Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh


Chương 22


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Chi Hằng cúp máy, mang hộp y tế vào phòng, nhét vào trong cùng tủ đồ.

Sau đó vào phòng tắm, bật vòi sen.

Mùa thu đã tới, thời tiết dần chuyển lạnh, vừa tắm nước lạnh xong lại đi ra ngoài hứng gió, anh nhanh chóng được toại nguyện, nhiệt độ cơ thể thật sự cao lên không ít.

Thời Noãn gọi lái xe đưa cô đến nhà Lục Chi Hằng.

Cô ấn mật mã, cúi người đổi giày ở cửa.

Đôi giày xăng đan lúc trước Lục Chi Hằng mua cho cô còn đặt trong tủ giày, nhưng bây giờ đang vào thuu, mang xăng đan chắc chắn sẽ rất lạnh.

Cô đành phải thay đôi dép bông quá cỡ.

Nhìn quanh một vòng trong phòng khách không thấy ai, không phải là bệnh không dậy nổi đó chứ? Thời Noãn vội vàng mang thuốc vào phòng ngủ.

Lục Chi Hằng tựa người ở trên giường, xem văn kiện trên tay, nghe được tiếng bước chân anh ngẩng đầu lên, nói, “Lần sau nên chuẩn bị cho em một đôi dép bông.”

Thời Noãn xua tay, “Không cần đâu ạ, em mang tạm như vậy là được rồi.”

Dù sao cô cũng biết mình không ghé nhà anh được mấy lần.

Lục Chi Hằng cụp mi, “Đã làm phiền em vì tôi mà phải tới đây, hại em không đi liên hoan được.”

Anh bày ra điệu bộ tự trách.

Thời Noãn an ủi anh, “Cũng không phải cái gì quan trọng, chỉ là tụ tập chơi bời thôi ạ.”

Cô lại gần, ngồi xuống bên giường, dịu dàng hỏi thăm, “Thầy Lục, thầy không thoải mái ở đâu ạ?”

“Đau đầu, đau họng.” Lục Chi Hằng nói ra hai triệu chứng.

“Vậy có thể thầy bị sốt, cảm mạo rồi ạ.” Thời Noãn nghĩ, lại hỏi, “Nhiệt kế thầy để đâu ạ, em đo giúp thầy.”

Nhiệt kế tất nhiên là có nhưng mà lại bỏ trong hộp thuốc rồi, cái này sao có thể để cho cô thấy được.

Cho nên Lục Chi Hằng lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Không có nhiệt kế, cái cũ bị hư rồi.”

Làm sao trong nhà cái gì cũng không có vậy…

Thời Noãn khó xử nhíu mày, nghĩ mãi mới có biện pháp. Nhưng mà cách này có hơi mạo phạm anh, trước tiên phải hỏi ý kiến anh trước đã.

“Thầy Lục, em có thể đặt tay lên trán thầy không ạ? Vì thầy không có nhiệt kế, em không thể làm gì khác ngoài cách này để đo cho thầy ạ.”

Đôi mắt Lục Chi Hằng tối lại, vuốt cằm nói: “Được.”

Thời Noãn dùng tay sờ trán mình trước để nhiệt độ trở lại bình thường rồi mới áp lên trán anh.

Nóng quá đi, tay cô bất giác rụt lại. Nóng như lửa vậy, xem ra anh bệnh nặng lắm rồi.

Sợ đo một lần không được chuẩn, cô đo lại hai ba lần mới chắc chắn, “Thầy Lục, thầy sốt rồi ạ, em đi rót nước cho thầy để uống thuốc hạ sốt ạ.”

Lục Chi Hằng nhìn dáng người cô vội vàng đi ra, nhớ lại cảm xúc vừa rồi khi tay cô chạm vào, yết hầu căng cứng.

Mềm mại còn hơi lạnh, hoàn toàn đối lập với nhiệt độ cơ thể của anh bây giờ, như một dòng suối mát lướt qua da thịt nóng rát.

Rất dễ chịu nhưng vẫn không đủ, nếu có thể dừng lại lâu thêm chút nữa thì tốt hơn.

Thời Noãn bưng nước ấm đi vào, mở hộp thuốc, lấy ra hai viên rồi đưa cho, “Thầy Lục, đây là thuốc cảm em hay dùng ạ, em thấy rất tốt, thầy uống vào sẽ mau khỏe thôi ạ.”

Lục Chi Hằng nói cảm ơn, cầm ly nước rồi uống thuốc.

Thời Noãn không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, chỉ biết nhắc anh uống thuốc đúng giờ, để anh nghỉ ngơi tốt và ăn thức ăn thanh đạm.

Cho nên cô hỏi, “Thầy Lục, thầy muốn ăn món gì ạ? Để em đi nấu cho thầy.”

Giọng nói ấm ấp như gió xuân.

Lục Chi Hằng nhìn cô, “Món gì cũng được, vất vả cho em rồi.”

Thời Noãn cười với anh, “Vậy để em nấu cho thầy chén cháo, thầy vừa uống thuốc chắc sẽ mệt trong người nên thầy cứ ngủ một giấc đi ạ.”

Cô giúp anh đặt gối xuống, còn đắp chăn giúp cho anh, “Nấu xong em sẽ gọi thầy dậy ạ.”

Lục Chi Hằng nằm xuống, ánh mắt dán chặt lên người cô tới khi cánh cửa phòng đóng lại, chặn đứt ánh mắt anh.

Anh không buồn ngủ nhưng lúc bị sốt thì đầu hơi đau, nhắm mắt lại mới thấy dễ chịu một chút.

Ờ ngoài cửa loáng thoáng có tiếng cô gọi điện thoại —-

“Thật xin lỗi Thẩm Luật Thông, không phải tôi cho anh leo cây đâu, hôm nay tôi có việc đột xuất nên không đi được. Sau này nếu có dịp chắc chắn tôi sẽ đến đúng giờ.”

Anh nhíu mày, tiếp tục nghe lỏm.

“Có một người bạn bị bệnh mà trong nhà lại không có người chăm sóc nên tôi phải đến thăm.”

“Ừ, anh chơi vui vẻ nhé, tôi cúp máy đây, ngày mai gặp ở đoàn phim.”

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước “ào ào” trong phòng bếp.

Lúc này tim Lục Chi Hằng trở nên mềm nhũn.

Loại cảm giác khó tả này giống như bị mèo cào, mặc dù rất nhẹ nhưng cũng đủ để anh tự động buông giáp.

Anh tự nguyện giao nộp vũ khí, đầu hàng trước cô vì anh biết cô sẽ không bao giờ tổn thương anh, sẽ đối tốt với kẻ tù này.

Thời Noãn nấu một nồi cháo hoa, thêm hai món ăn kèm thanh đạm.

Dọn lên bàn xong cô đẩy cửa phòng, rón rén bước vào.

Cô chưa gọi thì Lục Chi Hằng đã mở to mắt.

Thời Noãn ngạc nhiên, “Thầy không ngủ ạ?”

“Ừ, không ngủ được.” Lục Chi Hằng vén chăn bước xuống giường.

Có lẽ do còn hơi choáng nên lúc đột nhiên đứng dậy người anh lảo đảo, muốn ngã ra sau.

“Thầy Lục, cẩn thận.” Thời Noãn vội vàng đỡ, nhưng đôi dép bông cô mang không vừa, chân vừa loạn bước là đã vấp phải dép.

Sau đó người cô nghiêng về trước, rõ là muốn đỡ Lục Chi Hằng, cuối cùng lại thành cô ôm anh bổ nhào về sau!

Hai người cùng ngã xuống giường, Thời Noãn nằm ở trên người Lục Chi Hằng.

Môi đụng phải một thứ gì đó vừa mềm vừa ấm ấm, cô trố mắt, chấn động ——-

Cô đang…..cưỡng hôn Lục Chi Hằng sao?!

Mẹ ơi! Loại chuyện Mary Sue cẩu huyết như vậy mà có tồn tại trên đời thật hả?

Hiện thục tàn khốc nói cho Thời Noãn biết rằng chuyện như vậy không hiếm, mà còn đang xảy ra với cô. Cho nên, cô không chỉ ôm Lục Chi Hằng té nhào lên giường mà còn cưỡng hôn anh!

Huhuhu, loại chuyện đáng sợ như vậy dọa Thời Noãn sợ đến nỗi nhắm tịt mắt lại, cô lo vừa mở mắt đã phải gặp một khuôn mặt xám xịt.

Nhưng không mở mắt thì không được, bây giờ toàn bộ sức nặng của cô đều đè hết lên người Lục Chi Hằng.

Thời Noãn hí mắt, sau đó khó khăn mở to, len lén quan sát nét mặt Lục Chi Hằng.

Chỉ thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, lông mày nhíu chặt, trong đôi mắt sâu thẳm có chứa đựng nhiều điều cô không rõ.

Cô thấy hình như anh có chút không vui.

Mắt đối mắt chỉ một giây, Thoài Noãn lấy tay chóng lên giường, nhanh chóng đứng lên khỏi người Lục Chi Hằng, đưa tay đỡ anh dậy.

Má cô nóng lên, hình như bị anh lây bệnh mất rồi, nói lắp, “Thầy Lục, em, em, em xin lỗi ạ.”

“Không sao.” Lục Chi Hằng đứng dậy, giọng hơi lạnh, không thèm nhìn cô.

Thời Noãn chắc chắn rằng thầy Lục đang thật sự không vui.

Nhưng cô cũng có thể hiểu được, dù sao ai bị đẩy ngã cũng sẽ không vui, huống chi anh còn đang bị bệnh, ót bị đập vào giường đau cực kì.

Hơn nữa còn bị cô hôn…

Không biết Lục Chi Hằng có nghi ngờ rằng cô thừa dịp anh thần trí không rõ, toàn thân vô lực mà đi chiếm tiện nghi của anh hay không.

Kẻ cầm đầu là đôi dép bông không vừa chân này, nếu biết trước như vậy cô thà đi chân trần còn hơn!

“Thầy Lục, em ra ngoài múc cháo cho thầy trước ạ.” Lòng Thời Noãn hoảng loạn, chạy trốn ra ngoài.

Ở phía sau Lục Chi Hằng liếm cánh môi, không nhịn được lại liếm thêm một lần nữa.

Haizz, sao môi cô có thể mềm như vậy, giống như một miếng thạch ngọt ngào.

Thật ra không chỉ môi cô mềm mà cả người cô đều mềm mại, nhất là hai khối mềm nhũn vừa rồi đè trên người anh.

Lúc cả hai người áp sát vào nhau, hai khối thịt đó bị ép cho biến dạng, co dãn vô cùng mềm mại. Cảm giác giống y đúc trong giấc mơ lần trước, chẳng qua lần này chân thật hơn.

Dựa vào quá gần nên quẩn quanh mũi anh đều hương thơm ngọt ngào trên người cô, hấp dẫn chết người.

Thực sự muốn ăn cô vào bụng, thậm chí còn muốn cô thật nhiều.

Dù cô chậm một giây, chỉ cần một giây ngắn ngủi nữa thôi anh sẽ không thèm khống chế mình nữa. Bởi vì thuốc giải tốt nhất đang ở ngay trước mắt mà lại phải nhịn đến đau khổ.

Nhưng cô đã đứng lên kịp thời, còn nói xin lỗi với anh, Lục Chi Hằng cảm thấy chuyện này vô cùng buồn cười, đáng lẽ người xin lỗi phải là anh.

Vì anh có những suy nghĩ hèn hạ đáng xấu hổ.

Thời Noãn múc cho Lục Chi Hằng và cô mỗi người một chén cháo. Cô im lặng ngồi đối diện anh, vùi đầu ăn cháo.

Bây giờ tâm trạng cô vô cùng chán nản, thở dài một hơi, cô cảm thấy ông trời quả thật đang trêu người.

Lúc đầu cô chỉ mong mình tới thăm lần này, nấu cơm, chăm sóc tốt cho Lục Chi Hằng coi như trả ơn cho anh những lần trước.

Nhưng ai lại nghĩ là kế hoạch hoàn hảo như vậy lại bị cái việc té nhào làm hỏng, chính xác hơn là bị một nụ hôn làm cho tanh bành cả ra.

Chuyện này khiến cho mối quan hệ với anh vốn đã ngượng ngùng giờ càng thêm xấu hổ…

Thời Noãn chỉ muốn kết thúc bữa cơm này một cách gọn lẹ, nhưng mà Lục Chi Hằng ăn cơm rất từ tốn, cô không thể giục anh nên chỉ có thể bắt chuyện để bầu không khí này bớt ngộp ngạt.

“Thầy Lục, em nghe nói là thầy không dạy ở trường nữa ạ?”

Tay cầm thìa của Lục Chi Hằng khựng lại, gật đầu, lời ít ý nhiều, “Ừ.”

Hóa ra bài đăng trong vòng bạn bè là thật, Thời Noãn cảm thấy buồn cười, nhịn không được mím môi lén nở nụ cười.

Lục Chi Hằng nhìn cô, “Sao vậy?”

Thời Noãn “Dạ” một tiếng, “Tự nhiên em nhớ cách đây khá lâu em có thấy bài đăng của Cố tổng trên vòng bạn bè, hình như anh ấy ăn mừng việc anh nghỉ dạy ở trường, còn đặt một cái tên thật dài.”

“Em thêm bạn bè với Cố Hoài trên Wechat khi nào?” Lục Chi Hằng hỏi, anh đang nghĩ đến chuyện mình bị chặn khỏi vòng bạn bè.

“Hừm, hình như là…sau khi gặp nhau ở nhà thầy lần trước ạ, Cố tổng hỏi người đại diện phương thức liên lạc của em, xong rồi bọn em thêm bạn bè trên Wechat ạ.”

Thời Noãn không chú ý thấy vẻ mặt Lục Chi Hằng dần dần tối lại, tiếp tục nói, “Bữa tiệc kia hình như gọi là nhiệt liệt chúc mừng thầy thoát khỏi việc gì đó, em cảm thấy ở ngoài đời Cố Hoài hẳn là người rất thú vị ạ.”

Mãi không thấy Lục Chi Hằng nói gì, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đang cúi đầu, lông mày nhíu chặt lại, dường như đang rất trầm tư.

“Thầy Lục.” Cô kêu anh.

Lục Chi Hằng nhìn cô, hỏi cô một câu không rõ ràng, “Con gái các em rất thích kiểu đàn ông như Cố Hoài sao?”

“Dạ…Chắc là vậy ạ.” Thời Noãn không nghĩ anh lại hỏi cô như vậy, tưởng là anh thật sự muốn biết mức độ quyến rũ của bạn tốt của mình cao tới đâu nên đặt mình vào vị trí của người ngoài để trả lời.

“Cố tổng có tiền, lại đẹp trai, tính tình hoạt bác, hài hước nữa, quả thật đúng là kiểu mà con gái thích ạ.”

Giống như đang viết văn nghị luận thời trung học, cô còn đặc biệt đi tìm ví dụ để tăng sức thuyết phục cho nhận xét của mình, “Giống như lần trước lúc Cố tổng đến thăm trường quay của bọn em, có rất nhiều ngôi sao nữ ăn diện lộng lẫy để có thể tạo ấn tượng tốt với anh ấy đấy ạ.”

Lục Chi Hằng nheo mắt, ánh mắt lạnh dần.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy nguy hiểm. Còn xem Cố Hoài là đối thủ của mình, lại có cảm giác không bằng Cố Hoài.

Vừa lạ vừa đáng sợ.

Thời Noãn nhạy bén phát hiện ra được Lục Chi Hằng không nói chuyện, bầu không khí giữa hai người càng thêm ngột ngạt..

Cô ngẫm lại những lời mình vừa nói, hình như cũng đâu có gì sai, không phải cô toàn khen bạn tốt anh sao?

Thời Noãn cảm thấy rằng không nên nói nữa là tốt nhất.

Bữa cơm diễn ra trong yên lặng, đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng muỗng đũa lúc ăn.

Thật vất vả mới ăn xong, Thời Noãn đứng dậy tạm biệt, “Em về trước ạ, thầy Lục nghỉ ngơi cho tốt, nhớ uống thuốc đúng giờ nhé ạ.”

Lục Chi Hằng tiễn cô ra cửa, muốn ra ngoài đã bị cô ngăn lại.

Thời Noãn hối, “Thầy mau vào trong đi ạ, ở ngoài lạnh lắm, thầy còn đang sốt nữa, đừng hứng thêm gió nữa chứ ạ.”

“Được, tạm biệt.” Lục Chi Hằng nhìn cô đi vào thang máy, muốn giữ cô lại thêm một chút nữa nhưng lại không có lý do.

Hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên mà anh phải sử dụng thủ đoạn để lừa cô tới.

Anh cuối cùng cũng phát hiện được rằng thật ra ích kỷ cũng không phải là không tốt, ít nhất thì anh thấy rất vui. Nếu có thể có được cô thì sẽ càng vui hơn.

***

Tại phòng bao quán bar.

Cố Hoài uống rượu cùng Hoắc Minh, Lục Chi Hằng ngồi ở bên cạnh tiện tay cầm lấy bộ bài trên bàn, “Làm một ván không?”

“Ok!” Cố Hoài đồng ý, đặt ly rượu xuống, “Ba người chúng ta vừa đủ để đấu địa chủ. Bao nhiêu một ván?”

Lục Chi Hằng xáo bài, “Không cược tiền, cậu thắng ba trên năm ván tớ sẽ tặng chai rượu kia cho cậu.”

Chai rượu anh nói là chai Medusa năm 1985, được sản xuất tại trang trại rượu ở Ý, rất hiếm trên thị trường khiến Cố Hoài và Hoắc Minh cân nhắc thật lâu.

(*) Rượu vang Medusa Viognier:

“Được!” Cố Hoài vui vẻ trả lời. Hoắc Minh sau khi trở nên phấn khích thì còn hơi tỉnh táo hỏi, “Vậy nếu cậu thắng thì tính sao?”

Lục Chi Hằng bắt đầu chia bài, giọng nói nhàn nhạt, “Đợi tớ thắng thì tính sau.”

Hoắc Minh và Cố Hoài xắn tay áo lên, rất có lòng tin rằng Lục Chi Hằng đang bị bệnh, hai chọi một không thắng sao được!

Một tiếng sau, kết quả là thắng bốn trên năm ván, đương nhiên người thắng là Lục Chi Hằng.

“Mẹ nó, cậu có đánh bài được hay không vậy? Cậu cũng trâu bò thật, có hai lá ba mà giữ tới cuối là sao hả?”

“Sao tớ biết được trong tay cậu ta có bộ đôi đâu, cậu cũng vậy còn gì, biết rõ cậu ta có đôi mà còn dâng bài cho.”

Hoắc Minh và Cố Hoài cãi nhau, ai cũng không chịu thừa nhận kĩ thuật đánh bài kém của mình.

“Đưa điện thoại cho tớ.” Lục Chi Hằng giơ tay.

Mặt Cố Hoài đực ra: “Hả?”

Lục Chi Hằng không giải thích nhiều lời: “Hình phạt.”

Cố Hoài không chỉ không hiểu, còn cảm thấy không công bằng, “Lục Chi Hằng, cậu muốn làm gì đó? Không dùng điện thoại của tớ gửi mấy tin nhắn kì lạ đó chứ, với lại, sao chỉ đòi điện thoại của tớ mà không đòi của Hoắc Minh hả?”

“Tớ không có nhạt nhẽo như cậu.” Lục Chi Hằng lười phải nói, trực tiếp cầm điện thoại trên bàn lên, “Mật khẩu?”

“….Ba một hai bốn.” Cố Hoài ngoan ngoãn nói ra một dãy số, anh ta thực sự tò mò, rốt cuộc Lục Chi Hằng muốn làm gì?

Hoắc Minh cũng cảm thấy kì lạ, nghiêng người qua nhìn.

Lục Chi Hằng mở khóa điện thoại rồi bật Wechat lên, ngón cái chạm vào danh sách bạn bè, sau khi nhìn thấy avatar quen thuộc thì dứt khoác ấn hủy kết bạn.

Cố Hoài nhìn thấy toàn bộ việc làm đó, lông mày nhướn lên, “Cậu có bệnh hả? Tự nhiên xóa Wechat của Tiểu Noãn làm gì?”

“Có chơi có chịu.” Lục Chi Hằng ném điện thoại vào ngực anh ta, môi cong lên, rốt cuộc trong mắt cũng có ý cười, “Sau này đừng có thêm cô ấy nữa.”

Hoắc Minh cười “haha”, chọc anh: “Lòng dạ Lục Chi Hằng cậu cũng hẹp hòi quá đi, giấm này nghe mùi chua dữ!”

Cố Hoài bất mãn chửi thề, “Má, lòng chiếm hữu của cậu cũng cao quá rồi, sao không xây một cái phòng thủy tinh rồi nhốt cô ấy lại để mình cậu nhìn thôi đi hả?”

Lục Chi Hằng nhấp một ngụm rượu, cúi đầu không nói.

Điện thoại reo, anh chỉ liếc qua rồi lập tức cầm lấy đi ra ngoài. Sau khi bắt máy, giọng nói êm tai nhanh chóng truyền qua.

“Thầy Lục, thầy khỏi bệnh chưa ạ? Thầy có nhớ uống thuốc đúng giờ không đó?”

Thật ra Thời Noãn không muốn làm phiền anh, tốt nhất là hai người nên giữ khoảng cách với nhau. Nhưng vừa nghĩ tới trong nhà anh, những đồ thiết yếu như thuốc hay nhiệt kế đều không có, Thời Noãn lại cảm thấy rằng chắc chắn anh sẽ không chăm sóc được cho bản thân mình.

Dù có quay phim hay giữ khoảng cách gì đó….Thực chất trong lòng cô vẫn luôn nhớ rõ bệnh của anh.

Lục Chi Hằng khẽ cười, nói dối, “Công việc bận rộn nên quên mất việc uống thuốc.”

Thời Noãn biết ngay là vậy, giọng nói có chút trách cứ, “Công việc có bận rộn thế nào đi nữa thì cơ thể mình vẫn là quan trọng nhất chứ ạ.”

Cô đẩy cửa vào phòng nghỉ, xung quanh được yên tĩnh hơn, nghe thấy ở đầu dây bên kia hơi ồn ào.

“Thầy Lục, không phải thầy đi quán bar đó chứ?” Cô nghi ngờ hỏi.

Cũng không có quan hệ gì đặc biệt với nhau, anh đi nơi nào thì cũng không liên quan gì đến cô. Thời Noãn biết mình quản rộng nhưng vẫn không nhịn được mà khuyên, “Thầy còn đang bị bệnh, phải ở nhà nghỉ nghỉ cho tốt, sao lại đi đến chỗ ồn ào như vậy chứ ạ?”

“Là Cố Hoài kéo tôi tới.” Lục Chi Hằng điềm tĩnh nói.

Nghe vậy Thời Noãn rất tức giận, “Sao anh ấy có thể quá đáng như vậy! Biết thầy bị bệnh mà còn kéo đi uống rượu! Anh ấy không thông cảm cho thầy được sao!”

Sau khi nói xong cô đột nhiên nhận ra việc này hơi sai sai.

Dù sao Cố Hoài cũng là bạn bè tốt của Lục Chi Hằng, cô còn mắng bạn ngay trước mặt anh như vậy, lỡ đâu chọc anh giận thì làm sao.

Thời Noãn nhanh chóng đổi đề tài, “Thầy Lục, thầy về sớm nghỉ ngơi đi ạ, đừng đi quá khuya. Chuyện đó…”

Cô nói “Chuyện đó” xong rồi mãi không nói câu tiếp theo, vì cô sợ mình lại xen vào việc của người khác.

Lục Chi Hằng hỏi: “Chuyện gì?”

“Em sợ sau này thầy lại quên uống thuốc sẽ không khỏi bệnh được.” Thời Noãn do dự nói, giọng càng ngày càng nhỏ dần, “Nếu không thì….Mỗi ngày em đều nhắc thầy nhé?”

“Được.” Giọng nói Lục Chi Hằng vẫn bình thường nhưng ý cười trên mặt lại đậm thêm, dường như sau cơn mưa trời lại sáng, “Đúng là tôi rất cần được em nhắc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN