Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh - Chương 71
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh


Chương 71


Anh vừa nói xong, Hạ Yên Nhiên lập tức biến sắc. Cô ta choáng váng, phải níu cái ghế mới đứng vững được.

Lục Xương Quốc càng nhíu chặt mày, nặng nề nhìn cô ta, nghiêm túc hỏi, “Yên Nhiên, Chi Hằng đang nói chuyện gì hả?”

Hạ Yên Nhiên lắc đầu điên cuồng, cuống quít giải thích, “Không phải, ông phải tin con! Bình thường tới cả gián con cũng chẳng dám giết, sao có thể giết người được!”

Cô ta nói rồi nhìn về phía Lục Chi Hằng, trong mắt ần ật nước sắp khóc: “Chi Hằng, em biết anh thích Thời tiểu thư. Bởi vì trước đây ông thường xuyên ghép đôi cho anh và em nên anh mới ghét em. Dù cho là thế, anh cũng không thể vu oan giá hoạ cho em!”

Lục Chi Hằng thờ ơ, khoé miệng treo lên nụ cười trào phúng, không thèm nhiều lời với cô ta.

Hạ Yên Nhiên vốn có vẻ ngoài trẻ con, lúc này khóc càng trở nên điềm đạm đáng yêu, khiến người khác đau lòng.

Lục Xương Quốc không đành lòng, nhưng lại nghĩ cháu nội mình sẽ không vô cớ gọi cảnh sát đến.

Ông ta trầm tư, nói: “Chi Hằng, có phải giữa hai đứa có hiểu lầm gì không? Yên Nhiên được ta nuôi từ bé, là một đứa nhỏ vâng lời, hiền lành, không thể làm chuyện mà con nói.”

Lục Chi Hằng vô cảm, vẫn lạnh giọng, “Vậy chỉ có thể nói là ông nhìn nhầm cô ta rồi. Con chưa bao giờ nghe một người tốt bụng sẽ giết người.”

“Anh không có bằng chứng thì sao có thể hắt nước bẩn vào em?” Hạ Yên Nhiên liều chết phủ nhận.

Không thể nào! Cô ta không tin anh sẽ tra ra cô. Cô ta nghe Thẩm Tuệ Lâm nói là con ngựa kia đã chạy mất dạng, sẽ chẳng thể tìm thấy được!

“Cô tưởng là tôi không có chứng cứ mà dám báo cảnh sát sao?” Lục Chi Hằng không thèm nhìn cô ta, bật đoạn ghi âm trong điện thoại cho mọi người nghe.

Giọng của một người phụ nữ phát ra—

“Tiền là Hạ Yên Nhiên đưa, những chuyện kia cũng do cô ta sai tôi làm. Cô ta chọn ra một con ngựa đua hung hăng, còn bảo tôi mặc đồ màu đỏ, xịt nước hoa, dùng chuông di động chói tai để kích thích con ngựa kia nổi điên.”

“Tôi không biết Hạ Yên Nhiên có thù oán gì với Thời Noãn, nhưng nghe lời của cô ta thì cũng hiểu được cô ta rất ghét Thời Noãn, chỉ mong con ngựa kia hất chết Thời Noãn.”

Bằng chứng rành rành ra đó. Lục Xương Quốc tức run người, đập gậy xuống đất mấy lần, khó tin, “Bây giờ còn gì để nói hả Yên Nhiên! Con đã phụ sự tin tưởng của ta!”

“Ông ơi! Không phải vậy.” Hạ Yên kéo tay ông ta, tiếp tục lươn lẹo, “Đoạn ghi âm có thể làm giả. Đây là do anh ta muốn hại con.”

Lục Chi Hằng hờ hững nói, “Ghi âm có thể làm giả. Vậy còn tiền cô gửi cho chị ta thì có thể làm giả sao? Ngoại trừ vật chứng thì cảnh sát còn có cả nhân chứng đấy.”

Vị cảnh sát trưởng lúc bấy giờ mới nói với cô ta: “Thẩm Tuệ Lâm đã ra đầu thú, cô ta cũng thẳng thắn nhận tội. Bây giờ xin mời Hạ tiểu thư về cục cùng chúng tôi để tiếp tục điều tra.”

Hạ Yên Nhiên đứng bất động, vài cảnh sát bước tới muốn kéo cô ta đi.

“Mấy người đừng đụng vào tôi!” Cô ta ôm lấy tay Lục Xương Quốc không buông, khóc lóc cầu xin, “Ông ơi, là do con lúc đó bị quỷ ám nên mới gây ra chuyện, ông giúp con lần này với!”

Lục Xương Quốc xanh mặt. Ông ta nghiêm nghị, không nói câu nào.

Hạ Yên Nhiên lập tức quỳ xuống, van xin, “Nếu con bị bắt đi thì đời này coi như hết! Cha mẹ con sẽ không muốn chuyện này xảy ra đâu. Còn có ông của con nữa…”

Cô ta tung ra át chủ bài, “Ông ấy chỉ có một đứa cháu gái là con. Tình bạn giữa ông và ông ấy sâu nặng như vậy, ông nỡ lòng nào để ông ấy chết không nhắm mắt, lòng lo lắng sao?”

Lục Xương Quốc nghe thấy cô ta nhắc tới ông của mình thì sắc mặt thả lỏng đôi phần.

Ông ta và ông của Hạ Yên Nhiên là bạn thời chiến, đồng sinh cộng tử, khỏi nói là sâu nặng cỡ nào. Nếu không vậy thì mười năm nay ông ta cũng không cưng chiều Hạ Yên Nhiên như cháu ruột.

Hạ Yên Nhiên thấy vậy, lấp ló hi vọng, lại nghe ông ta nói: “Yên Nhiên, ông có lỗi với ông ấy.”

Lục Xương Quốc thất vọng nhìn cô ta, nhả ra từng câu từng chữ, “Cả đời Toàn Đức chỉ có một đứa cháu giao lại cho ông, không ngờ ông lại nuôi lớn thành như vậy. Ông ấy là người chính trực, ngay thẳng, nào hay cháu gái mình lại là người lòng dạ ác độc, là hung thủ giết người!”

“Nếu Toàn Đức ở dưới suối vàng biết đừng thì ắt hẳn sẽ hận chết ta.”

Lục Xương Quốc thở gấp. Người hầu vỗ ngực ông mấy cái mới dễ thở.

Ông ta chống gậy đến trước mặt cảnh sát trưởng, “Phiền các anh mang con bé đi.”

“Ông!” Hạ Yên Nhiên khiếp sợ ngẩng mặt, “Ông hiểu con mà. Không lẽ bây giờ ông trơ mắt nhìn con bị bỏ tù sao?”

Vẻ mặt Lục Xương Quốc bi thương, từng tiếng nghe thật thê lương, “Ta muốn nuôi con nhưng đời đã cho ta thấy ta nuôi không đúng. Ta dạy con sai cách. Trước đây chỉ mãi nuông chiều mà không để ý đến đức tính của con!”

“Ai cũng phải trả giá đắt cho sai lầm của mình, con cũng vậy. Ở trong đó, con hãy suy nghĩ kĩ về lỗi lầm, nhanh chóng thay đổi để quay lại làm người.”

Câu nói giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà(*). Cô ta vốn không để ai vào mắt là do ỷ vào địa vị của Lục gia.

(*) Cũng một dạng tương tự như: “Một giọt nước làm tràn ly”. Nguồn gốc của từ này bắt nguồn từ câu truyện sau:

Ả rập thế kỷ 19, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết. (Cre: Tàng Thư Viện)

Chỉ cần Lục Xương Quốc đồng ý giúp cô ta thì với thân phận của ông ta, đừng nói là làm cho Thời Noãn bị thương, dù có giết cô chết thật thì cũng có thể ém lại.

Hạ Yên Nhiên chết lặng, “Trước khi cha mẹ con lâm chung đã giao con lại cho ông. Ông đã hứa với họ sẽ chăm sóc con thật tốt, ông không nhớ sao?”

Lục Xương Quốc rũ mắt nhìn cô ta, “Ta cho con ăn ngon mặc đẹp, chưa hề bạc đãi con. Nuôi con lớn đến chừng này là đã giữ lời với cha mẹ con. Còn về phần sau này con tốt hay xấu là phụ thuộc vào chính con.”

Hạ Yên Nhiên hoàn toàn tuyệt vọng. Lần này ông ta không chỉ mặc kệ cô ta mà còn muốn cắt đứt quan hệ.

Cô ta chán nản buông tay, ngơ ngác ngồi dưới sàn nhà, mãi cho đến khi cảnh sát đi lại kéo cô ta đi.

Dù sao cũng là đứa cháu cưng đã nuôi nhiều năm nay, sao mà không thương. Có điều lần này cô ta đã sai quá sai!

Lục Chi Hằng đỡ ông ta vào phòng, rót nước ấm và đem thuốc huyết áp đến.

Lục Xương Quốc uống hai viên, “Con bé sao rồi?”

“Trên người bị thương nhiều chỗ, nhưng cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng.” Lục Chi Hằng trả lời.

Lục Xương Quốc gật nhẹ đầu, im lặng một lúc lâu.

Trước đây ông ta còn ghét Thời Noãn, thấy cô chẳng có mặt nào so được với Yên Nhiên. Bây giờ ngẫm lại, thật đúng là mỉa mai.

Lục Chi Hằng cũng đứng đó không nói gì được một lúc. Trước khi rời đi, anh nói: “Thời gian này con sẽ không về nhà. Con sẽ ở bệnh viện chăm sóc cô ấy.”

“Ừm.” Lục Xương Quốc áy náy, “Nhớ đối tốt với con gái người ta.”

“Con biết rồi.” Lục Chi Hằng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

_____

Thời Noãn đang ngủ, chợt cảm giác được có người đang vén chăn nằm lên.

Cô mở mắt ra, động đậy, muốn nhích sát lại ngủ với anh thì bị Lục Chi Hằng ngăn lại.

“Anh vừa mới đi ra ngoài nên người lạnh lắm, đừng để cho em bị nhiễm lạnh.”

“Không sao ạ.” Thời Noãn dịch về bên cạnh, vòng tay qua lưng, ôm chặt lấy anh, cười ngọt ngào, “Để em ôm sưởi ấm cho anh, vậy thì anh sẽ ấm nhanh thôi.”

Nhớ đến mục đích anh rời đi, cô hỏi, “Là bọn họ làm sao?”

Lục Chi Hằng nhét kĩ góc chăn lại cho cô, “Đúng vậy. Thẩm Tuệ Lâm đã nhận tội, Hạ Yên Nhiên bị cảnh sát bắt đi.”

Thời Noãn trầm mặc. Cô không hề nghĩ rằng Hạ Yên Nhiên lại hận cô đến nỗi muốn giết chết cô.

Thật ra bọn cô cũng chỉ gặp mặt nhau có vài lần, chẳng hề quen thân.

“Xin lỗi em, Noãn Noãn.” Lục Chi Hằng tự trách mình.

“Hửm?” Thời Noãn không hiểu lời xin lỗi này, hỏi, “Sao anh lại xin lỗi?”

“Nếu không yêu đương với anh thì em sẽ chẳng chạm mặt cô ta, cũng chẳng ngã xuống từ lưng ngựa, suýt nữa thì mất mạng.” Anh nghiêm túc trả lời, ôm hết tội vào người.

Thời Noãn phì cười, “Nếu nói như anh thì chẳng lẽ sau này em bị sặc nước, ngã trên đường thì đều là lỗi do anh à? Anh là cõng nồi(*) đại hiệp hả?”

(*): Cõng nồi là ngôn ngữ mạng, ý nói là nhận tội cho người khác.

“Anh nói chuyện chẳng logic gì cả. Chuyện này không hề có dính líu gì đến anh nên chẳng thể trách anh. Nói đúng hơn là em còn muốn cảm ơn anh kìa!”

Cô giải thích kỹ càng với anh: “Nếu không có anh thì có lẽ em sẽ chỉ nghĩ chuyện này là ngoài ý muốn, nhờ có anh điều tra giúp em để tìm ra hung thủ. Nếu không có anh bắt Hạ Yên Nhiên vào tù thì lỡ như cô ta chưa nản chí, lại muốn hãm hại em thì sao? Nên là, anh đã cứu em một mạng rồi.”

“Với lại, chuyện này đã thành quá khứ. Bây giờ chúng ta nên cân nhắc chuyện quan trọng hơn.”

“Chuyện gì?” Lục Chi Hằng hỏi.

“Nếu như em nói,” Thời Noãn ngập ngừng, “Em không muốn ở chung với anh trước khi kết hôn, anh…”

Lục Chi Hằng vội ngắt lời cô, lo lắng hỏi, “Vì sao? Anh làm gì em buồn sao?”

“Không phải, anh nghe em nói hết đã.” Thời Noãn lí nhí đáp, “Em muốn được ở cùng anh một cách hợp pháp. Nói cách khác thì…Em rất muốn được gả cho anh, cực kỳ muốn ạ.”

Má cô ửng hồng, mắt cô sáng như sao, “Em cứ nghĩ về chuyện này trước khi đi ngủ, lúc thức dậy, kể cả lúc ăn cơm cũng vậy.”

Ban đầu Lục Chi Hằng giật mình không thể tin được, sau đó mừng như điên, “Em nói thật hả?”

“Em lừa anh chuyện này làm gì!” Thời Noãn hối, “Anh mau trả lời em đi. Em nên làm gì bây giờ?”

“Anh cưới em. Đợi cho vết thương em lành rồi chúng ta sẽ lập tức đăng kí, cử hành hôn lễ.” Trong mắt anh ngập tràn vui sướng, miệng cứ cười không ngừng.

“Vâng ạ. Có vẻ như là chỉ có cách này thôi.” Thời Noãn cười dịu dàng.

“Sao tự nhiên em lại, lại quyết định như vậy?” Lục Chi Hằng vì quá vui mà nói lắp.

Thời Noãn nói ra hết suy nghĩ trong lòng, “Trước đây em thấy chúng ta hẹn hò chưa lâu, em cũng mới nổi thôi nên kết hôm sớm không tốt, con đường quay phim sẽ bị hạn chế.”

“Nhưng sau khi trở về từ cõi chết thì em phát hiện, chẳng có gì quan trọng hơn anh. Trước khi em hôn mê, em rất sợ mình sẽ chết, càng sợ sẽ chẳng được gặp anh nữa.”

“Em nghĩ chắc mình mặc áo cưới sẽ rất đẹp. Em muốn anh sớm được ngắm nhìn dáng vẻ đó. Sau khi kết hôn rồi chúng ta sẽ có một tổ ấm, cùng sinh con đẻ cái, nắm tay nhau đi hết cuộc đời.”

Lục Chi Hằng không nói thành lời cảm giác lúc này. Anh chỉ thấy vô cùng thoả mãn, như đoạt được tất cả báu vật trên thế gian.

“Noãn Noãn, em gọi anh nghe một tiếng đi.” Anh có hơi gấp gáp.

Thời Noãn cười, có hơi ngượng: “Bây giờ gọi làm gì chứ, còn sớm lắm.”

“Anh muốn nghe mà.” Lục Chi Hằng nói như cầu xin cô.

“Dạ.” Thời Noãn đồng ý, thủ thỉ vào tai anh, “Ông xã.”

Cô dừng một chút, giọng nói nhẹ như bông, “Em yêu anh.”

22/9/2020 – HOÀN.

__________

Ying: Cuối cùng thì bộ truyện cũng đã đến hồi kết. Thật tiếc rằng khi phải thông báo truyện không có ngoại truyện, chúng ta sẽ không thể bắt gặp được đám cưới của hai người cũng như chuyện tình Cố Hoài ra sao. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình suốt thời gian qua, nhẫn nại đợi chương mới khi mình cứ ngâm giấm mãi thế này.Yêu mọi người nhiều nhiều ヽ (* “з “*) ノ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN