lạnh.
Sau một lúc lâu, anh cúi đầu xuống một cách máy móc và nhìn sang một bên chân của mình, và ánh mắt của anh trùng hợp với một cục bông trắng như sữa đang nhìn anh và thè lưỡi.
Vòng cung phản xạ của người đàn ông cuối cùng cũng có thể có phản ứng, anh như bị điểm huyệt.
Giọng nói sợ hãi đến nổi khàn khàn: “Yên… Yên Yên!”
“Đừng làm ồn nữa.” Tô Mặc Yên đang cố gắng rút ngắn lại sợi dây xích của Coco.
Nhưng sợi dây bị kẹt và cô đang làm với tư thế cúi đầu.
Lục Cẩm Bạch thì thầm vào tai cô như một con chim sẻ.
“Nó, nó … nó liếm anh,nó liếm mình! Có phải là nó đói không?”
“Yên Yên!Cậu mau quản nó đi, Cậu … Cậu bảo nó đừng nhìn mình được không.”
Giọng nam ngày càng trở nên vội vàng, đề xi ben cũng ngày càng cao.
Tô Mặc Yên cuối cùng cũng duỗi thẳng được sợi dây xích và dắt CoCo quay trở lại.
Liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, lúc này cô mới để ý đến Tiểu Manh không biết đã chạy đến chỗ anh từ lúc nào.
Tô Mặc Yên vội vàng kêu Manh Manh chạy đi đi, và liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai đầy nhưng mất hết máu của Lục Cẩm Bạch.
Vừa tức giận vừa buồn cười: “Cậu đi ở bên cạnh đi.”
“Cậu đã sợ như vậy, thật sự không biết cậu tại sao lại tham gia tiết mục này làm gì.”
Trong lúc than thở, Tô Mặc Yên đem CoCo và Tiểu Manhsang một bên.
Tránh xa Lục Cẩm Bạch càng xa càng tốt.
Cẩm Bạch ngơ ngác nhìn cô.
Do dự muốn nói gì đó nhưng sau lại thôi.
Phải đến khi Tô Mặc Yên dắt hai con chó đi, sống lưng người đàn ông mới từ từ bình phục, chậm rãi ấm lại.
Chân tay cứng đờ dần lấy lại sự linh hoạt.
Tô Mặc Yên hết sức ngăn chặn tình trạng hỗn loạn tại hiện trường.
Trật tự cuối cùng cũng được khôi phục.
Tạ Gia Gia ngồi xổm xuống đất an ủi Vỏ Quýt, thỉnh thoảng nhìn Lục Cẩm Bạch đã đi xa.
Nhìn có vẻ nghi ngờ gì đó.
Không chỉ Tạ Giai Giai mà tất cả mọi người có mặt tại địa điểm ghi hình đều có thể thấy Lục Cẩm Bạch sợ chó đến mức nào.
Không ai có thể hiểu tại sao một người rất sợ chó lại đến tham gia chương trình tạp kỹ yêu cầu tiếp xúc gần gũi với chó này.
Tìm sự ngược đãi sao?
Diêu Cầm là khách mời đặt câu hỏi về Lục Cẩm Bạch.
Câu hỏi đầu tiên đặt ra đã thõa mãn sự nghi ngờ của mọi người tại địa điểm: “Anh Lục sợ chó sao?”
Nhìn thấy CoCo và Tiểu Manh đang bị Tô Mặc Yên khống chế Lục Cẩm Bạch mới hơi tiến lại gần đàn một tí.
Rất thẳng thắn trả lời câu hỏi của Diêu Cầm: “Đúng vậy, khi còn bé tôi đã bị chó cắn để lại bóng ma tâm lý.”
Nói xong, anh không ý thức liếc nhìn Tô Mặc Yên.
Trùng hợp Tô Mặc Yên cũng đang nhìn anh, và cả hai giao tiếp bằng ánh mắt, ngầm nhớ lại việc bị một con chó đuổi vào năm lớp ba trường tiểu học.
Nhắc mới nhớ đến lý do Lục Cẩm Bạch bị chó cắn là để bảo vệ Tô Mặc Yên .
Dù không cần thiết phải bảo vệ nhưng anh bị chó cắn và để lại bóng ma đến tận bây giờ thì Tô Mặc Yên thừa nhận rằng cô không thể chối bỏ trách nhiệm được.
Đây là lý do tại sao sau này cô ấy đã bảo vệ Lục Cẩm Bạch từ cấp tiểu học đến cấp ba.
Mọi người đều biết điều đó.
Sau đó Diêu Cầm hỏi: “Vậy thì bạn gặp khó khăn gì khi tham gia chương trình của chúng tôi?”
Cô ấy hỏi bằng một giọng điệu nửa đùa, nửa thật, rất dí dỏm.
Lục Cẩm Bạch nghiêm túc trả lời.
Đây cũng chính là câu nói mà Từ Thanh Thành đã chuẩn bị trước cho anh: “Không quản ngại khó khăn”.
“Tôi ở đây để vượt qua khó khăn.”
Anh đem 4 chữ “vượt qua khó khăn” càng cắn chặt.
Trong lúc anh liếc qua Tô Mặc Yên với ánh mắt đầy ẩn ý, như là từ “khó khăn “là đang nói về nàng.
Tô Mặc Yên không nhìn lại anh.
Giao tiếp bằng mắt với anh nhiều ở máy quay thực sự không tốt
Mặc dù cô không nhìn Lục Cẩm Bạch, nhưng câu trả lời của anh, Tô Mặc Yên nghe không thiếu một lời nào.
Không thể không nói rằng câu trả lời vừa rồi của Lục Cẩm Bạch rất tích cực.
Có lẽ, khi chương trình được phát sóng trở lại, người hâm mộ của anh sẽ xuýt xoa, đau lòng về sự dũng cảm, không ngại khó của anh.
Trong khi Tô Mặc Yên đang sững sờ, Diêu Cầm đã hỏi tiếp câu thứ ba.
Cô ấy hỏi Lục Cẩm Bạch liệu anh ấy có thể chụp ảnh chung và ký tên không.
Người đàn ông giả vờ trầm ngâm một lúc.
Lời từ chối rất hài hước: “Không được tốt lắm.”
“Điều khoản này không có trong hợp đồng của tôi. Đó là một cái giá khác.”
Một số khách thích thú trước sự dí dỏm nghiêm túc của Lục Cẩm Bạch.
Ngay cả khi anh ấy từ chối chụp ảnh và xin chữ ký, bầu không khí vẫn rất hòa hợp.
Một số con chó cũng được đưa ra những lời giới thiệu tương ứng.
Sau đó nhóm chương trình thông báo để họ bắt đầu di chuyển.
Đầu tiên, đi phà qua sông An Giang để đến ngọn núi đẹp như chốn thần tiên ở phía đối diện.
Trên chuyến phà, Tô Mặc Yên và nhóm chương trình đã gặp rất nhiều khách du lịch.
Mặc dù một số khách mời đã đeo khẩu trang và có ngụy trang đơn giản nhưng họ vẫn có thể bị nhận ra.
Đặc biệt là Lục Cẩm Bạch.
Anh ấy là diễn viên đang có lưu lượng hàng đầu trong giới, và anh ấy nổi tiếng trong và ngoài nước.
Từ người già đến trẻ em, ít ai không biết đến anh.
Vì vậy, ngay khi Tô Mặc Yên và những người khác vừa mới lên phà, Lục Cẩm Bạch đã khoác vai cô từ phía sau.
Trong khi vừa giữ khoảng cách với hai con chó đi ở phía trước, một con chó lớn một nhỏ,vừa cúi đầu, vừa vùi mặt vào vai Tô Mặc Yên .
Giọng nói trong trẻo đặc biệt rõ ràng xen lẫn tiếng ồn ào xung quanh: “Chặn lại cho mình nha.”
Anh không có mặc áo sơ mi trắng giống như lúc trước.
Anh ấy thay một chiếc hoodie liền mũ có mũ màu xám bạc và một chiếc quần thể thao màu đen,có vẻ như là để thuận tiện cho việc leo núi.
Cảm nhận được sức nặng của bàn tay anh trên vai cô, ánh mắt Tô Mặc Yên dừng lại.
Theo bản năng ánh mắt cô nhìn theo đoàn người Chu Vân Xuyên.
Bọn họ cũng đang nhìn cô và Lục Cẩm Bạch, Diêu Cầm Chu Vân Xuyên đang đứng cùng nhau, chụm đầu nói chuyện với nhau.
Suy nghĩ bằng ngón chân cũng biết bọn họ đang nói về điều gì.
“Người khác khi nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”
Tô Mặc Yên quay đầu lại nói nhỏ với người đàn ông phía sau mình: “Cậu đổi người khác đi, Lý Khánh hoặc Tô Dã cũng được.”
“Không cần.”
“Rất kỳ lạ khi một người đàn ông lại đặt tay lên vai của một người đàn ông khác, nếu bị truyền ra sẽ không phải lời đồn tốt ” Lục Cẩm Bạch từ chối.
Anh không muốn bị đồn đại rằng anh là gay.
Tô Mặc Yên giật mạnh dây thừng kéo Tiểu Manh và Coco, và tìm một chỗ đứng gần góc đường.
Cô quay lại nhìn Lục Cẩm Bạch, nhìn chằm chằm hắn: “Vậy cậu đội mũ hoodie lên đi.” Lấy mũ áo hoodie trùm lên đầu, không ai có thể nhận ra hắn.
Lục Cẩm Bạch cau mày, lại từ chối: “Không được.”
” Trước khi rời đi tóc mình vừa mới làm xong, đội mũ lên sẽ làm rối tung.”
Tô Mặc Yên: “…” Một giây tiếp theo, cô trực tiếp thả lỏng tay, xoay người lui sau và kéo mũ áo hoodie của anh lên. Chiếc mũ che hết phần đầu của anh.
Bây giờ đã là lúc nào mà vẫn còn quan tâm đến đẹp hay không?
“Tóc của mình…” Anh không kịp ngăn.
Anh muốn kéo chiếc mũ xuống nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tô Mặc Yên cuối cùng thì cũng không dám.
Đôi môi mỏng dưới lớp khẩu trang nhấp nhẹ, anh lẩm bẩm nói: “Mình không còn đẹp trai nữa …”
Tô Mặc Yên nghe anh nói vậy, nghiêm túc nhìn anh một lúc.
Cô vươn tay chỉnh lại mép khẩu trang cho anh, ánh mắt ngưng trọng, giọng điệu cực kì có lệ: “Vẫn còn rất đẹp trai, cậu đừng lo.”
Nói xong, cô quay người tiếp tục đưa lưng với Lục Cẩm Bạch.
Một lúc lâu sau, người đàn ông sững sờ mới phục hồi ý thức, khóe môi dưới khẩu trang tùy ý tạo một độ cung nhỏ.
Ý cười mạnh mẽ, gần như tràn ra khỏi đôi mắt đen đào hoa mà ẩm ướt của anh.
Chuyến phà qua sông và đến bến phà ở chân núi Tây An.
Tô Mặc Yên và những người khác xuống tàu cùng các du khách.
Trong số đó, Chu Vân Xuyên và Diêu Cầm đã bị người qua đường nhận ra, đã bị bao vây ở phía trước, cuối cùng vẫn phải nhờ đến các nhân viên an ninh để duy trì trật tự.
Vì quá trình quay phim mà xem xét, ê-kíp chương trình đã yêu cầu chia đoàn của Tô Mặc Yên thành hai nhóm.
Diêu Cầm và Chu Vân Xuyên đi đi cùng nhau, và một vài người trong số họ ít nổi tiếng hơn cũng đi trước
Để không thu hút sự chú ý của những người qua đường, nhóm PD cũng loại bỏ bớt hai ba người.
Tô Mặc Yên mới chỉ đóng vai người phụ nữ thứ hai trong một bộ phim truyền hình dài tập mà bộ phim truyền hình đó vẫn chưa bắt đầu phát sóng.
Vì vậy, đối với người dân, cô ấy cũng chỉ là một người du khách xinh đẹp mà thôi.
Cho nên quá trình đi lại cũng sẽ không như của Chu Vân Xuyên và Diêu Cầm sẽ ra ùn tắc.
Tô Giai Giai và Lý Khánh cũng không nổi tiếng lắm, Tô Dã lại làm việc thiên về âm nhạc,mức độ nổi tiếng cũng không được tính là cao.
Vì vậy, ba người họ chỉ đơn giản trang bị cũng sẽ không bị nhận ra.
Người làm Tô Mặc Yên nể nhất chính là Lục Cẩm Bạch.
Sau khi mặc áo hoodie và đội mũ lên, ngoại trừ đôi mắt thì anh ấy không để lộ một chút gì.
Hơn nữa, anh ấy dường như đã nhập vai một người qua đường, giảm thiểu hết mức cảm giác tồn tại của mình.
Để không bị nhận ra, anh ấy đã chủ động loại bỏ PD của mình khi có thông báo rút PD vừa rồi.
Anh nói rằng dùng chung PD với Tô Mặc Yên là được.
Có thể thấy rằng Lục Cẩm Bạch tham gia chương trình này mục đích không phải là lộ mặt trong chương trình.
Với sự nổi tiếng và vị thế nổi tiếng của mình, anh ấy không cần quan tâm đến những cơ hội xuất hiện như kiểu này.
Tô Mặc Yên không khỏi suy nghĩ.
Có phải chăng lúc trước khi anh trả lời câu hỏi của Diêu Cầm, trong lời nói của anh có một chút sự thật.
Anh thực sự đến để vượt qua khó khăn?
“Thơm quá, hình như là mùi của sườn heo nướng.”
Giọng nam trong trẻo vang lên bên cạnh Tô Mặc Yên, kéo suy nghĩ của cô lại.
Trước khi Tô Mặc Yên có thể phản ứng xong, người đàn ông đã nắm lấy cánh tay của bàn tay còn lại của cô.
Kéo cô chạy nhanh: “Chúng ta mua chút đi, lâu rồi không ăn.”
“Lần trước ăn là năm ba của trường cấp ba, cậu trèo tường đi ra ngoài mua cho mình. ”
Tay kia Tô Mặc Yên kéo Tiểu Manh và Coco leo hết các bậc thang, mệt đến mức thè lưỡi,thở hổn hển.
Vào lúc này nhìn thấy Tô Mặc Yên và Lục Cẩm Bạch đang chạy về phía trước, hai con chó đang hăng hái theo sau và trở nên phấn khích.
Vì vậy, Tô Mặc Yên được bọn họ, một người và hai con chó đưa đến quầy bán hàng rong ở phía trước cách đó không xa.
Khi Lục Cẩm Bạch nhìn thấy Tiểu Manh và Coco đang đến gần anh, anh ấy đã vô thức lui sang một bên,trước sau luôn giữ khoảng cách an toàn với chúng.
Sau khi Tiểu Manh và Coco ổn định, anh mới nhìn vào bếp nướng của người bán hàng.
Ngoài món sườn heo kho tàu còn có bắp bò nướng và kệ gà nướng.
Bên cạnh có một cái lò nướng điện, bên trong với một dãy xúc xích thơm phức đang nướng.
Ông chủ chào Lục Cẩm Bạch và Tô Mặc Yên, và hỏi họ muốn cái gì.
Lục Cẩm Bạch quét qua một lượt, gọi hai phần sườn heo nướng, và đưa một phần cho Tô Mặc Yên.
“Mình không muốn ăn.” Tô Mặc Yên nhíu mày.
Nghĩ rằng Lục Cẩm Bạch thật sự rất phiêu.
Anh không sợ bị nhận ra nếu bỏ khẩu trang để ăn uống sao.
“Vậy cậu ăn một miếng xúc xích nướng đi,mình mời cậu.”Chàng thanh niên từ trong túi quần lấy ra một trăm tệ chuẩn bị trả tiền, đồng thời yêu cầu ông chủ lấy một miếng xúc xích từ trong lò ra.
Biết Tô Mặc Yên rất thích ăn cay nên đã đích thân giúp cô đánh một lớp bột ớt.
Tô Mặc Yên rất thích món xúc xích nướng.
Từ lúc nhỏ đã rất thích.
Đặc biệt làbên ngoài xúc xích nướng được quết một lớp bột ớt, có vị cay cay rất ngon.
Vì vậy, sau khi cậu thanh niên đưa cho cô ấy một xúc xích nướng đã được chải một lớp bột ớt.
Cô nuốt nước bọt trong vô thức.
Âm thầm chấp nhận việc ăn xiên xúc xích này.
Chờ ông chủ thối lại tiền lẻ cho Lục Cẩm Bạch.
Hai người tiếp tục đi lên núi theo các bậc thang.
Tô Mặc Yên liếc nhìn Lục Cẩm Bạch, người đã yêu cầu ông chủ gói hai chiếc sườn heo nướng, “Sao cậu lại không ăn?” Cậu thanh niên đến gần cô cô, hết lần này đến lần khác cọ vào cánh tay cô.
Nghe thấy tiếng hỏi, quay đầu rủ mắt xuống, bắt gặp ánh mắt trên của Tô Mặc Yên ở trong không khí.
Trong đôi mắt đen láy hiện lên một nụ cười: “Ở đây đông người quá.”
“Đi theo anh nào.”
“Anh sẽ đưa em đến một nơi không có ai ”.