Nụ hôn vụn vỡ
Chương 4: trào ra
Khi tỉnh lại đã gần mười một giờ, tôi miễn cưỡng ngồi xuống, cảm thấy cả người như bị xé ra thành từng mảnh nhỏ. Tôi rất vui khi được ở cùng Tây Trạch, nhưng mà, dường như có gì đó không đúng. Tôi xoa xoa đầu, nhất thời lại không nhớ ra.
“Em tỉnh rồi?” Có lẽ Tây Trạch vừa tắm xong, tóc vẫn còn đang ướt.
“Ừm.” Tôi đáp
“Chuẩn bị bữa sáng cho em rồi.” Lộ Tây Trạch mỉm cười vẻ cưng chiều: “Cùng ăn đi.”
Nhìn nụ cười của Lộ Tây Trạch, cuối cùng tôi cũng nhớ ra không đúng ở chỗ nào. Mục đích, sai mục đích rồi. Tôi đến đây vì người em trai mắc chứng ái tử thi của Lộ Tây Trạch, nhưng bây giờ cậu ấy lại không hề nhắc tới chuyện này nữa.
“Tây Trạch.” Tôi nghi ngờ mở miệng: “Em trai cậu…”
“Ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói.” Lộ Tây Trạch thản nhiên ngắt lời tôi, xoay người rời đi.
Tôi trầm mặc nhìn bóng lưng Lộ Tây Trạch, trong lòng càng bất an hơn.
Nói là bữa sáng nhưng còn nhiều món hơn bữa trưa, tôi ăn cháo, ngẩng đầu liếc nhìn Lộ Tây Trạch.
“Thật ra ba năm trước nó đã có tật xấu này rồi.” Lộ Tây Trạch thờ ơ vuốt ve li sữa: “Nhưng gần đây càng lúc càng nghiêm trọng.”
“Cậu phát hiện ra từ lúc nào?” Tôi nuốt cháo xuống.
“Lúc đầu khi nó rời xa tôi thì càng lúc càng trở nên kì lạ, hơn nữa tính khí cũng táo bạo hơn, thỉnh thoảng còn đột ngột mất tích.” Lộ Tây Trạch cười khổ: “Khi ấy tôi nghĩ là thời kỳ trưởng thành của nó đến nên cũng không để ý lắm, cuối cùng một ngày nọ nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là phát hiện ra nó ngủ mê man trong nhà xác, lúc này tôi mới phát hiện ra nó không ổn.”
“Cậu xử lí thế nào?” Tôi nhíu mày: “Thời kì đầu hẳn bệnh tình cũng không nghiêm trọng lắm?”
“Không phải thời kì đầu.” Lộ Tây Trạch thản nhiên nói: “Sau đó tôi mới biết, trước khi tôi phát hiện ra, nó đã như vậy rất lâu rồi, chỉ là nó giấu tôi mà thôi. Bây giờ bị phát hiện cũng tốt, cuối cùng nó đã có thể quang minh chính đại…”
“Tây Trạch.” Tôi ngắt lời cậu ấy: “Cậu thấy tình cảm giữa cậu và em trai thế nào?”
Ánh mắt Lộ Tây Trạch lập tức trở nên ảm đạm: “Tôi nhớ trước đây tình cảm hai anh em rất tốt, nhưng không biết vì sao tôi, tôi…”
“Cậu làm sao?” Tôi truy hỏi.
“Tôi càng ngày càng ghét nó.” Lời nói không chút cảm xúc khiến cho người ta sợ hãi, Lộ Tây Trạch khổ sở cười: “Rất đáng sợ phải không?”
Tôi nhíu mày. Lộ Tây Trạch ghét em trai mình? Vì em trai cậu ấy mắc chứng ái thi sao? Nhưng em trai cậu ấy yêu tử thi nhất định là có lí do, lí do là gì? Có lẽ… mọi thứ chỉ có thể tra được từ nguyên nhân ban đầu.
“Tôi muốn nói chuyện cùng em trai cậu.” Tôi thận trọng mở miệng.
“Được.” Lộ Tây Trạch cũng không kinh ngạc. Cậu ấy gật đầu đứng lên, nhưng ánh mắt lại có chút rời rạc.
Tôi có ấn tượng với Lộ Tây Nghiêu, em trai Lộ Tây Trạch qua hai lần bị cậu ta doạ sợ. Đó là một thiếu niên da dẻ tái nhợt, thần kinh hơi không ổn định; thế nhưng trên người cậu ta cũng không có dấu hiệu thường thấy ở người mắc bệnh tâm thần. Nhìn qua, bệnh của cậu ta không hề nghiêm trọng như Lộ Tây Trạch đã nói.
Lộ Tây Nghiêu ngồi đối diện tôi, cúi đầu, hai tay đan vào nhau.
“Cậu muốn nói cho tôi biết điều gì?” Tôi chống cằm, quan sát cậu ta.
“Anh sẽ không tin.” Vẻ mặt Lộ Tây Nghiêu rất quỷ dị. Cậu ta lặp lại: “Anh sẽ không tin.”
Tôi bình tĩnh nhìn cậu ta: “Đúng là cậu nói thì tôi có thể sẽ không tin, nhưng cậu không nói thì tôi chắc chắn sẽ không tin.”
“Ái thi.” Lộ Tây Nghiêu cười: “Lí do tôi mắc chứng ái thi là vì tôi yêu anh trai tôi.”
Cả người tôi tê cứng, nhất thời không phản ứng kịp: “Cậu nói cái gì?”
“Ha ha ha ha ha” Lộ Tây Nghiêu điên cuồng cười to: “Nhưng ấy ấy hận tôi!! Anh ấy vì anh mà hận tôi!!!”
Tôi vẫn chưa hiểu ý cậu ta nhưng đã bị bộ dáng điên loạn kia doạ sợ.
“Anh không hiểu.” Lộ Tây Nghiêu chợt bình tĩnh lại: “Anh mãi mãi sẽ không hiểu, bởi vì, khi anh hiểu…”
“Tây Nghiêu.” Thanh âm lạnh lùng pha lẫn chán ghét, Lộ Tây Trạch đẩy cửa đi tới: “Đừng quên mày đã đồng ý gì với anh.”
“Sẽ không.” Sắc mặt Lộ Tây Nghiêu tái nhợt, không ra dáng một thằng con trai chút nào: “Anh, em sẽ không.”
Lộ Tây Trạch nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi phòng.
“Tây Trạch, cậu…” Tôi cảm thấy tay mình như bị xích sắt trói lại, vẻ mặt Lộ Tây Trạch âm trầm rất đáng sợ.
“Đổi bác sĩ cho nó.” Cậu ấy chậm rãi quay đầu, trong mắt có một loại ánh sáng vô cùng tịch mịch: “Tôi sẽ đổi bác sĩ cho nó!”
Tôi há to miệng, nhưng không nói nổi một lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!