Nụ hôn vụn vỡ - Chương 1: bắt đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Nụ hôn vụn vỡ


Chương 1: bắt đầu


“Tôi chết. Thi thể rữa nát trong đất. Nhưng người lại cười, cười nhạo sự hèn mọn và tuyệt vọng của tôi.” – Lời tựa.

***

 

Khi cậu ấy tới phòng khám của tôi lần nữa thì đã là chuyện của ba tuần sau. Tôi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cậu, đẩy gọng kính: “Không có chuyển biến gì khả quan sao?”

 

“Không.” Cậu ấy đạm mạc nói, khuôn mặt đẹp đẽ trở nên tái nhợt.

 

“Cậu không khuyên cậu ta tới chỗ tôi khám à?” Tôi cau mày.

 

“Khuyên rồi. Vô dụng thôi.” Cậu ấy vuốt ve dấu vết đỏ sậm trên cổ tay, giọng nói càng lúc càng sốt ruột: “Buổi tối vẫn là cái bộ dáng đó, đóng cửa rồi mà vẫn chẳng có tác dụng gì.”

 

“Cậu ấy có bị tổn thương gì không? Ví dụ như có người khiến cậu ấy mất hết niềm tin vào người sống?” Tôi nhìn vết bầm tím đỏ trên làn da trắng như tuyết của cậu, thương tiếc mà hỏi.

 

Cậu ấy nghe xong bèn trầm mặc một lát, chần chừ nói: “Tôi không biết.”

 

Tôi cảm thấy hơi nhụt chí. Người này là bạn học thời cấp ba của tôi, tới phòng khám tâm lý của tôi vì em trai cậu ấy – một thiếu niên bị mắc chứng ái tử thi (*), tình trạng bệnh tình nghiêm trọng tới mức nửa đêm canh ba cậu ta còn lẻn vào nhà xác ở bệnh viện để trộm xác. 

 

(*) Có ham muốn, dục vọng với xác chết.

 

Cậu ấy thấy tôi lộ ra biểu tình bất lực, môi lại mấp máy: “Khiêm Nghĩa.” Cậu ấy gọi.

 

“Ừ?” Tôi nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

 

“Tới nhà tôi xem đi.” Vẻ mặt Lộ Tây Trạch gần như tuyệt vọng: “Không thể cứ để nó tiếp tục như vậy, ba mẹ tôi cũng rất sợ.”

 

Tôi ngẩn người: “Nhưng cậu ta có xu hướng bài xích bác sĩ mà? Làm như vậy thì có kích thích tâm lí phản nghịch của cậu ta không?”

 

“Tôi không lo được nhiều như thế.” Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Lộ Tây Trạch bắn ra loại ánh sáng khiến tôi sợ mất mật: “Không có nhiều thời gian như vậy.”

 

“Ừ, được rồi.” Tôi trầm ngâm một lát rồi đồng ý.

 

“Vậy tuần sau nhé.” Lộ Tây Trạch đứng lên: “Đến lúc đó tôi tới đón cậu.”

 

Tôi gật đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

 

Lộ Tây Trạch là bạn cùng bàn với tôi hai năm. Trong ấn tượng của tôi, người này cực kì thờ ơ, chỉ khi ở trước mặt tôi mới để lộ ra một chút cảm xúc. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi không liên lạc cũng gần hai năm; hôm nay liên lạc lại vì em trai cậu ấy trở nên quái lạ. Thật đúng là… tôi tháo kính xuống, cười khổ xoa xoa khoé mắt.

 

Lúc rời đi trời đã tối đen. Tôi khoá cửa phòng khám rồi đến bãi đỗ xe.

 

“Meo meo…” Vừa bước vào bãi đỗ xe yên tĩnh, một tiếng mèo kêu thê lương thu hút sự chú ý của tôi. Mèo ở đâu vậy? Tôi nghi ngờ quay đầu, muốn nhìn cho rõ nguồn gốc của âm thanh ấy.

 

Đêm muộn, ánh đèn trong bãi đỗ xe chỉ lờ mờ sáng, dù giờ đã là cuối thu nhưng ngay cả tiếng kêu rả rích của côn trùng cũng không có, chỉ có tiếng mèo kêu thê lương. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng tối, đột nhiên cảm thấy hơi sợ, bất giác lùi lại một bước. Thế nhưng trong chớp mắt ấy, tôi cảm giác được chân mình đạp lên một thứ gì đó mềm mại trơn nhẵn: “A!” Tôi hoảng sợ xoay người, thấy một thiếu niên sắc mặt tái nhợt. Cậu ta đang ôm một thi thể đầy máu, nở nụ cười lạnh như băng nhìn tôi; mà thứ tôi vừa dẫm phải, rõ ràng là bàn tay của thi thể kia.

 

“Ha ha ha khục khục…” Cậu ta nhìn vẻ mặt hoảng sợ của tôi, tiếng cười the thé chói tai: “Anh chính là Kiều Khiêm Nghĩa?”

 

Tôi bỗng nhiên nhận ra thiếu niên này: “Cậu, cậu là Lộ Tây Nghiêu?” Tiếng cười của cậu ta dừng lại.

 

“Anh biết anh trai tôi?!” Thấy tôi biết mình là ai, không ngờ trên gương mặt trắng bệch của Lộ Tây Nghiêu lại lộ ra một nụ cười hài lòng: “Anh ấy đến tìm anh?”

 

“Không phải cậu theo cậu ấy đến đây sao?” Tôi đẩy gọng kính, thản nhiên nói. Nếu là người thì cũng không có gì đáng sợ nữa.

 

“Tôi không có bệnh.” Vẻ mặt cậu ta như khóc lại như cười: “Anh biết mà! Tôi không có bệnh!”

 

Nghĩa là sao? Tôi nhíu mày: “Cậu đứng lên được không? Ở đây nói chuyện không tiện lắm.”

 

Lộ Tây Nghiêu không đáp, ánh mắt cậu ta lập tức lạnh xuống: “Anh không biết?”

 

Tôi hơi không hiểu: “Tôi không biết cái gì?”

 

“Anh không biết là tôi không điên!!” Chẳng biết tại sao cậu ta vô cùng kích động, ôm lấy thi thể nát vụn kia chạy như điên ra ngoài.

 

“Chờ đã -” Đúng lúc tôi đang chuẩn bị đuổi theo, có một bàn tay kéo tôi lại.

 

“Coi như xong.” Thanh âm trầm thấp mà ảm đạm truyền đến, tôi kinh ngạc nhận ra, không biết tự khi nào, Lộ Tây Trạch đã xuất hiện sau lưng tôi, vẻ mặt âm trầm: “Tôi đã phái người ở ngoài chặn nó lại rồi.”

 

“Cậu vẫn chưa đi?” Không biết nên nói gì nên tôi miễn cưỡng nở một nụ cười.

 

Lộ Tây Trạch nghe vậy, đột nhiên cười như không cười mà bảo tôi: “Tôi chỉ muốn nhìn xem, nó muốn ở lại đây đến vậy rốt cuộc là muốn nói với cậu điều gì.”

 

“Cậu…” Nghe xong những lời này, đột nhiên tôi thấy thái độ của Lộ Tây Trạch với em trai hơi là lạ.

 

“Nó luôn gây phiền phức cho nhà tôi.” Có lẽ vì thấy tôi quá kinh ngạc, Lộ Tây Trạch lạnh lùng nhìn vết máu trên đất: “Mỗi lần đều như thế này.”

 

Tôi không biết nên nói gì. Quan hệ hai anh em nhà này thật khó hiểu, chưa biết rõ nội tình bên trong thì cũng không nên nhiều lời thì hơn. 

 

“Nếu đã vậy, nhân dịp này đến nhà tôi xem một chút đi.” Lộ Tây Trạch ưu nhã vẫy tay, ra lệnh cho người sau lưng: “Xử lí vết máu.”

 

Tôi im lặng đứng đó, lấy tay đẩy gọng kính.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN