Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh - Chương 73: Phiên ngoại 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh


Chương 73: Phiên ngoại 2


Tối thứ sáu ai cũng vui. Thứ nhất là do mai là cuối tuần có thể ngủ thẳng cẳng, thứ hai là vì giải thưởng kia sẽ bắt đầu rút thăm!

Ui chao, ai sẽ được iPhone đây? Ai sẽ nhận được giải thưởng lên đến hàng vạn tệ, BMW cùng đủ thứ giải thưởng nhỉ? Ai sẽ là một trong một trăm người may mắn kia?

Tất cả dân mạng đều mong người đó sẽ là mình!

Một chiếc mèo ú: “Giỏ hàng đã tăng thêm một vạn. Mong Lục tổng có thể cho tui cơ hội mua đồ miễn phí [cầu nguyện] [cầu nguyện]”

Bất kể ngày nào cũng không đi làm: “Tôi đã in thư từ chức ra rồi. Nếu trúng thưởng là sáng mai tôi sẽ mang nó đến ném thẳng vào mặt ông chủ ngu xuẩn đang độ mãn kinh [mỉm cười] [mỉm cười]”

Chừng nào Tra Lãng sập tiệm?: “Nghe nói là chia sẻ thêm dòng trạng thái gốc là có thể trúng thưởng. Hôm nay tui đã chia sẻ năm mươi tin liền, mong Thần Tài độ cho con một lần!! Chút nữa Weibo đừng giấu cái tên của tui đi nha [run lẩy bẩy.jpg]”

Tám giờ tối, cư dân mạng đều làm nóng người, chờ đợi kết quả.

Bởi vì giải thưởng quá lớn nên hệ thống rút thưởng có hơi chậm. Đến tám giờ hai mươi phút mới có kết quả, chính Lục Chi Hằng là người công bố.

Lục Chi Hằng v: Chúc mừng người dùng có tên @Cô gái xui xẻo không thích cười đang chờ 187 may mắn nhận được [iPhone XS Max]. Công cụ rút thưởng chính thức duy nhất của Weibo @Xổ số Weibo.

Có người vui có người buồn.

Đương lúc những người không nhận được quà buồn bực thì họ nhận ra được rằng hoạt động rút thưởng của Lục tổng chưa kết thúc!

Lục Chi Hằng v: Không ngờ là mọi người lại nhiệt tình như vậy. Bây giờ tôi sẽ tự tay chọn ra hai mươi người may mắn nhận hồng bao 9999 tệ.

Mười mấy phút sau, anh đăng lên Weibo tên hai mươi tài khoản nhận thưởng.

Dân mạng tinh mắt nhận ra được hai mươi người này lúc bình luận đều khen Thời Noãn.

Đại loại như là “Chị gái xinh như tiên nữ giáng trần”, “Noãn Noãn đáng yêu nhất, kỹ thuật diễn xuất cũng đỉnh. Chúc chị một đời hạnh phúc”, “Thời Noãn nhà chúng ta bùng nổ nhà sắc rồi. Tiên nữ xinh đẹp, tốt bụng như chị ấy sẽ mãi yêu anh giai”.

Tóm lại là đủ thứ loại khen ngợi.

Có thể nói là chỉ cần càng khen Thời Noãn, cơ hội được Lục Chi Hằng chú ý đến càng lớn.

Những ai không chỉ không được nhận thưởng lớn mà còn bị nhồi cẩu lương nghẹn lòng–

Chúng ta không thể theo được lối suy nghĩ của người giàu.

Chẳng lẽ tôi nhất định phải rơi nước mắt vì tình yêu của người khác vào lúc đôi mươi?

Với cả vị Lục tổng này không chỉ chiều bạn gái theo kiểu bình thường đâu mà hình như là muốn nâng lên trời luôn rồi, phải không?

_____

Vào buổi tối, lúc ở nhà.

Lúc Lục Chi Hằng rút thăm, Thời Noãn tựa đầu vào vai anh cùng xem.

Thấy anh đều chọn những bình luận khen mình, cô thấy ngại thay.

“Anh đừng chỉ chọn mấy cái này không!” Cô cản anh.

“Sao không được?” Lục Chi Hằng nhướng mày, hỏi ngược lại.

“Mấy bình luận anh chọn đều là khen em, sẽ khiến người khác thấy kì đó.” Cô nói.

“Có gì đâu mà kì.” Lục Chi Hằng không để ý, “Mấy lời đó đều là sự thật thì thưởng có sao đâu.”

“Em trong lòng anh thật sự là tiên nữ đẹp người đẹp nết. Đẹp vô cùng, diễn cũng hay…” Anh bắt đầu niệm cho cô nghe mấy bình luận kia.

Thời Noãn: “…”

Có đôi lúc cô cũng thích đọc những lời khen của fan dành cho mình, rất vui khi biết mình được nhiều người thích.

Có điều, lúc này đây, nghe những anh nói một cách nghiêm túc như vậy, Thời Noãn đột nhiên thấy ngượng.

Cô vội che miệng anh, “Anh đó. Không cho anh nói nữa.”

Thấy anh ngoan ngoãn thả điện thoại xuống, Thời Noãn mới rút tay lại, nói với anh: “Không còn sớm nữa, em hơi buồn ngủ. Em đi nghỉ đây.”

Cô đứng dậy, lại bị Lục Chi Hằng níu lại.

Anh nhìn cô nhóc với khuôn mặt ửng hồng, nhướng mày, “Chừng nào em đến nhận quà của anh?”

“Anh có thưởng gì à?” Thời Noãn chớp đôi mắt nai, giọng nói hoang mang.

Lục Chi Hằng véo khuôn mặt trắng noãn, căng tràn sức sống của cô, “Em quên rồi hả? Hôm qua em nói muốn được nhận thưởng, anh cũng cho em rồi đó.”

Nói đến đây, anh cố ý ngưng lại một chút, “Quyền sử dụng anh vĩnh viễn.”

“Quyền sử dụng?” Thời Noãn cao giọng, vẫn không rõ chuyện gì.

Lục Chi Hằng thấy cô mờ mịt, cười khẽ, tốt bụng nhắc nhở, “Chừng nào thì em mới đến dùng anh đây?”

Sợ cô chậm lụt, anh còn nói thật chậm.

“…?!” Thời Noãn sửng sốt. Cô nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xa của anh, rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa sâu sắc của câu nói!

“Anh, anh, anh, sao anh có thể nói như vậy trước mặt nhiều người như thế hả?” Cô trừng anh.

Hôm qua Thời Noãn không nghĩ sâu sắc tới vậy, chỉ tưởng là giống như câu “Anh sẽ bầu bạn cùng em suốt đời” thôi. Ai mà nghĩ như vậy đâu!

Vốn dĩ rất cảm động, giờ thì…

“Hừ!” Cô dậm chân, phồng miệng chạy về phòng, đóng sập cửa.

Lục Chi Hằng nhìn cô vừa tức vừa xấu hổ chạy đi, trong mắt toàn là ý cười.

Vết thương trên người cô chưa lành hẳn, chắc chắn không thể đụng vào. Lâu lâu trêu ngoài miệng như vậy cũng vui.

Lục Chi Hằng đứng dậy, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, chuẩn bị đi dỗ cô nhóc bị mình chọc giận.

_____

Bình thường minh tinh công khai chuyện chuyện tình cảm thì người kích động nhất là fan, người qua đường chỉ vây quanh ăn dưa là đủ rồi.

Nhưng vì lần này cách công khai của Lục Chi Hằng khá độc lạ nên không chỉ fan mà còn rất nhiều người qua đường đều tham gia, vô cùng nhộn nhịp.

Lúc trước mọi người đều điên cuồng rút thăm trúng thưởng, sau nửa tiếng thì bắt đầu bình tĩnh trở lại, bắt đầu nổi lòng tò mò: Vị Lục tổng ra tay hào phóng này rốt cuộc là người như thế nào?

Cuối cùng, ai cũng hăng hái nhảy vào thảo luận.

Bản thân Lục Chi Hằng không nổi danh như Cố Hoài hay Hoắc Minh, trước đây cũng không dùng Weibo nên tin tức trên mạng về anh rất ít ỏi.

Nhưng trình điều tra của dân mạng có thể so với thám tử lừng danh Conan và thần thám Địch Nhân Kiệt(*) hợp lại.

(*): Địch Nhân Kiệt tự Hoài Anh, còn gọi là Lương Văn Huệ công, là một quan lại của cũng như của triều đại Võ Chu do lập ra. Ông từng giữ chức thời kỳ Võ Tắc Thiên trị vì. Ông là người làm quan có tiếng là liêm minh. (Nguồn: Wikipedia)

Mà càng bí ẩn thì họ càng có hứng tìm kiếm!

Chưa tới vài tiếng đồng hồ, giang cư mận đã nhanh chóng lắp ghép hoàn chỉnh những thông tin liên quan tới anh.

Đầu tiên đào ra được một bức ảnh chụp lúc tham gia tiệc tối. Anh mặc đồ Tây, mang kính mắt gọng vàng, tay lộ rõ khớp xương đang cầm ly rượu vang.

Nhan sắc này, không vào giới giải trí đúng uổng!

Cái thứ hai được đào ra chính là gia thế. Gia cảnh cách mạng vô cùng vững chắc, tài sản công ty có quá nhiều số không, khó mà đếm hết.

Tất nhiên là họ càng hứng thú với lịch sử tình trường của anh hơn, ví dụ như hẹn hò với bao nhiêu cô, có phải loại hot girl mạng ngực to, mông lớn không, có quá khứ đen tối nào hay không.

Nhưng đây là phần khó nhất. Mọi người tốn công hồi lâu vẫn không thu về được gì.

Dân mạng không dễ bỏ cuộc, lại trỗi dậy, cố gắng tìm một lúc nhưng kết quả vẫn thất vọng như vậy.

Thật sự trống trơn. Họ thậm chí không tìm được bất kì bức ảnh có anh thân mật với một cô gái khác.

Cho nên là, trước khi vị Lục tổng này hẹn hò với Thời Noãn thì lịch sử tình trường chỉ là trang giấy trắng!

Đẹp trai, có tiền, có quyền, không hẹn hò, cưng bạn gái hết mực. Hoá ra đàn ông như vậy có tồn tại trên cõi đời.

Tối hôm đó, ngoài fan ra thì rất nhiều người khác cùng đăng ảnh trái chanh.

Caption: Tôi ghen quá, còn cậu?

_____

Bởi vì chuyện tình yêu được tiết lộ nên dạo gần đây Thời Noãn đang từ từ hot lên, topic nhiều, liên tục được dân mạng đưa lên hot search.

Vừa đúng lúc bộ phim thanh xuân của cô ra rạp, rất nhiều người hâm mộ đến xem, lượng vé bán ra cao ngất ngưởng.

Một bộ phim nhỏ kinh phí vài vạn, cuối cùng lại thu lợi nhuận được hai triệu rưỡi tệ.

Phía đầu tư mừng như điên, không cần tuyên truyền, phim cũng tự hot.

Đạo diễn Lâm còn phát cho Thời Noãn một bao lì xì lớn trên Wechat để cảm ơn cô.

Doanh thu phòng vé cao, nhận được lời phê cũng không tệ—

“Là fan lâu năm, tôi rất hài lòng với bộ phim này, có thể cho chín mươi lăm điểm.”

“Trong phim Thời Noãn ăn mặc rất thuần khiết, có cảm giác của mối tình đầu. Tôi thành fan đây.”

“Phim thanh xuân rất nhẹ nhàng. Không có mấy cái như sẩy thai, sinh non, bạn bè tranh cãi. Nữ chính cũng rất có chí hướng.”

Cũng nhờ bộ phim này mà Thời Noãn giành được giải Nữ diễn viên chính được chào đón nhất của Liên hoan phim Sinh viên lần thứ mười một.

Sau khi liên hoan phim kết thúc, cô cùng đoàn phim đi ăn tiệc.

Lúc ăn cơm, mọi người liên tục mời rượu chúc mừng cô. Một là chúc cô giành được giải thưởng, hai là chúc cô tình cảm mặn nồng.

Trong lòng Thời Noãn vui vẻ, nhận rượu liên tục mà không cần biết đối phương ra sao, ai cũng không từ chối.

Mặc dù nồng độ rượu vang không cao, nhưng uống nhiều quá Thời Noãn cũng thấy hơi say.

Nhưng cô cũng không lo. Lục Chi Hằng đã đồng ý đến đón cô sau khi ăn xong, đây cũng chính là lý do mà đêm nay cô uống không ngừng nghỉ.

Có anh rồi, cô không sợ gì cả.

Tan tiệc lúc mười một giờ. Thiến Thiến dìu Thời Noãn đã say khướt ra cửa, giao cho người đàn ông đã chờ một lúc lâu.

Thiến Thiến biết con trai không thích bạn gái say xỉn, sợ Lục Chi Hằng nổi giận nên cô ấy giải thích với anh, “Hôm nay chị Noãn Noãn nhận giải thưởng nên vô cùng vui mừng, uống có hơi nhiều.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Lục Chi Hằng không giận dữ, cởi áo khoác xuống choàng cho cô rồi ôm lấy cô.

Thời Noãn hơi vùng vẫy, không cho anh ôm, cau mày nói: “Đợi chút!”

Cô mở đôi mắt mê ly vì say rượu, khuôn mặt ửng hồng ngẩng lên, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt thật lâu.

Sợ không phải, cô còn sờ soạng mặt anh.

Lục Chi Hằng không động đậy, vô cùng nhẫn nại đứng đó, để cho bàn tay nhỏ lạnh của cô xoa từ chân mày đến môi.

“Chị đang làm gì vậy?” Thiến Thiến dở khóc dở cười, cho rằng cô say bí tỉ rồi.

“Chị đang cảm nhận.” Thời Noãn lầm bầm trong miệng.

“Dạ?” Thiến Thiến không hiểu gì.

Nhìn một xíu, sờ một tý rồi Thời Noãn mới xác định được. Cô choàng tay lên cổ anh, nở nụ cười rạng rỡ, “Đúng rồi, anh đúng là Lục Chi Hằng, là bạn trai em. Chúng ta mau về nhà thôi!”

Thiến Thiến: “…”

Thời Noãn không được tỉnh táo lắm, nói năng bừa bãi nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc, “Chị say rồi, không thể đi với tên đàn ông khác được, toàn là người xấu cả thôi, sẽ rất nguy hiểm. Ngoại trừ Lục Chi Hằng là bạn trai chị, chị chỉ đi với anh ấy thôi.”

Lục Chi Hằng ôm lấy cô, cười, “Em nói rất đúng. Không được đi với thằng khác, sau này phải nhớ cho kỹ.”

Nói rồi anh vuốt tóc cô, nhìn cô đầy cưng chiều, khen ngợi: “Noãn Noãn nhà anh thông minh đấy.”

“Đương nhiên rồi.” Thời Noãn đầy kiêu ngạo, cười hì hì.

Trên đường về, mí mắt cô nặng dần, không lâu sau tựa vào ghế ngủ mất.

Lục Chi Hằng dừng xe, cũng không đánh thức cô, cứ thế ôm cô vào nhà.

Trước đây từng tẩy trang giúp cô một lần nên cũng có kinh nghiệm. Anh cầm mấy chai xem hướng dẫn, nhanh chóng thành công tẩy trang cho cô.

Anh lại vào nhà tắm xả một bồn nước nóng, chuẩn bị tắm cho cô. Cô từ từ mở mắt, tỉnh giấc.

Chung quy là trên xe cô đã ngủ được hơn một tiếng nên bây giờ tràn đầy tinh lực, có thể làm loạn.

Lúc anh tắm giúp Thời Noãn, cô không chịu phối hợp, cứ kì kèo muốn anh nghịch nước cùng, lấy tay hứng nước dội về phía anh, làm quần áo anh ướt nhẹp.

Cô làm loạn, Lục Chi Hằng cũng không giận mà còn cười xấu xa, bàn bạc với cô, “Bây giờ anh nghịch nước với em thì lát nữa em phải chơi với anh nhé, có được không?”

Thời Noãn say rượu giống như con nít, nghe thấy chơi thì rất hào hứng, không nghĩ nhiều mà cứ đồng ý, “Được. Chúng ta chơi gì đây?”

Lục Chi Hằng tỏ vẻ huyền bí, “Đợi lát nữa em sẽ biết.”

Nghịch nước với cô một hồi, anh lấy khăn tắm bọc lấy cô, ôm lên giường.

“Chúng ta chơi trò chơi đi!” Mắt cô toả sáng, hối thúc.

“Không phải vội.” Lục Chi Hằng cắm máy sấy, sấy khô tóc cho cô rồi vọt vào nhà tắm.

Anh tắm xong, cô nhóc ngồi bên giường vui vẻ vỗ tay, cười, “Chúng ta có thể chơi rồi.”

Lục Chi Hằng ngồi cạnh cô, “Chúng ta chơi trò đóng vai nhé. Em làm y tá, anh làm bệnh nhân.”

Thời Noãn cười ngọt ngào, “Lúc nhỏ em thích nhất là được làm thiên thần áo trắng.”

Lục Chi Hằng rất hài lòng với câu trả lời đó, không nhịn được cười, “Nếu muốn đóng vai y tá thì có phải em phải thay đồng phục y tá không? Vậy thì mới giống chứ nhỉ?”

“Dạ!” Thời Noãn thấy anh nói có lý, gật đầu, nhưng lại chau mũi, “Nhưng em không có đồ đó.”

“Anh có.” Lục Chi Hằng đi lại, mở tủ quần áo, lấy ra một hộp giấy.

Sau khi mở ra, anh đưa bộ đồ y tá tình thú tới trước mặt cô, “Lần trước anh mua cái này. Sau khi em mặc vào thì chúng ta sẽ bắt đầu chơi.”

___________

Ying: Trời ơiiiiiiiiii. Giờ thì mình biết vì sao phiên ngoại 3 và 4 bị khoá rồi, huhu. Mình ngóng chờ cái này lắm mà bị khoá và cũng chẳng biết tác giả đăng ở đâu, cũng chẳng biết Weibo tác giả. Ai cao tay xin hãy tìm giúp mình và tất cả những con người đang trông ngóng ít xíu xôi thịt được ban phát lúc cuối truyện với, huhu, xin cảm tạ ngàn lần ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN